tag:blogger.com,1999:blog-87103224222637417262024-03-05T09:24:05.182-08:00Vietnamese Refugee 1975SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.comBlogger31125tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-90982780300764358112021-04-03T23:13:00.003-07:002021-04-03T23:13:16.236-07:00Hình Ảnh Chiến Tranh Việt Nam Ngày 30-4-1975 The image of Viet Nam War on April 30, 1975 <p><span style="font-size: large;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLTFVEg0TuM3h1H0BIjZ5oaKeUB8oGl2SKjmj80e7ksHN0wUBvYal10pOhTygc3yiZDytr6jWympG_Mb36IXsKu9xYNvq2IepndwPEzBi0hlK3RXGuoIb8pgBIh6-0R3jM5d_Z_BfN2zQ/s600/hnhvn3075_79.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="403" data-original-width="600" height="430" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLTFVEg0TuM3h1H0BIjZ5oaKeUB8oGl2SKjmj80e7ksHN0wUBvYal10pOhTygc3yiZDytr6jWympG_Mb36IXsKu9xYNvq2IepndwPEzBi0hlK3RXGuoIb8pgBIh6-0R3jM5d_Z_BfN2zQ/w640-h430/hnhvn3075_79.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: x-large;"><span style="font-weight: normal; margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;"><span style="background-color: inherit; color: #990000;">CHUYỆN DI TẢN</span></span></span><p></p><div dir="ltr"><div style="color: black; font-family: Calibri; font-size: 12pt;"><div style="color: black; display: inline; font-size: small; font-style: normal; font-weight: normal; text-decoration: none;"><div dir="ltr"><span style="font-size: x-large;">
</span><span style="font-size: x-large;">
</span><p style="margin: 10px 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;"><span style="color: black; font-size: x-large;">Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng Tư
1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài Gòn ra làm sao.</span><span style="font-size: x-large;"><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Mãi đến sau nầy, khi đã định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới
biết!</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia
xẻ…</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><strong style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;"><span style="color: #0b5394;">Chuyện 1: Cuộc di tản kinh hoàng</span></strong><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau
ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên </span>bong<span style="color: black;"> một chiếc tàu cao nghều nghệu.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi nhau, gây gổ
nhau… ồn ào.</span></span></p><span style="font-size: x-large;">
</span><p style="color: black; margin: 10px 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;"></p><span style="font-size: x-large;">
</span><p style="margin: 10px 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;"><span style="color: black; font-size: x-large;">Trên </span><span style="font-size: x-large;">bong<span style="color: black;"> tàu cũng đầy
người lố nhố, giành nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến,
miệng la tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang
!</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn
thấy rõ: Bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì
hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử </span>chi<span style="color: black;"> tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một mình.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó! Thấy vậy, một
thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho thăng
bằng rồi trèo tiếp.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao
nhiêu năm, để tôi cứ phải thắc mắc: Bà già đó sợ gì mà phải đi di tản?</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Con cháu bà đâu mà để bà đi một mình Rồi cuộc đời của bà trong
chuỗi ngày còn lại trên xứ định cư ra sao?</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Còn cậu thanh niên đã làm </span>môt<span style="color: black;"> cử chỉ
đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu?… Tôi muốn gởi đến người đó lời </span>cám<span style="color: black;"> ơn chân thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình
người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậy đó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô
bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng Tư 1975…</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: #0b5394;"><strong style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;">Chuyện
2: Những bàn tay nhân ái</strong><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /></span><span style="color: black;">Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm
bao đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn
gió sông.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ
người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bà </span>nép<span style="color: black;"> má trái lên vai người đàn ông,
mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt
rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung
quanh!</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Lên gần đến </span>bong<span style="color: black;"> tàu, bỗng bà già vuột
tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn
qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm
thiết…</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà
mang theo một vật mà bà xem là quý giá </span>nhứt<span style="color: black;">, bởi nó
quá gần gũi với cuộc đời của bà: Cái nón lá ! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm
nhận được rằng bà thật sự mất tất cả.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao bà
không xót xa đau khổ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà già đó vô
cùng.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được một cái nón
lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó, ở một góc trời nào
đó của quê hương…</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><strong style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;"><span style="color: #0b5394;">Chuyện 3: Quê hương xa rồi</span></strong><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người
đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức
nên cô ta quỵ xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn tránh
xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm !</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Trong sự ồn ào hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của
người đàn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm
nhom, đầu chờ vờ mắt sâu </span>hõm<span style="color: black;">, đang lả người về một
bên, tay chân xụi lơ.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Người mẹ – chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con
quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái
nhìn bàng quan của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy – người mẹ đó quýnh
quáng ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại,
khom xuống hỏi.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh </span>rờ<span style="color: black;"> đầu
</span>rờ<span style="color: black;"> tay vạch </span>mắt<span style="color: black;"> đứa nhỏ,
họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa bé cho một
anh thanh niên. Anh nầy bồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi vén áo đưa lưng đứa
nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi lên một đường
dài…</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa
dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng
cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng
lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió!</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Người mẹ cố sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quỵ xuống, vừa khóc vừa
đưa tay vẫy về hướng đứa con.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu ra, vội
vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai chàng thanh niên,
cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước….</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu
nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh
niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà </span>hai<span style="color: black;"> anh đã làm.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có
thiện cảm!</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><strong style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;"><span style="color: #0b5394;">Chuyện 4:Những cuộc chia tay xé lòng</span></strong><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Cũng trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người,
ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Ở dưới nói </span>vói<span style="color: black;"> lên, ở trên nói vọng
xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa
la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết !</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên
trên ra dấu nói gì đó.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của
ông, mặt mày ngơ ngác.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần
như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành
khẩn.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây
đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười
sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên
trên.</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không
la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi
đầu nhìn xuống. Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói: «Đi,
đi ! Đi, đi!». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc
ngất!</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên
kia… Không có tiếng còi tàu </span>hụ<span style="color: black;"> buồn thê thiết khi lìa
bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt!</span><br style="margin: 0px; padding-bottom: 0px; padding-left: 0px; padding-right: 0px; padding-top: 0px;" /><span style="color: black;">Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi — ở
đâu ? Cha con nó có gặp lại nhau không ? Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên
xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…</span></span></p></div><span style="font-size: x-large;"></span></div></div><div style="color: black; font-family: Calibri;"><div dir="ltr" style="color: black; display: inline; font-style: normal; text-decoration: none;"><span style="font-size: x-large;"><b>Tiểu Tử</b></span></div></div></div><h1><span style="font-size: large;"> Hình Ảnh Chiến Tranh Việt Nam Ngày 30-4-1975<br />
The image of Viet Nam War on April 30, 1975
</span><p class="image">
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_43.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_44.jpg" /><br />
Ngày 21 - 4 - 1975, dân chúng Long Khánh chạy tránh cọng sản
<br />
On April 21, 1975, Long Khánh people fled avoiding communist</span></p><p class="image"><span style="font-size: large;"></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_45.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_46.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_47.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_48.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_49.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" height="390" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_50.jpg" width="520" /><br />
Ngày 21 - 4 - 1975, cộng sản vô tới Long Khánh<br />
On April 21, 1975, Communist arrived Long Khánh<br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_51.jpg" /><br />
On April 21, 1975 Long Khánh felt <br />
Everywhere - People run to avoid enemy communist.<br />
A transport ship Vishipco carried number of refugees from central Vietnam when communist overflow in there.<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_52.jpg" /><br />
Một chiếc thuyền tị nạn ở miền trung<br />
A refugee boat in central<br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_53.jpg" /><br /></span>
<span style="font-size: large;">
People fled from the enermies with only a pair of sandal or bare feet, some bags and a radio<br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_54.jpg" /><br />
Một gia đình dắt dìu nhau chạy giặc từ miền trung tránh đợt tấn cộng của cộng sản<br />
A family helped each other fled from central to avoid the attack of communist<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_55.jpg" /><br />
Gia đình và trẻ em chạy giặc từ miền trung vào nam trong ngày cuối tháng 4 năm 1975<br />
Families and children run from the Central to the South in the last day of April 1975<br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_56.jpg" /><br />
Hai em bé lạc loài trong dòng người di tản<br />
Two strayed little girls in line evacuees<br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_57.jpg" /><br />
Với chút hành trang còn lại người cha cõng đứa con chạy trốn cộng sản ở Trảng Bom ngày 23 - 4 -1975<br />
With left over belonging the father carried his child fled communist in Trảng Bom on April 23, 1975, <br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_58.jpg" /><br />
Khắp nơi - Dân chạy tránh giặc cọng sản <br />
Vũng Tàu Ngày 9 tháng 4 năm 1975<br />
Everywhere - People fled communist<br />
Vũng Tàu on April 9, 1975<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_59.jpg" /><br />
Dân chúng chen chúc tìm lối thoát tại các bến tàu<br />
People crowed to escape to the piers<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_60.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_61.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_62.jpg" /><br />
Ngày 21 – 4 - 1975, người dân Sài Gòn lũ lượt kéo nhau chạy ra Vũng Tàu tị nạn<br />
On April 21, 1975, flock of people in Sài Gòn went out Vũng Tàu to refugee<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_63.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_64.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_65.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_66.jpg" /><br />
Vòng đai thành phố Sài Gòn những ngày cuối tháng 4 năm 1975 đã bị vây chặt bởi nhiều sư đoàn của cọng sản <br />
Tại Sài Gòn<br />
Ngày 24 - 4 - 1975. cọng sản đã ném bom vào Sài Gòn<br />
Around the Sài Gòn City ring at the last day of April 1975 had been sealed off by man division of communist<br />
At Sài Gòn<br />
On April 24, 1975. The conist bombed into Sài Gòn<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_67.jpg" /><br />
Lúc 3 giờ 30 Ngày 27 tháng 4 năm 1975, cộng sản pháo kích vào thành phố Sài Gòn <br />
At 3:30pm April 27, 1975, communist fired rockets into Sài Gòn City<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_68.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_69.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_70.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_71.jpg" /><br />
Ngày 28 - 4 - 1975, cộng sản tiếp tục pháo kích vào Sài Gòn
<br />
On April 28, 1975, communist continued firing rockets into Sài Gòn<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_72.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_73.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_74.jpg" /><br />
Ngày 28 - 4 – 1975, Xác T-54 trên đường Trương Minh Giảng, gần Lăng Cha Cả <br />
On April 18, 1975, the damaged T-54 tanks on the Trương Minh Giảng street, near Lăng Cha Cả <br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_75.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_76.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_77.jpg" /><br />
Ngày 29 tháng 4 năm 1975, một chiếc trực thăng đáp trên sân thượng nhà 4 tầng của người dân trên đường Truơng Minh Ký<br />
On April 29, 1975, a helicopter landed on the fourth floor terrace of a people on the street Truơng Minh Ký<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_78.jpg" /><br />
Tại Bến Sông Bạch Đằng<br />
Người dân Sài Gòn tìm đường thoát trên bến phà Thủ Thiêm trên bến sông Bạch Đằng<br /><br />
From Bạch Đằng River<br />
People in Sài Gòn found the way to escape on Thủ Thiêm ferry on the Bạch
Đằng River. (Hello Christine, at this port fourty years ago your mom
along with her brother had fled communist to get out of Saigon Capital
with her cousin family)
<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_79.jpg" /><br />
Ngày 28 - 4 - 1975, người dân leo qua hàng rào bến cảng để trốn thoát khỏi Sài gòn<br />
On April 28, 1975, people in Saigon climb up the fence of the port to get out of Saigon.<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_80.jpg" /><br />
Những cửa ngõ duy nhất có thể thoát ra khỏi Sài Gòn như Toà Đại Sứ Mỹ,
khu DAO ở gần Air Vietnam và bến Bạch Đằng, thì lúc nào cũng đông nghẹt
người chen chúc chờ đợi một cơ hội cuối cùng. Đa số là thành phần trong
chính quyền cao cấp hoặc những người có liên hệ với Mỹ trước đây<br /><br />
There are some places people can left Saigon such as the United States
embassy, DOD near to Air Vietnam office and Bạch Đằng Port, at these
places, at all time there are a lot people who were waiting for a last
chance to get out of capital. Most people in this crowd who are hight
officer working for South Vietnam government or who work for American
office.<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_81.jpg" /><br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_82.jpg" /><br />
Và những người sài Gòn đang liều mạng trèo lên các xà lan tại bến cảng Sài Gòn họ cố gắng trốn thoát khỏi cộng sản<br />
And people who live in Saigon Capital didn't mind about their own lives.
They climb the barges in Saigon harbor trying to escape from communist<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" class="two" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_83.jpg" /><br />
Ngày 29 - 4 - 1975 (April 29, 1975)<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_84.jpg" /><br />
Một bé trai đầu đội mũ lính, trên lưng cõng một đứa bé lạc loài trong đoàn người di tản<br />
A young boy wears a soldier hat, carrying his young brother on his back stray in convoy.<br /><br /></span>
<span style="font-size: large;"><img alt="bamuoi75" src="http://cob.cdcs.selu.edu/kwik-mind/U-anhly/hinhanh30-75/hnhvn3075_85.jpg" /><br />
Sài Gòn vào những ngày cuối tháng Tư năm 1975 như một cái chảo đặt trên
lửa đang nóng dần lên và dân chúng như đàn kiến loi ngoi trong đó không
lối thoát<br />
Sài Gòn vào những ngày cuối tháng Tư năm 1975 như một cái chảo đặt trên
lửa đang nóng dần lên và dân chúng như đàn kiến loi ngoi trong đó không
lối thoát<br />
Last days of April 1975, Saigon likes a hot pan on the stove and people
likes a crowed ants were moving in there, and had no way to get out.
</span></p></h1>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-17362016210855872042020-09-04T17:14:00.004-07:002020-09-04T17:14:37.952-07:00American Racer <p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8BzisoLl18dQviyYXpwXeDsTwidlydu7QUBZ-CeXN7exNAFXIZZPhp4tHWlN6ABf_guKG6B_csVs06wAZGIWmS1Ywz1OgMnbES8Mtz9lXE845xJipZG5T_nfdrallykb-6JDhMcfkKjE/s1600/American_Racer_Photos_Page_1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="480" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh8BzisoLl18dQviyYXpwXeDsTwidlydu7QUBZ-CeXN7exNAFXIZZPhp4tHWlN6ABf_guKG6B_csVs06wAZGIWmS1Ywz1OgMnbES8Mtz9lXE845xJipZG5T_nfdrallykb-6JDhMcfkKjE/w640-h480/American_Racer_Photos_Page_1.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: large;"> National Defense Reserve Fleet ("Mothball Fleet") Suisun Bay, Benicia, CA.</span><p></p><span style="font-size: large;">
</span><h2><span style="font-size: large;">American Racer</span></h2><span style="font-size: large;">
</span><p><span style="font-size: large;">The photos below were taken by me and show the AMERICAN RACER laid-up
at Suisun Bay, Calif., on March 27, 2010. Built in 1964, the AMERICAN
RACER was the first container ship to cross the North Atlantic (in March
1968). In 1969, she was also involved in Operation Frequent Wind in
Vietnam. The ship continued to serve as civilian cargo ship until
transfered to MARAD in 1983 joining the Ready Reserve Force at Suisun
Bay. Leaving the RRF in 2001, the ship remained at Suisun Bay. On
December 2, 2010, the AMERICAN RACER was towed from Suisun Bay to ESCO
Marine of Brownsville, Tx., for scrapping.</span></p><p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgby8SjB-93v0XFDYg4q5AaG4II7YQIJqdPbxziuztEnTNF_3wi8KFoIN0VMiefOtmR-TwHQfisj3v-iFX80lHOSvPBNIQeDNvy9VdvSMcTjSxU75tswDu80yt9kjF2tjK44TlyURtblGI/s1600/American_Racer_Photos_Page_2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="480" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgby8SjB-93v0XFDYg4q5AaG4II7YQIJqdPbxziuztEnTNF_3wi8KFoIN0VMiefOtmR-TwHQfisj3v-iFX80lHOSvPBNIQeDNvy9VdvSMcTjSxU75tswDu80yt9kjF2tjK44TlyURtblGI/w640-h480/American_Racer_Photos_Page_2.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: large;"><br /></span><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2Y90ouYN8M12iPYAkBkxoB-7ipkyBYNx-_BnbrcWdXQ9of-gHsG1BINVKZCSJLb8h3jbawjxT3AO5WvfTZzRIBb8f5TxjdMcFTnHFPYZOZrhV9sYY8mASiTEeGC8qaf_XpzH2OCfxyz0/s1024/ar_1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="635" data-original-width="1024" height="396" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2Y90ouYN8M12iPYAkBkxoB-7ipkyBYNx-_BnbrcWdXQ9of-gHsG1BINVKZCSJLb8h3jbawjxT3AO5WvfTZzRIBb8f5TxjdMcFTnHFPYZOZrhV9sYY8mASiTEeGC8qaf_XpzH2OCfxyz0/w640-h396/ar_1.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: large;"><br /></span><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhlLS28tqfAgk2-0Rglh6sAFbYnUghQn4q_E_4jCUxhkZUpi1C2v8qPZGq5v-Z35OntQb2SMrtdzoN7IdLktwPk4QDFwcHqkLZ4hmUU3SNk_Ascb3dsVavNnXCrnZtZSa2trUbNRGMgMEQ/s1024/ar_2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="671" data-original-width="1024" height="420" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhlLS28tqfAgk2-0Rglh6sAFbYnUghQn4q_E_4jCUxhkZUpi1C2v8qPZGq5v-Z35OntQb2SMrtdzoN7IdLktwPk4QDFwcHqkLZ4hmUU3SNk_Ascb3dsVavNnXCrnZtZSa2trUbNRGMgMEQ/w640-h420/ar_2.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: large;"><br /></span><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgOtijQMJ2WgndIRP-qTxUlA1MGj4aNBXDZRr8OlS3uDJrOjOdBVQviMDR5u2K0-UlMxjuCmFVL_zwDnTn8q7y6UZbuMabQZ2SbCw09N-pT4TTDI7zc42U2IrKKu7n5EoyU1W5j8B5i7Kc/s1024/ar_3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="687" data-original-width="1024" height="430" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgOtijQMJ2WgndIRP-qTxUlA1MGj4aNBXDZRr8OlS3uDJrOjOdBVQviMDR5u2K0-UlMxjuCmFVL_zwDnTn8q7y6UZbuMabQZ2SbCw09N-pT4TTDI7zc42U2IrKKu7n5EoyU1W5j8B5i7Kc/w640-h430/ar_3.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: large;"><br /></span><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDFtYzAtXs6ro38uMtbJ4fUTb5oAnas2Tx4TiyhVzWzT6CfR0zx52689W5E-9uv8yNGwOpg4CLEFVKkDyzTEkkgmvupocNVRy20EffD1-wzxI0SnuACwz05A-YM3Vy7iMUpt94Bxm1GEA/s1024/ar_4.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="653" data-original-width="1024" height="408" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhDFtYzAtXs6ro38uMtbJ4fUTb5oAnas2Tx4TiyhVzWzT6CfR0zx52689W5E-9uv8yNGwOpg4CLEFVKkDyzTEkkgmvupocNVRy20EffD1-wzxI0SnuACwz05A-YM3Vy7iMUpt94Bxm1GEA/w640-h408/ar_4.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: large;"><br /></span><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjFSQ3TPNJM6Y_k2HM2_5Cesa1zaLxFUMiszJFLAPktaC9oDu5BPtlY92CkYL91OCZSLm1WhPCwSSBjL7j4xnDWwKfJn8pTRzHnWgBOX64kBQqruGruFVXGAmzeMyKdQqMSTrES-6y2E5M/s600/ss-american-racer.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="405" data-original-width="600" height="432" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjFSQ3TPNJM6Y_k2HM2_5Cesa1zaLxFUMiszJFLAPktaC9oDu5BPtlY92CkYL91OCZSLm1WhPCwSSBjL7j4xnDWwKfJn8pTRzHnWgBOX64kBQqruGruFVXGAmzeMyKdQqMSTrES-6y2E5M/w640-h432/ss-american-racer.jpg" width="640" /></a></span></div><span style="font-size: large;"> </span><p></p>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-86839868748553124472018-04-26T20:04:00.001-07:002018-04-26T20:04:18.072-07:00USMC Camp Pendleton - The Ranch House<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjntj_8KTKaIfeeAqyhBL63l5EakE31VxAFqcllR8YMj99cbZEIbmns9V5M1XilNuNCsKKiLJBSFpK3CXnP9Bl0n2iDU9jraOU1V9T2chXfJXJIAXzPCKxFotIXE7Ii8pDoR0RAqKyftYE/s1600/080604-M-0000Y-000.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="423" data-original-width="633" height="426" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjntj_8KTKaIfeeAqyhBL63l5EakE31VxAFqcllR8YMj99cbZEIbmns9V5M1XilNuNCsKKiLJBSFpK3CXnP9Bl0n2iDU9jraOU1V9T2chXfJXJIAXzPCKxFotIXE7Ii8pDoR0RAqKyftYE/s640/080604-M-0000Y-000.jpg" width="640" /></a></span></span></div>
<br />
<div class="unitTextdiv">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><strong></strong></span></span>
<div style="padding: 2px 0px 0px;">
<br /></div>
<h1 class="unitTextdivh1" id="dnn_ctr9777_View_UnitTitle">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Marine Corps Base Camp Pendleton</span></span></h1>
<h2 class="unitTextdivh2" id="dnn_ctr9777_View_UnitUnderTitle">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">"The West Coast's Premier Expeditionary Training Base"</span></span></h2>
</div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">
<a href="https://www.blogger.com/null" name="35527"></a>
<span class="atitle" itemprop="headline">Ranch House reveals Pendleton's past</span>
</span></span>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><strong>By Cpl. Shannon E. McMillan</strong>
| | January 14, 2010
</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">
</span></span><div class="task-bar">
<div class="task-item">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><a class="addthis_button" href="https://www.blogger.com/null"><span class="fa fa-share-alt-square"></span> SHARE</a></span></span>
</div>
<div class="task-item">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><a href="http://www.pendleton.marines.mil/DesktopModules/ArticleCS/Print.aspx?PortalId=98&ModuleId=35527&Article=537054" target="_blank"><span class="fa fa-print"></span> PRINT</a></span></span></div>
</div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">
</span></span><div class="gallery ">
<div class="caroufredsel_wrapper" style="bottom: auto; display: block; float: none; height: 187px; left: auto; margin: 0px; overflow: hidden; position: relative; right: auto; text-align: start; top: auto; width: 750px; z-index: auto;">
<div class="adetail-gallery" id="dam" style="bottom: auto; float: none; height: 227px; left: 0px; margin: 0px; position: absolute; right: auto; text-align: left; top: 0px; width: 5250px;">
<div class="item" style="width: 750px;">
<div class="image">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><img alt="Many have driven up the pathway leading to the Camp Pendleton Rancho Santa Margarita Ranch House, but few know the history of one of the oldest structures on base. Starting Jan. 20, the Ranch House staff will conduct regular open house tours, in which docents will guide visitors through the historical site every Wednesday." class="aimage img-responsive" itemprop="image" src="https://media.defense.gov/2008/Jun/4/249868/750/422/0/080604-M-0000Y-000.jpg" style="margin-top: 0px;" /></span></span>
</div>
<div class="media-title">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">20100104-M-9453M-003.JPG</span></span></div>
<div class="media-caption">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Many have driven up the pathway
leading to the Camp Pendleton Rancho Santa Margarita Ranch House, but
few know the history of one of the oldest structures on base. Starting
Jan. 20, the Ranch House staff will conduct regular open house tours, in
which docents will guide visitors through the historical site every
Wednesday.</span></span></div>
<div class="media-info-bar">
<div class="counter" id="dam_log">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><span class="hidden-xs">Image </span>1 of 3</span></span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><a class="link hidden-xs" href="https://media.defense.gov/2008/Jun/4/249868/-1/-1/0/080604-M-0000Y-000.jpg" target="_blank">Download Hi-Res Photo</a>
<a class="link" href="https://www.blogger.com/null" id="share-link698691" style="cursor: pointer;">Share</a>
<a class="link hidden-xs" href="http://www.pendleton.marines.mil/Photos/igphoto/249868/">Photo Details</a></span></span>
</div>
</div>
<div class="item" style="width: 750px;">
<div class="image">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><img alt="Participants who venture to the Camp Pendleton Rancho Santa Margarita Ranch House will have the same opportunity to see for themselves, this courtyard that was enjoyed by generals, who were once residents of the property. Starting Jan. 20, the Ranch House staff will conduct regular open house tours, in which docents will guide visitors through the historical site every Wednesday." class="aimage img-responsive" itemprop="image" src="https://media.defense.gov/2008/Jun/3/249867/750/422/0/080603-M-0000Y-000.jpg" style="margin-top: 0px;" /></span></span>
</div>
<div class="media-title">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">20100104-M-9453M-002.JPG</span></span></div>
<div class="media-caption">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Participants who venture to the
Camp Pendleton Rancho Santa Margarita Ranch House will have the same
opportunity to see for themselves, this courtyard that was enjoyed by
generals, who were once residents of the property. Starting Jan. 20, the
Ranch House staff will conduct regular open house tours, in which
docents will guide visitors through the historical site every Wednesday.</span></span></div>
<div class="media-info-bar">
<div class="counter" id="dam_log">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><span class="hidden-xs">Image </span>2 of 3</span></span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><a class="link hidden-xs" href="https://media.defense.gov/2008/Jun/3/249867/-1/-1/0/080603-M-0000Y-000.jpg" target="_blank">Download Hi-Res Photo</a>
<a class="link" href="https://www.blogger.com/null" id="share-link698692" style="cursor: pointer;">Share</a>
<a class="link hidden-xs" href="http://www.pendleton.marines.mil/Photos/igphoto/249867/">Photo Details</a></span></span>
</div>
</div>
<div class="item" style="width: 750px;">
<div class="image">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><img alt="This passageway at Camp Pendleton’s Rancho Santa Margarita Ranch House was a milestone for engineers in the early 1800s. Many presidents and generals have passed through this gate. Starting Jan. 20, the Ranch House staff will conduct regular open house tours, in which docents will guide visitors through the historical site every month." class="aimage img-responsive" itemprop="image" src="https://media.defense.gov/2008/Jun/4/249869/750/422/0/080604-M-0000K-000.jpg" style="margin-top: 0px;" /></span></span>
</div>
<div class="media-title">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">IMG_6858.JPG</span></span></div>
<div class="media-caption">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">This passageway at Camp
Pendleton’s Rancho Santa Margarita Ranch House was a milestone for
engineers in the early 1800s. Many presidents and generals have passed
through this gate. Starting Jan. 20, the Ranch House staff will conduct
regular open house tours, in which docents will guide visitors through
the historical site every month.</span></span></div>
<div class="media-info-bar">
<div class="counter" id="dam_log">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><span class="hidden-xs">Image </span>3 of 3</span></span></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;"><a class="link hidden-xs" href="https://media.defense.gov/2008/Jun/4/249869/-1/-1/0/080604-M-0000K-000.jpg" target="_blank">Download Hi-Res Photo</a>
<a class="link" href="https://www.blogger.com/null" id="share-link698693" style="cursor: pointer;">Share</a>
<a class="link hidden-xs" href="http://www.pendleton.marines.mil/Photos/igphoto/249869/">Photo Details</a></span></span>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">
</span></span><div class="side-bar">
</div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">
<span class="dateline">MARINE CORPS BASE CAMP PENDLETON, Calif. -- </span>If
walls could talk, the visitors of Camp Pendleton’s Rancho Santa
Margarita Ranch House would be hearing the experiences of the old cattle
ranchers’ way of life.</span></span><span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">The <b>Rancho Santa Margarita Ranch House</b>,
known on base simply as “The Ranch House,” is located at the corner of
Vandegrift boulevard and Basilone road.</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Many of the base’s
occupants know of the Ranch House, but few are aware of its extended
history and the important role it played in the development of Camp
Pendleton.</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Before Marines called this land their own, in 1810 the
Pio Pico family began their stay on this land at what is currently the
chapel on the Ranch House’s property while construction of the main
house took place. Once completed, the family moved to the main structure
and turned the other building into a winery. As time progressed, the
winery became a tool shed. The property then went through several
ownerships before the U.S. government took possession of the land in
1942. It was transitioned into a chapel for Women Marines a year later.</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">The
Ranch House is the oldest structure on base, built with white adobe
walls as thick as 9 feet. Its rooms are filled with historical artifacts
from previous owners that provide an interactive immersion into
California and American history. The house also reveals many special
historical moments such as several U.S. presidential visits. </span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">One
room, known as “The Presidents Room,” is where several U.S. presidents
have rested during their visit to Camp Pendleton. Several photographs of
the presidents’ visits line the walls of the room, which include
Richard Nixon, George H. W. Bush and George W. Bush.</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">The Ranch House is now a museum, but at one time it was the base generals’ residence.</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Since
the 1940s, every commanding general of Marine Corps Base Camp Pendleton
and their family have called the Ranch House home. However, in 2007,
Maj. Gen. Michael R. Lehnert and his family were the last to reside
there before the entire facility was opened to the public.</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">Since
then, tours of the Ranch House grounds have been available to patrons on
a request only basis. <b>Starting Jan. 20, the Ranch House staff will
conduct regular open house tours, in which docents will guide visitors
through the historical site every month.</b></span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">“This will enable those
who want to come and visit Camp Pendleton the opportunity to learn about
a historic landmark,” said Faye Jonason, director, History of Museums,
Marine Corps Base Camp Pendleton. “Patrons will learn that the Ranch
House is not only a historical significance to the U.S. military but to
California as well.”</span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">For more information about the Ranch House, or if interested in attending an open house, </span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: large;">call (760) 725-3146.</span></span>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-25024763884214335922018-04-25T02:40:00.000-07:002018-04-25T03:16:00.720-07:00Refugee Camp Pendleton California <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwGU8zop-XZbNglyOVn9hhyPUOYXxHnXQgh5b9So7RUR3VVQnF7CGO3bZiQmgAgXdOBiutJPj9UWjeq6X3eVGF-oaSEbfcsXohI6ZHyQ9YI6ecFhhyphenhyphenaBjXWDb-BphBnWAuJuaNGj4OzRo/s1600/la-me-ff-g-tent-city-image-20150428.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1125" data-original-width="720" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwGU8zop-XZbNglyOVn9hhyPUOYXxHnXQgh5b9So7RUR3VVQnF7CGO3bZiQmgAgXdOBiutJPj9UWjeq6X3eVGF-oaSEbfcsXohI6ZHyQ9YI6ecFhhyphenhyphenaBjXWDb-BphBnWAuJuaNGj4OzRo/s640/la-me-ff-g-tent-city-image-20150428.png" width="409" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg39bq63oXM6muYSua5nzhvoWNgiPV7DTPRZWvRwDkY7zckG3ruAYb2ffg7mr93yLmccc23WAepYzrBcFPQjpVDRAMGD3R3CWq84v9-ASRP_qAX9hjrmQERlTrynxBD_H-BprXwhyzIH_o/s1600/trai84va5.PNG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="900" data-original-width="1080" height="532" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg39bq63oXM6muYSua5nzhvoWNgiPV7DTPRZWvRwDkY7zckG3ruAYb2ffg7mr93yLmccc23WAepYzrBcFPQjpVDRAMGD3R3CWq84v9-ASRP_qAX9hjrmQERlTrynxBD_H-BprXwhyzIH_o/s640/trai84va5.PNG" width="640" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhEEXz8f7O5VsX_G6tC-fZRGNrsL45MCWMDR-pU_FBNG50Bi19XsYydyqOPu1QDteKL3B5zbwq48HqKsv7V-rVp-ut1pzvtGBATwLateQl8PlFDD6SFcE7G6sdQ0DgvM5DM_yFTqR-GVL0/s1600/TraiTyNamPendleton.PNG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="883" data-original-width="1255" height="450" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhEEXz8f7O5VsX_G6tC-fZRGNrsL45MCWMDR-pU_FBNG50Bi19XsYydyqOPu1QDteKL3B5zbwq48HqKsv7V-rVp-ut1pzvtGBATwLateQl8PlFDD6SFcE7G6sdQ0DgvM5DM_yFTqR-GVL0/s640/TraiTyNamPendleton.PNG" width="640" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgIt3E0yK2sNB2zR5GNLYUFuTlinpHt0zq6zA9F1aThzmmixEiSq0UuS_9cR-sKDK-9yhVAWobFoLEaNjGufTSfznZlv1FwbQUh54BImLQt6oMQBN3vnG4LqBTMIBxsVCW5eUbGQPGYDv8/s1600/DSC05462.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1064" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgIt3E0yK2sNB2zR5GNLYUFuTlinpHt0zq6zA9F1aThzmmixEiSq0UuS_9cR-sKDK-9yhVAWobFoLEaNjGufTSfznZlv1FwbQUh54BImLQt6oMQBN3vnG4LqBTMIBxsVCW5eUbGQPGYDv8/s640/DSC05462.JPG" width="425" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJXN4bNlN_kxvnTY5V7ywNPAIM0lTC8fWVeukTyWgljR1-QBcswviuWmWp6MRKP1Ta4Sg7mFDIlOpPr095V-jJA9Mpjj6qhZm4v1hgeXIYdUAT4e1BcLp5xmtBY-gJKVw5cCzM2zh1Wg8/s1600/CauLacBo.PNG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="675" data-original-width="1600" height="270" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJXN4bNlN_kxvnTY5V7ywNPAIM0lTC8fWVeukTyWgljR1-QBcswviuWmWp6MRKP1Ta4Sg7mFDIlOpPr095V-jJA9Mpjj6qhZm4v1hgeXIYdUAT4e1BcLp5xmtBY-gJKVw5cCzM2zh1Wg8/s640/CauLacBo.PNG" width="640" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEji91n_vrlDwcZeOQm-me60pggWqiAeV-GLiNhhkbfNEIynVLeb_2NSmP0SjgQETkjNqAJp59HQoFsFGgbKkaIaV0rzZv8Km_XmgWAgvKFe41Mq-Ja3tASi7XDkKcogjPoo9l0P9TGE9-0/s1600/HandOfHope.PNG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="753" data-original-width="1600" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEji91n_vrlDwcZeOQm-me60pggWqiAeV-GLiNhhkbfNEIynVLeb_2NSmP0SjgQETkjNqAJp59HQoFsFGgbKkaIaV0rzZv8Km_XmgWAgvKFe41Mq-Ja3tASi7XDkKcogjPoo9l0P9TGE9-0/s640/HandOfHope.PNG" width="640" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgy4P6eI63SPHnc-oVLqkDDAlUCHf6e5Wo3RGsFBcPbdfWfIz9FW4AYJ6EU-Rdg-3VKq-PqnlVnwACVHkQh0TLqGJyAFAtN_1-rBavkhO4EqHzcwRVZn88gaYJF_YYsf79cTf5fDzwCixo/s1600/CampPendleton.PNG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="827" data-original-width="1157" height="456" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgy4P6eI63SPHnc-oVLqkDDAlUCHf6e5Wo3RGsFBcPbdfWfIz9FW4AYJ6EU-Rdg-3VKq-PqnlVnwACVHkQh0TLqGJyAFAtN_1-rBavkhO4EqHzcwRVZn88gaYJF_YYsf79cTf5fDzwCixo/s640/CampPendleton.PNG" width="640" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiq63BgrD5kb95_F5NtekzHqeW1glwGZ53MXgWD1KcORDg3peL4m0D99gCWZMd653pFFle2R6ee3m6UgRuL2BAUwDxMJRUIe5_vRKrQ-iKJAlwV7TMhyYszmSFKcWCKj60yl8QFBt1P5i8/s1600/DSC05459.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiq63BgrD5kb95_F5NtekzHqeW1glwGZ53MXgWD1KcORDg3peL4m0D99gCWZMd653pFFle2R6ee3m6UgRuL2BAUwDxMJRUIe5_vRKrQ-iKJAlwV7TMhyYszmSFKcWCKj60yl8QFBt1P5i8/s640/DSC05459.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEglCDaGCWBd1J0H0lwIgkjHfIEi-a7Ow6twHVGuWEhNtw7eufHF9WkF-6rMxXUzqlNr4b8ayorFrUmDRM9IELMH0n4JXb1dtM1HSr_OLmOHRZeH6ngqxshP3BnjyMnPxbH6xo5gAfdpBYo/s1600/DSC05550.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEglCDaGCWBd1J0H0lwIgkjHfIEi-a7Ow6twHVGuWEhNtw7eufHF9WkF-6rMxXUzqlNr4b8ayorFrUmDRM9IELMH0n4JXb1dtM1HSr_OLmOHRZeH6ngqxshP3BnjyMnPxbH6xo5gAfdpBYo/s640/DSC05550.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXzTsUjE9K5tLhSFDyJga8W5ZdrGpP5F_wCuHtv5Mo48ypSKWA8hcK_b-uUlAuAqHEzuhkr6HkyrBZuZlmuo7yFL6W1U_9LmUpI12kE2OFCf3G4r8410edtYSHbTGivqpTZ4Y_-5yq9zc/s1600/DSC05561.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiXzTsUjE9K5tLhSFDyJga8W5ZdrGpP5F_wCuHtv5Mo48ypSKWA8hcK_b-uUlAuAqHEzuhkr6HkyrBZuZlmuo7yFL6W1U_9LmUpI12kE2OFCf3G4r8410edtYSHbTGivqpTZ4Y_-5yq9zc/s640/DSC05561.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4Gp1dMj-Vz_a140gMET04vJZolKozxzLjYMLZZUtdvlvRbz9taO1gMGh9MQTDqS6KON7LO0YHFI7CECkizQAxQE677T2OPg1-jT7A96ZAlzzwAtTL7kam3Jipg78EYfzdxEgrxcyw_yA/s1600/DSC05562.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi4Gp1dMj-Vz_a140gMET04vJZolKozxzLjYMLZZUtdvlvRbz9taO1gMGh9MQTDqS6KON7LO0YHFI7CECkizQAxQE677T2OPg1-jT7A96ZAlzzwAtTL7kam3Jipg78EYfzdxEgrxcyw_yA/s640/DSC05562.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQx8jgS378LhH30Kk76sPob8KuG1pbmbgtaMOVsklxcGZ-i2OqKOZdI_T_v_kbiGPsJbRwP9-HxY9Nf9_AohdEif_YEykbzAlitmKFUXoHp4cWG22cTHiQLDrJFKcfo2Rk9r8KvloPaRk/s1600/DSC05570.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQx8jgS378LhH30Kk76sPob8KuG1pbmbgtaMOVsklxcGZ-i2OqKOZdI_T_v_kbiGPsJbRwP9-HxY9Nf9_AohdEif_YEykbzAlitmKFUXoHp4cWG22cTHiQLDrJFKcfo2Rk9r8KvloPaRk/s640/DSC05570.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgNSzPTjP9wtD7Vp-8RRTFVLr8BgwqCA530I-xe6Okcr2WfoDgb91jp8Ahz4f7VY2on8uuuKJD_mKojFZvCWFjYE2qR23ZbajWrT9YGUeKn4rd4naR61YnWF-6M188G4Ay2wmwLjhii6Ww/s1600/DSC05571.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgNSzPTjP9wtD7Vp-8RRTFVLr8BgwqCA530I-xe6Okcr2WfoDgb91jp8Ahz4f7VY2on8uuuKJD_mKojFZvCWFjYE2qR23ZbajWrT9YGUeKn4rd4naR61YnWF-6M188G4Ay2wmwLjhii6Ww/s640/DSC05571.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgleZbqPoCrZZQ7EBktPrWMkKyLccYs14RLL3gGFXvtyFr3e4Tc0hLXivLjdLdtAy1SLBWuJtNi7bJPBE7_82toTvMBJn8pcb-Qnwq-F46fOj-zw4PtleGxZmStUekt0jhee0gf4cw59IA/s1600/DSC05572.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgleZbqPoCrZZQ7EBktPrWMkKyLccYs14RLL3gGFXvtyFr3e4Tc0hLXivLjdLdtAy1SLBWuJtNi7bJPBE7_82toTvMBJn8pcb-Qnwq-F46fOj-zw4PtleGxZmStUekt0jhee0gf4cw59IA/s640/DSC05572.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAYpJ4KmQCrFqRxNaaYJr9NO10SWqS9_FZRQ6uFtpHuB6qFheQobTKLbbu9ttH_u_t7IerckBxLnj4o0zNN8oY_YsIKwG_FFItCsLRSUNKe_aI76IlQFqEerAzYZlwuFaCmPOjcWCqLmE/s1600/DSC05585.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAYpJ4KmQCrFqRxNaaYJr9NO10SWqS9_FZRQ6uFtpHuB6qFheQobTKLbbu9ttH_u_t7IerckBxLnj4o0zNN8oY_YsIKwG_FFItCsLRSUNKe_aI76IlQFqEerAzYZlwuFaCmPOjcWCqLmE/s640/DSC05585.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2hQ_21JTbdxtdxtemqdVKuhSUgFXDZEzvg6xZfef-pX-U8pk0BXLamjDp0m-qxS0gAdNKR28Twcscqn0XLqL1hgE-y_bq_VneF7srlC7-1nVAaw7FosMwRt72ACnGIDWzkPmVjofCvsk/s1600/DSC05586.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2hQ_21JTbdxtdxtemqdVKuhSUgFXDZEzvg6xZfef-pX-U8pk0BXLamjDp0m-qxS0gAdNKR28Twcscqn0XLqL1hgE-y_bq_VneF7srlC7-1nVAaw7FosMwRt72ACnGIDWzkPmVjofCvsk/s640/DSC05586.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFY5qrK1Y4r7RQT7Z3pkAZQZHemNObQoQX_inGhPDTPpM5LdEudwbt0qTcg9Pw9-dCIUvsn2IasEqTdqlhVvvRIh_OweDv8J-PEts9JGeK5Vtdwz-fwrRZFR1zNXs84pblMrfVYc8-oK4/s1600/DSC05593.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFY5qrK1Y4r7RQT7Z3pkAZQZHemNObQoQX_inGhPDTPpM5LdEudwbt0qTcg9Pw9-dCIUvsn2IasEqTdqlhVvvRIh_OweDv8J-PEts9JGeK5Vtdwz-fwrRZFR1zNXs84pblMrfVYc8-oK4/s640/DSC05593.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEguKR9VmAoZ2HZ72pWTBmz-jaTHpzpwf-qo4pW2_UbGgNSJPSjYWVN4Kyq8TIuxoAg90sCGUZHmWMYDOzJG0ZIN446u0CZElIT0n3nh9KBS-lBv4oa-CV_qVCBmUzaz4Q3fFZrRpsd0hSs/s1600/DSC05598.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEguKR9VmAoZ2HZ72pWTBmz-jaTHpzpwf-qo4pW2_UbGgNSJPSjYWVN4Kyq8TIuxoAg90sCGUZHmWMYDOzJG0ZIN446u0CZElIT0n3nh9KBS-lBv4oa-CV_qVCBmUzaz4Q3fFZrRpsd0hSs/s640/DSC05598.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPGtRqy2UpkvVH0aGRMwIObVK61NVWLdQ99h_8ELjKzEF628TaE5ZmI_48lGxf1CBP9X_A0QWtHhQi6ZQFo8FWegiTmwtJ1KY8sFsNYe4VPunCzACgEaZdE6RSMvOcx7kkxnBkHhubj34/s1600/DSC05599.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPGtRqy2UpkvVH0aGRMwIObVK61NVWLdQ99h_8ELjKzEF628TaE5ZmI_48lGxf1CBP9X_A0QWtHhQi6ZQFo8FWegiTmwtJ1KY8sFsNYe4VPunCzACgEaZdE6RSMvOcx7kkxnBkHhubj34/s640/DSC05599.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEinRJ3kBkpT6oATddwYgSPFpYuljrXBvHdr6sMDiI5EQHJ1mEs-rVogec3bLGg0zdEw2JHV9AhEVgfjozm6D6isyB_j0aAh9kg-_GbKflSA3QTCrukyHpL6MjP1VsFcSxFDz_RLauzbnNY/s1600/DSC05600.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEinRJ3kBkpT6oATddwYgSPFpYuljrXBvHdr6sMDiI5EQHJ1mEs-rVogec3bLGg0zdEw2JHV9AhEVgfjozm6D6isyB_j0aAh9kg-_GbKflSA3QTCrukyHpL6MjP1VsFcSxFDz_RLauzbnNY/s640/DSC05600.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_rIKPCcR9LSIISPczeUL0LBh6r-gNNsie0VhZyQ-3Twfuzeoyesd0SrmrxtDqL5BMpJdC9xHhN9UhSeI4Ms52M7Os63Ro5tfG12b2FTka9HEBpTnm9K-meCo1L4HtcbXPWqdnakXn2ic/s1600/DSC05601.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_rIKPCcR9LSIISPczeUL0LBh6r-gNNsie0VhZyQ-3Twfuzeoyesd0SrmrxtDqL5BMpJdC9xHhN9UhSeI4Ms52M7Os63Ro5tfG12b2FTka9HEBpTnm9K-meCo1L4HtcbXPWqdnakXn2ic/s640/DSC05601.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhvuXSJxex_wbnbLsn_VureyNFzWAtHFfCNaxFmt-LhyphenhyphenaS75rAYnK5IEzmtX9Jv0Nxig4kikNQxY1YeQBDbBKoKKDkuYP_Yqa6qk05BtxPGajAfPu0DXHkKk4OLD-E-kXTE0_azQBA7g_E/s1600/DSC05602.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhvuXSJxex_wbnbLsn_VureyNFzWAtHFfCNaxFmt-LhyphenhyphenaS75rAYnK5IEzmtX9Jv0Nxig4kikNQxY1YeQBDbBKoKKDkuYP_Yqa6qk05BtxPGajAfPu0DXHkKk4OLD-E-kXTE0_azQBA7g_E/s640/DSC05602.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8sgVLt39ZlUQsSabP84N37LMvE5AtBIu-nGJzAYZ_A64epPyApgRIZU4SbIm53vbm7aZKh7gMwzeoISo7Plo7izR2mByuKnuMec_ljXBqeB5M6jP_Uep_6x4J0IHNDRQZbTIg0b8sx1k/s1600/DSC05603.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8sgVLt39ZlUQsSabP84N37LMvE5AtBIu-nGJzAYZ_A64epPyApgRIZU4SbIm53vbm7aZKh7gMwzeoISo7Plo7izR2mByuKnuMec_ljXBqeB5M6jP_Uep_6x4J0IHNDRQZbTIg0b8sx1k/s640/DSC05603.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGmSQgHB71j5RiL6XcAIgSqVbKpWzbo7sjg4ZffQ8nHPa7xHL0GKJUmgxH0wjMMxrtuxc7pNIiSGGXgC7bx3UQcsd3F6U6OLXZMnL6scDEIc0_0R4hgz9hGl9kqEi1wpnh6p53oN9gTR8/s1600/DSC05604.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGmSQgHB71j5RiL6XcAIgSqVbKpWzbo7sjg4ZffQ8nHPa7xHL0GKJUmgxH0wjMMxrtuxc7pNIiSGGXgC7bx3UQcsd3F6U6OLXZMnL6scDEIc0_0R4hgz9hGl9kqEi1wpnh6p53oN9gTR8/s640/DSC05604.JPG" width="640" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoTrJZW2yWDDc1d2vssWuCzG-lCTAIv4C38KXU-kR1vhSZyoYhK8qTrULDGTRxfHhAh7rzxPhaXwBYd8sDABO4pw1qKXhZ0_QGz5p1RPsMQ8FwYv30icNHXtMIfTL7E6g9ZCc1eI0qnMs/s1600/DSC05607.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1064" data-original-width="1600" height="424" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoTrJZW2yWDDc1d2vssWuCzG-lCTAIv4C38KXU-kR1vhSZyoYhK8qTrULDGTRxfHhAh7rzxPhaXwBYd8sDABO4pw1qKXhZ0_QGz5p1RPsMQ8FwYv30icNHXtMIfTL7E6g9ZCc1eI0qnMs/s640/DSC05607.JPG" width="640" /></a></div>
<br />SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-46876372351538697852010-08-25T15:11:00.001-07:002010-09-01T22:37:42.306-07:00Đời Tỵ Nạn<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJ1vGxWrT41Jj-0LyTUdSfkClhBsgPHsrorHqMJOQUJVWMipReTnVNRKEY8fyO7de9uYc40ck7rgb9ZtOlKpXAPxzPkwrCk5kCCt9D2iMRcNWsdFPWDQEhKQ1B95oV45zGG34IHLD3eMg/s1600/Page+519.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="253" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJ1vGxWrT41Jj-0LyTUdSfkClhBsgPHsrorHqMJOQUJVWMipReTnVNRKEY8fyO7de9uYc40ck7rgb9ZtOlKpXAPxzPkwrCk5kCCt9D2iMRcNWsdFPWDQEhKQ1B95oV45zGG34IHLD3eMg/s400/Page+519.jpg" width="400" /></a></div><b><i><span style="color: purple;">Sau tháng tư đen 1975 những chiến hữu Nha Kỹ Thuật di tản sang Hoa Kỳ, đông đảo nhất là Quân Nhân thuộc Sờ Công Tác Nha Kỹ Thuật Bộ Tồng Tham Mưu. Đơn vị sở Công Tác gồm có 5 Đoàn Công Tác, Đoàn 11 và 71 đóng tại Sơn Trà, Đà Nẵng, Đoàn 72 căn cứ Tiên Sa trước Bộ Chỉ Huy Sở Phòng Vệ Duyên Hải NKT cạnh Bộ Tư Lệnh Vùng 1 Duyên Hải bên kia là đèo Hải Vân, Đoàn 75 căn cứ tại Phi Trường Cù Hanh Pleiku và Đoàn 68 nằm trong khu cấm tại Trung Tâm Huấn Luyện Yên Thế, Long Thành, Biên Hòa.</span></i></b><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPZGADeP34YZhD5olngfn9SeCxFdyWl6d_lkUSZj_0gVKQSBiRnJ1EcgoOYOcCKbM9n0G2DNrCjUSehwNcRYnM_0ArRvnzYtyQQBDBRSOXDgZTS3r-wepO79mAsRjK0RLbHOU5_sx6PdU/s1600/P1030103.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhPZGADeP34YZhD5olngfn9SeCxFdyWl6d_lkUSZj_0gVKQSBiRnJ1EcgoOYOcCKbM9n0G2DNrCjUSehwNcRYnM_0ArRvnzYtyQQBDBRSOXDgZTS3r-wepO79mAsRjK0RLbHOU5_sx6PdU/s320/P1030103.JPG" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Cuối tháng 3 năm 1975 sau biến cố Di tàn miền trung Bộ Chỉ Huy Sờ Công Tác từ Sơn Trà Đà Nẵng xuôi Nam về Sàigòn bằng "Hải Lộ Kinh Hoàng" theo những chuyến xà lan, những chuyến tàu đủ loại, những chiếc tàu kéo về đến Nha Trang, Cam Ranh, Vũng Tàu, Làng Cô Nhi Long Thành và cuối cùng là Kho 18 Khánh Hội, Quân 4 Sàigòn chứng kiến hàng ngàn quân nhân và đồng bào đã bỏ mạng trên đoạn đường Hải Lộ Kinh Hoàng này.</span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVeepwz-U8yXVu0OgQrSmoA7uTMIR3gU50-L4wBzp_wszfFX2lNjYVTKmBKDH8KcjJCnGiJ7oSMpmV4jWGmuHZRNImVa9_8ItY2N6T5YVd2o7FP01N2nvNvqd9tbGiqBN4JHJRjhrRbA0/s1600/di_tan_mien_trung_1975sized.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhVeepwz-U8yXVu0OgQrSmoA7uTMIR3gU50-L4wBzp_wszfFX2lNjYVTKmBKDH8KcjJCnGiJ7oSMpmV4jWGmuHZRNImVa9_8ItY2N6T5YVd2o7FP01N2nvNvqd9tbGiqBN4JHJRjhrRbA0/s320/di_tan_mien_trung_1975sized.jpg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Tháng 3 năm 1975, Đoàn Công Tác 75 đóng tại Pleiku chịu chung số phận với cuộc triệt thoái lịch sữ Cao nguyên, bằng đủ mọi phương tiện, Bộ Chỉ Huy, các Toán cùng khu gia binh, đi tản đường bộ băng rừng những phụ nữ và trẻ em chân tả tơi, giày dép rách nát còn lại những đôi vớ rách nát bao chân, không tiếp tục hành trình, cuối cùng tá túc lại những buôn Thượng, một số khác đã được Phi Đoàn 219 đón giữa rừng và đưa về Tuy Hòa. rồi gặp nhau tại Nha Trang, có người tìm đủ mọi phương tiện cuối cùng số quân nhân còn lại về tập trung tại kho 18 và sát nhập vào các Đoàn thuộc Sở Công Tác tiếp tục nhận lãnh trách nhiệm hành quân thu thập tin túc cho Quân Đoàn 3 cũng như Biệt Khu Thủ Đô.</span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg9Q8TgeDQM9JxwT7S8Y5E3GGnlOP-Pp9ZaCUIf4zG5W1afP6vGFuhVBleDUQZ5T5eSy11HabpcR9r4gALtfPH02RvXXwBgKHh8jypwQ2_TCJmdCTLGFDYa0k5RCPAin2FRykE1R2XbtRc/s1600/RefugeesInStreetFleeing_jpg.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg9Q8TgeDQM9JxwT7S8Y5E3GGnlOP-Pp9ZaCUIf4zG5W1afP6vGFuhVBleDUQZ5T5eSy11HabpcR9r4gALtfPH02RvXXwBgKHh8jypwQ2_TCJmdCTLGFDYa0k5RCPAin2FRykE1R2XbtRc/s320/RefugeesInStreetFleeing_jpg.jpg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Vòng đai thủ đô Sàigòn lúc này đã bị vây chặt bỡi nhiều sư đoàn của cộng quân, cùng chung số phận này Đoàn Công Tác 68 đồn trú tại Long Thành cũng về tại Kho 18 Khánh Hội và tiếp tục hành quân với tất cả các Đoàn khác của Sở Công Tác khu vực hành quân trong thời gian này là vòng đai của Sàigòn giáp ranh vơí Tỉnh Bình Dương, như Ấp Đồn, Bình Triệu, và một số công tác khác thuộc Quận Gò Vấp tỉnh Gia định khu vưc vòng đai Phi Trường Tân Sơn Nhất, phía ngoài Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, Hốc Môn và Xa Lộ Đại Hàn.</span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Ngoài một số toán chịu trách nhiệm bảo vệ yếu nhân thuộc Bộ Tổng Tham Mưu và một số toạ độ bí mật được giao phó tại Biệt Khu Thủ Đô và các quận của Tỉnh Gia Định.</span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGFNjaNMlezSPTY492nIiNjyTKRJZ-KpkoextW5VdhM0lcZbWlazylXTSJqjVEpI4wj3HAlA1H-HCGE9XSid2SRfltJZK5SEh0w31dvcQclq2EMNAWv4f_8PaXtAYpl6jhgx-LJLXgwrU/s1600/3308023019_a7e1853730.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGFNjaNMlezSPTY492nIiNjyTKRJZ-KpkoextW5VdhM0lcZbWlazylXTSJqjVEpI4wj3HAlA1H-HCGE9XSid2SRfltJZK5SEh0w31dvcQclq2EMNAWv4f_8PaXtAYpl6jhgx-LJLXgwrU/s320/3308023019_a7e1853730.jpg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Tối 29 tháng 4 năm 1975 BCH Sở Công Tác cùng các Đoàn Công Tác rời sông Sàigòn bằng Đoàn tàu Quân Vận tại Kho 18 cùng với đoàn tàu của Hải Quân, một số toán trong vùng Hành Quân vẫn chưa có phương tiện để về cùng triệt xuất cùng đi, cũng như lần di tản miền Trung khi đoàn tàu rời bải biển Tiên Sa ra khơi một số toán vẫn còn hành quân trên đèo Hãi Vân và sau này hình ảnh lại được xuất hiện trên phim “Mưòi Ngàn Ngày Chiến Tranh Việt Nam” hai tay trên đầu từng ngưòi một ung dung trong thân phận tù binh chiến tranh. Những hình ảnh này về sau lưu lại trên tập Sách Lịch Sữ Chiến Tranh Việt Nam toàn tập 20 cuốn đuưoọ thấy trong các Thư viện Hoa Kỳ. lần này tất cả đoàn tàu trong đêm tối âm thâm di chuyển không một ánh sáng ngoại trừ những ánh sáng lóe lên và tiếng nổ chập chùng của kho đạn thành Tuy Hạ bên kia sông Sàigòn. Trên những chiếc LCM loại đổ bộ có hầu hết Bộ Chỉ Huy Sở Công Tác cùng các đoàn Công Tác được lệnh di tản ra khỏi khu vực Sàigòn đến Hải Phận Quốc Tế. </span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEirtH_MGJwNYxiAnaDWwG3etehTmvbNMB2iq7EbtLCr3OjI2mJL64yAIs5ZjH8tKBTar2prDa8XzHTm50xTpLLz6Jy_hNpe88BCv3jblJIjOe1rsZSrsEsNxJuGtJkS0UlwH1qdwlK7eBc/s1600/images.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEirtH_MGJwNYxiAnaDWwG3etehTmvbNMB2iq7EbtLCr3OjI2mJL64yAIs5ZjH8tKBTar2prDa8XzHTm50xTpLLz6Jy_hNpe88BCv3jblJIjOe1rsZSrsEsNxJuGtJkS0UlwH1qdwlK7eBc/s320/images.jpeg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Vào sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975 tất cà được di chuyễn qua các Xà lan (loại vận tải tiếp tế đạn dược cho Cam Bốt ) chung quanh có bọc bao cát và lưới kẽm cao quá đầu, cũng vừa lúc ông Dương Văn Minh trên hệ thống truyền thanh tuyên bố bàn giao với chính quyền phía bên kia ( Việt Cộng) lúc ấy vào khoãng 10 giờ sáng. Chấm dứt 5 năm từ ngày thành lập Sở Công Tác tại Nha Trang , 11 năm từ ngày thành lập Nha Kỹ Thuật Tại Thủ Đô Sàigòn và 10 năm trưóc đó của Sở Kỹ Thuật cũng như các hoạt động Quân Sự Tình Báo của đơn vị này từ ngày chia cắt đất nưóc 20 tháng 7 năm 1954 và trước đó.</span></i></b><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeWQt7thN1Jk_9XTre82oJ6B7VdjeM2RsXovG6DEMfBJ2uMr_TSxESCMmvhZ8YrGjfZfwikXg5MrEm5UkFwGST4SNTfevCH2Osn4o4DuPsEtb37Q8ucFnsk6XnZW3KSZaNe0nDiaHZCRw/s1600/subic_wide.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="223" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeWQt7thN1Jk_9XTre82oJ6B7VdjeM2RsXovG6DEMfBJ2uMr_TSxESCMmvhZ8YrGjfZfwikXg5MrEm5UkFwGST4SNTfevCH2Osn4o4DuPsEtb37Q8ucFnsk6XnZW3KSZaNe0nDiaHZCRw/s400/subic_wide.jpg" width="400" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Vào trưa ngày 1 tháng 5 từng đoàn tàu hướng về phi luật tân và bỏ lại sau lưng những bom đạn, những chiến tranh và quê hương thân yêu và những ngày tháng sắp đến cho cuộc đời vô định và những tối tăm bao phủ trước mặt, chung quanh và sau lưng.</span></i></b><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTy8NZCC9W4gsmTmHfSZK7YcJAEXYyzFoTHnU_1YwXrN02xEbGj4cv1kJ02K2XTeG2cjEM6e5LhG1eqrS8yOqwMaUypTdPfyvZtrEv9QtFjhgwlJXQqUpLlZOEv-eqNWq6igS9jF9wba8/s1600/300px-PioC.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTy8NZCC9W4gsmTmHfSZK7YcJAEXYyzFoTHnU_1YwXrN02xEbGj4cv1kJ02K2XTeG2cjEM6e5LhG1eqrS8yOqwMaUypTdPfyvZtrEv9QtFjhgwlJXQqUpLlZOEv-eqNWq6igS9jF9wba8/s320/300px-PioC.jpeg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Sau những tai nạn như sập xà lan ngoài Hải Phận Quốc Tế, người chết và bị thương, cảnh hổn loạn ngoài biễn đông vào giờ thứ 25 những chiếc tàu ma không người lái zig zag ngoài biễn khơi cuối cùng trực thăng hoa kỳ phải bắn chìm trước khi gây tai nạn, những trực thăng di tản tìm cách đậu vào xà lan chật hẹp và có thể nổ tung khi cánh quạt đụng vào lưới thép bọc bao cát cao quá đầu, những thuyền bè đầy nhóc binh sĩ di tản từ chiến trường Xuân Lộc tìm cách cập vào xà lan để lên tàu Mỹ.</span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiJ3QhhH6DLDaDqZufDKvRYGGEBw1GrB3mqCt5S9-CldC2A-DgNOpM0J8QKzdX3i-hUDxsqUPp_EasSkjB-QEde5tOU-qivh0lrLZSu8qsTAyQP0ZuT8zJnO3ix0W_LhQU35retCjAMpyY/s1600/757px-USS_General_W._M._Black_(AP-134.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiJ3QhhH6DLDaDqZufDKvRYGGEBw1GrB3mqCt5S9-CldC2A-DgNOpM0J8QKzdX3i-hUDxsqUPp_EasSkjB-QEde5tOU-qivh0lrLZSu8qsTAyQP0ZuT8zJnO3ix0W_LhQU35retCjAMpyY/s320/757px-USS_General_W._M._Black_(AP-134.jpg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Vào chiều tối ngày 1 tháng 5 tất cả đã được lên những tàu trên đó có sự bào vệ của Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ trực chỉ xuôi nam về Subic Bay căn cứ Quân Sự của Hoa Kỳ tại Phi Luật Tân một trong những chuyến tàu đó là chiếc GREEN FOREST sau khi cập bến Subic Bay một số tàu có vận tải lớn hơn và đi xa hơn đã đậu sẵn và tất cả được chuyễn sang chiếc tàu mới Chiếc AMERICAN RACER có thể chuyên chở đến 5,000 người, và tiếp tục hành trình Subic Bay là nơi một số các tàu Hải Quân VN cập bến làm lễ Hạ Kỳ và bàn giao cho Hải Quân Hoa Kỳ, Chính phủ Phi Luật Tân hạn chế số ngưòi trên Subic Bay là 5,000 ngưòi trong lúc chờ đợi lên Tàu để về Guam số còn lại phải di chuyển qua những hòn đảo khác lân cận.</span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsSHR6f-GVVOl7Ar_74OZwsb4n3sW7HyM1o4nv_lcxbOps44_W65zauwFL4H6-4TTX4PENYiUrSbMpk4PcjYrI8-dWgajBOzTnlLXNmfsAI-pbIu9ppE1P5D_hLjYGZ4-70cT_Nc_-6-8/s1600/guam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsSHR6f-GVVOl7Ar_74OZwsb4n3sW7HyM1o4nv_lcxbOps44_W65zauwFL4H6-4TTX4PENYiUrSbMpk4PcjYrI8-dWgajBOzTnlLXNmfsAI-pbIu9ppE1P5D_hLjYGZ4-70cT_Nc_-6-8/s320/guam.jpg" /></a></div><br />
<b><i><span style="color: purple;">Chặng đầu tiên chiếc American Racer cập đến Đảo Guam, thuộc lãnh thổ của Hoa Kỳ thuộc Quần Đảo Thái Bình Dương nơi đây những căn lều dã chiến được dựng nên và cũng là trung tâm lập thủ tục cho ngưòi tỵ nạn như I94 đây là một loại thẻ đặc biệt cho ngưòi tỵ nạn như thẻ căn cước thời bấy giờ (không có hình) và có đóng dấu có thể làm việc tại Hoa Kỳ, nơi đây dấu tích của Căn cứ Không Quân Anderson và những phi vụ B52 oanh tạc trong chiến tranh Việt Nam. Sau khi thiết lập thủ tục và thẻ căn cước một số người tỵ nạn được đưa thẳng đến các trại tỵ nạn tại Hoa Kỳ. </span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiiyU5piZnuBQ23hnvukjCVkfIaPydPeSmACsYfsjb-_cyVx4yhEguHsewdFw8ZEkHy45EnkBMOg20LluJNibC39Pv7zJ3T6iy7CNk_tM_c7CmzIupKbosz4UZoU1q5lb3A56uv8cCMJBA/s1600/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiiyU5piZnuBQ23hnvukjCVkfIaPydPeSmACsYfsjb-_cyVx4yhEguHsewdFw8ZEkHy45EnkBMOg20LluJNibC39Pv7zJ3T6iy7CNk_tM_c7CmzIupKbosz4UZoU1q5lb3A56uv8cCMJBA/s320/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Một số khác được vận chuyển bằng phi cơ quân sự C141 đến Đảo Wake (khoảng cách giữa Guam và Hawaii) có khỏang vài ngàn ngưòi tạm trú tại đây trong khi những trại tỵ nạn tại những căn cứ Quân Sự Hoa Kỳ tìm những ngưòi bảo lãnh để có chổ trống di chuyễn những ngưòi bên đão vào đất liền, thời gian ở đảo wake có ngưòi ở khoảng vài tháng.</span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Lúc bây giờ có 4 trại tiếp nhận ngưòi Tỵ nạn Cộng Sản Việt Nam chính là: </span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg6V776rCivoLzJDi6W1j0PjAJzfi-Nd2wkRwbNtYCwL1oXBjUPxeDQ-bRzgPJuOd6GK4tWDan5dLmJVXd2_aON5ELYLp_Aeft0S-82a_jwnL2SIoVsaaJrmSiSYqRemvkfhZ90gv_mwHs/s1600/7843919.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg6V776rCivoLzJDi6W1j0PjAJzfi-Nd2wkRwbNtYCwL1oXBjUPxeDQ-bRzgPJuOd6GK4tWDan5dLmJVXd2_aON5ELYLp_Aeft0S-82a_jwnL2SIoVsaaJrmSiSYqRemvkfhZ90gv_mwHs/s320/7843919.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhe5g7nW-S0TIaa0VQyElslqMaRUXlKUWWgGYL-hF1oHVpT1w3W3THDK_bO2h3yKk3UJzyqUONnPyKxZA_u0oWd9qlcPHtqX3RXM7_FI40TJtcgG_hkhGYo6ApTyH4tWW-jihYg7HIsVtY/s1600/fcgate4th.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhe5g7nW-S0TIaa0VQyElslqMaRUXlKUWWgGYL-hF1oHVpT1w3W3THDK_bO2h3yKk3UJzyqUONnPyKxZA_u0oWd9qlcPHtqX3RXM7_FI40TJtcgG_hkhGYo6ApTyH4tWW-jihYg7HIsVtY/s320/fcgate4th.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAVwmusbyjFf8he2Q0-aO8IGwiJK2KdWw5dINTswBACtJYtAXkVzUCs8W0-JFlD_pDJtaH8m2yv3oJ7RS9SPmnduzS768Ma_3AbNW8BkopPAfYLJyPwb-zHFqdhKe9xzN6TO8c8duAPqI/s1600/July+7,+2010.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAVwmusbyjFf8he2Q0-aO8IGwiJK2KdWw5dINTswBACtJYtAXkVzUCs8W0-JFlD_pDJtaH8m2yv3oJ7RS9SPmnduzS768Ma_3AbNW8BkopPAfYLJyPwb-zHFqdhKe9xzN6TO8c8duAPqI/s320/July+7,+2010.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwUhTx_taLcv7mM5EVu-Jubl98bHWVfqanbiFfcnWauTPxJGycQf06Xz2KJhAYU-G2keUOLDhPzAhzVw05DYwTTxYekq_Wo0iJ1IJGGXSAkxNDD6Q5OGNUgoiACGiN8-N4pAvXxcyvjv4/s1600/Mr.+Diabetes+-+At+Camp+Pendleton+%282%29.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwUhTx_taLcv7mM5EVu-Jubl98bHWVfqanbiFfcnWauTPxJGycQf06Xz2KJhAYU-G2keUOLDhPzAhzVw05DYwTTxYekq_Wo0iJ1IJGGXSAkxNDD6Q5OGNUgoiACGiN8-N4pAvXxcyvjv4/s320/Mr.+Diabetes+-+At+Camp+Pendleton+%282%29.JPG" /></a></div><br />
<b><i><span style="color: purple;">Eglin Air Force Base in Florida, </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Fort Chaffee in Arkansas, </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Fort Indiantown Gap in Pennsylvania </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">và trại lớn nhất là Camp Pendleton in California </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Đã có 50,424 ngưòi đi qua trại nầy và có một lúc trại này đã tiếp nhận 19 ngàn ngưòi. </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Tồng số ngưòi tỵ nạn Cộng Sản vào thời điểm 30 tháng 4 năm 1975 là 133,000 người và người tỵ nạn đầu tiên đến Hoa Kỳ đầu tiên vào ngày 2 tháng 5 năm 1975, riêng các em bé mồ côi Việt Nam và Cam Bốt đã được di chuyển bằng máy bay đến Căn Cứ Bộ Binh tại Presidio of San Francisco, California Fort Benning, Georgia và Fort Lewis, Washington State cũng như căn cứ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ Camp Pendleton, California .</span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjR1Uhyphenhyphend3ZFNIenHLfH9aPAI8ILzIWx0t8RLdDl6RThUegxBuQXr2ljmPQ3umMTewRj16hN093LUtelMM_WZTQ590on36uXJFGsENt5bBFMa9w2enSB0A0bAw60Rws_1USucrgFdfGw318/s1600/Page+677.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjR1Uhyphenhyphend3ZFNIenHLfH9aPAI8ILzIWx0t8RLdDl6RThUegxBuQXr2ljmPQ3umMTewRj16hN093LUtelMM_WZTQ590on36uXJFGsENt5bBFMa9w2enSB0A0bAw60Rws_1USucrgFdfGw318/s320/Page+677.jpg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Trong các trại tỵ nạn hoàn tất các thủ tục giấy tờ và được bảo lãnh bởi những ngưòi Hoa Kỳ giàu lòng nhân ái và qua trung gian của những Cơ Quan Thiện Nguyện gọi là VOLAG như:</span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Tolstoy Foundation,</span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">American Fund for Czechoslovak Refugees, </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">YMCA, </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">United States Catholic Conference (USCC), </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Church World Services (CWS), </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Lutheran Immigration Aid Society (LIRS), </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Hebrew Immigrant Aid Society (HIAS), </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">International Rescue Committee (IRC), </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">World Relief Services, </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">American Council for Nationalities Services (ACNS) </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">và cơ quan cuối cùng là Persons Granted Asylum.<br />
Hai trại tỵ nạn đông đảo anh em Sở Công tác Nha Kỹ Thuật là Fort Chaffee Tiểu bang Arkansas</span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">Và Camp Pendleton Ocenside, California </span></i></b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPLrXgVEOkq9-WlSoLdZMozTo7Hqix5Uw086evvDh3fNNmMo8SaMkc7bqkOUzRYROemMgQkXmZPmjBxy7k9vfV_o9VpdXUPVIM3fdYN5uUH6WkPfw9bgEV3t7tdRH-xz9VfI8iP_5Pvc8/s1600/Page+248.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPLrXgVEOkq9-WlSoLdZMozTo7Hqix5Uw086evvDh3fNNmMo8SaMkc7bqkOUzRYROemMgQkXmZPmjBxy7k9vfV_o9VpdXUPVIM3fdYN5uUH6WkPfw9bgEV3t7tdRH-xz9VfI8iP_5Pvc8/s320/Page+248.jpg" /></a></div><b><i><span style="color: purple;"> Tiêu chuẩn xuất trại cho những anh em có thân nhân và gia đình được ra sớm số còn lại đa số lúc ra trại cũng vừa trại sắp đóng cửa, có anh em mãi đến tháng 9 hoặc tháng 10 năm 1975 mới ra khỏi các trại tỵ nạn </span></i></b><br />
<b><i><span style="color: purple;">(To Be Continue)</span></i></b><br />
<br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhgCrPAVskHYbygITjq9QsXqX9wwUYodW7qoKDOtsjn29L5N9UKcRHjnG87h_zGPbqXJYrBwGOehgkNkKGqwVdkN7idWxMM68TWDOvL2fYH_CvOlduo2222aH2JUatsMm4XvSxDHpkbdvw/s1600/014.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhgCrPAVskHYbygITjq9QsXqX9wwUYodW7qoKDOtsjn29L5N9UKcRHjnG87h_zGPbqXJYrBwGOehgkNkKGqwVdkN7idWxMM68TWDOvL2fYH_CvOlduo2222aH2JUatsMm4XvSxDHpkbdvw/s320/014.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhG0kG48zp0LmxjqrxCe6Bs-zBIXyxsP7cZi9H8PAIxAFutxh4j_sb4-Y-wx1yWynL__KrZz3HrrfFmPzZh6fqT85MhYTCvr20lc2S_EJRXVAcYpkIPs71FFWDO-gDI5D8c9lrB_NlRAcU/s1600/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhG0kG48zp0LmxjqrxCe6Bs-zBIXyxsP7cZi9H8PAIxAFutxh4j_sb4-Y-wx1yWynL__KrZz3HrrfFmPzZh6fqT85MhYTCvr20lc2S_EJRXVAcYpkIPs71FFWDO-gDI5D8c9lrB_NlRAcU/s320/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhQBnTq9xkcvYJdmnKg7XZndvHaV-zhH6wejYAdGBPjhAHEjiUHH2yNTgY0Rr9LlY2jkATC5LN92z19rJOb9cBENMCKa8K0bIu_dDu3pkveUEXXnYImhoGZVjJ8xFMtrHqYqJU3DBQRU3U/s1600/QuangBaNDGC1-1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhQBnTq9xkcvYJdmnKg7XZndvHaV-zhH6wejYAdGBPjhAHEjiUHH2yNTgY0Rr9LlY2jkATC5LN92z19rJOb9cBENMCKa8K0bIu_dDu3pkveUEXXnYImhoGZVjJ8xFMtrHqYqJU3DBQRU3U/s320/QuangBaNDGC1-1.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEje2_On2Q27fdMWS-nP_p7tvNA_5PshQ7NUJXOzZJSX5jNzXhIc00Ic4H21bUl_ugdeyEnT1u5zIo4BzuXvE1lZ1yE3bcF7tJjjj8mLimIScg41I8AcM3m96jj3IMdYEuYAUWfypFig3pM/s1600/Orote_Point_Airfield,_Apra_Harbor_Naval_Reservation,_Orote_Point_%28Guam_County,_Guam%29.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEje2_On2Q27fdMWS-nP_p7tvNA_5PshQ7NUJXOzZJSX5jNzXhIc00Ic4H21bUl_ugdeyEnT1u5zIo4BzuXvE1lZ1yE3bcF7tJjjj8mLimIScg41I8AcM3m96jj3IMdYEuYAUWfypFig3pM/s320/Orote_Point_Airfield,_Apra_Harbor_Naval_Reservation,_Orote_Point_%28Guam_County,_Guam%29.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiMJeatHHhgV3lVnhdYLkP_bLhWgj6PVrEWEOVOXwTMKrp-Ziwegr_02A6uzKzLAp-do7-1jGIzsoCJXON-DDi6886nOIAXu_Fg4e_Z2R1aqq4NhqJWKK45EiA2lMR0NLoetqKskoIufug/s1600/757px-USS_General_W._M._Black_(AP-134.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiMJeatHHhgV3lVnhdYLkP_bLhWgj6PVrEWEOVOXwTMKrp-Ziwegr_02A6uzKzLAp-do7-1jGIzsoCJXON-DDi6886nOIAXu_Fg4e_Z2R1aqq4NhqJWKK45EiA2lMR0NLoetqKskoIufug/s320/757px-USS_General_W._M._Black_(AP-134.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjlOAE4wyu5w9wMM-5Lsyd9EAKdq15qCHuFl98nPZRJn-zwQjYdaz-sBRW3sgPxwJfOl6e5FAPAJn0kwr2GqFB87iHBOEXf_T5jBGWFaVt4QzYZM9qQ1mbcrZ-3GD2hyphenhyphen89dbW9kjkgROo8/s1600/b52.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjlOAE4wyu5w9wMM-5Lsyd9EAKdq15qCHuFl98nPZRJn-zwQjYdaz-sBRW3sgPxwJfOl6e5FAPAJn0kwr2GqFB87iHBOEXf_T5jBGWFaVt4QzYZM9qQ1mbcrZ-3GD2hyphenhyphen89dbW9kjkgROo8/s320/b52.jpg" /></a></div><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhd_2F50TlJWje3QtMFWct-M9WAU6p4wcO0QtyRb3McxTAOo4u47FD8Lk_8ph1QWbpQwPEaauhRgq5Xvkb5pvBufJJp3ma6RARHICldWxqfXeglUvt-CeIrH5EuSRpaxuXT1uM3eFrlfiA/s1600/americanracer.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhd_2F50TlJWje3QtMFWct-M9WAU6p4wcO0QtyRb3McxTAOo4u47FD8Lk_8ph1QWbpQwPEaauhRgq5Xvkb5pvBufJJp3ma6RARHICldWxqfXeglUvt-CeIrH5EuSRpaxuXT1uM3eFrlfiA/s320/americanracer.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhEqV9Ud9J1jXfjoi4vrK04c-wYpOINZOEv2Yr4Ze9sJ6LuZXvaqVy3yYSBrAx6mnW-h_xILW-AW_H6tK2U6YNPW8eXLF7EQUHrMlfoVwez1VzcxkiA2AKku3QVX0_SBRFgC2T-feOmF6Y/s1600/l_795b1ac2714f62c1a223583621354e0f.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhEqV9Ud9J1jXfjoi4vrK04c-wYpOINZOEv2Yr4Ze9sJ6LuZXvaqVy3yYSBrAx6mnW-h_xILW-AW_H6tK2U6YNPW8eXLF7EQUHrMlfoVwez1VzcxkiA2AKku3QVX0_SBRFgC2T-feOmF6Y/s320/l_795b1ac2714f62c1a223583621354e0f.jpeg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgRB9v7qIHn-lFYkZK98edcZBiMRGhvcSW7-YDfS8v81JOxy91NtnKPrr965fdajrhs_bpQMqhrWt-Do9T72V2uMVn1lbHn1o12PaLpEna4YiVH2ooyIUq42cXtepvltqBfguKWEoDBI6M/s1600/SS%2520American%2520Racer%2520&%2520Queen%2520Port.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgRB9v7qIHn-lFYkZK98edcZBiMRGhvcSW7-YDfS8v81JOxy91NtnKPrr965fdajrhs_bpQMqhrWt-Do9T72V2uMVn1lbHn1o12PaLpEna4YiVH2ooyIUq42cXtepvltqBfguKWEoDBI6M/s320/SS%2520American%2520Racer%2520&%2520Queen%2520Port.jpeg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEirhkwoX24X44uihZH-Usx_Suco2Kt38yloWLDqKiuxQvIF2fZAF7pG3daMjNP0XzjCkf1_E6lPF7yDf9Qy4vmEUh3vMW9mSIhoUUQaXvW_c0PcJQKvHVrZ7KyBUHxjIgB-YzW3q-8adv4/s1600/gpw-20050822-UnitedStatesNavy-080500-N-0000X-002-two-F-18-Hornet-fighters-intercept-B-52-Stratofortress-rigging-maneuver-USS-Nimitz-Guam-May-2008-large.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEirhkwoX24X44uihZH-Usx_Suco2Kt38yloWLDqKiuxQvIF2fZAF7pG3daMjNP0XzjCkf1_E6lPF7yDf9Qy4vmEUh3vMW9mSIhoUUQaXvW_c0PcJQKvHVrZ7KyBUHxjIgB-YzW3q-8adv4/s320/gpw-20050822-UnitedStatesNavy-080500-N-0000X-002-two-F-18-Hornet-fighters-intercept-B-52-Stratofortress-rigging-maneuver-USS-Nimitz-Guam-May-2008-large.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjt9WESWIyDcSul79_7MwJaMrBE_bd0uDzLB9e30wwFwUoki4g_Fx_nCtfZjZX5A_wj1wAOFHy2JnKB7Roi7dDoI0EfzcaWPvtCp7EgkDFDcwxvz9CtgHx69Q3VjmhtpWlXUGwLR5FtZzU/s1600/Image-3_sm.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ox="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjt9WESWIyDcSul79_7MwJaMrBE_bd0uDzLB9e30wwFwUoki4g_Fx_nCtfZjZX5A_wj1wAOFHy2JnKB7Roi7dDoI0EfzcaWPvtCp7EgkDFDcwxvz9CtgHx69Q3VjmhtpWlXUGwLR5FtZzU/s320/Image-3_sm.jpg" /></a></div><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhofj3n89yQpKM9n2qgHnbZBYHpySMuc5o3iy5Rauesz3Xnl5VHy9TNrNFzM-UVpc7w91UKqMWkSAHMTr4xPOPgSHbrZVARUIizqdGhZI0wGh5gKYP4FGo8PYgXHHZ-UH1XDYhL1VE1KFw/s1600/225px-Vietnamkrieg_Bootsfl%C3%BCchtling_1980.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhofj3n89yQpKM9n2qgHnbZBYHpySMuc5o3iy5Rauesz3Xnl5VHy9TNrNFzM-UVpc7w91UKqMWkSAHMTr4xPOPgSHbrZVARUIizqdGhZI0wGh5gKYP4FGo8PYgXHHZ-UH1XDYhL1VE1KFw/s320/225px-Vietnamkrieg_Bootsfl%C3%BCchtling_1980.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiFeAeUFG_YvIKCo7ok8nHWsdebrL8oCtK9HK-G_Y5J3uMEDHrTof-nVwUMqxekI1q5Xe4bInC7uqXPqy5Ny2JX68tp4k3k-jiHdZmd0X1MCUNSSnVJSIvvqHVXITJa6kERJ4wtvxlW_Tw/s1600/fcgate4th.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiFeAeUFG_YvIKCo7ok8nHWsdebrL8oCtK9HK-G_Y5J3uMEDHrTof-nVwUMqxekI1q5Xe4bInC7uqXPqy5Ny2JX68tp4k3k-jiHdZmd0X1MCUNSSnVJSIvvqHVXITJa6kERJ4wtvxlW_Tw/s320/fcgate4th.jpg" /></a><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhmzB80gsxrMAo2TmzCCeNtwdhHVpru5_nkwLcpE2aZiBhsWkjZfdO3W7744NGqzkFgqpZF8HyKy6Ug_1YEz5Cf80VGBaszdq7jKGWzFtMbVRk9b_jOaFfMpejajtquLSjkGEXoIQflpi8/s1600/Chantroimoi02.jpg" imageanchor="1" style="clear: right; float: right; margin-bottom: 1em; margin-left: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhmzB80gsxrMAo2TmzCCeNtwdhHVpru5_nkwLcpE2aZiBhsWkjZfdO3W7744NGqzkFgqpZF8HyKy6Ug_1YEz5Cf80VGBaszdq7jKGWzFtMbVRk9b_jOaFfMpejajtquLSjkGEXoIQflpi8/s320/Chantroimoi02.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQphhKeYIkJbsaQ9188pP40DDwvLLxDF3YiLxuDkCVvWtFPYkC7UL3ciNhSsPrwnP0xp-PQgsKV-WQF3TOhNHc3MJLJKeX1lR_ElLCOT_yA7e0dNyG0wtKo-3bYQHu9DtpiE3qejwi-Xs/s1600/300px-Chantroimoi01.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQphhKeYIkJbsaQ9188pP40DDwvLLxDF3YiLxuDkCVvWtFPYkC7UL3ciNhSsPrwnP0xp-PQgsKV-WQF3TOhNHc3MJLJKeX1lR_ElLCOT_yA7e0dNyG0wtKo-3bYQHu9DtpiE3qejwi-Xs/s320/300px-Chantroimoi01.jpg" /></a><br />
<div style="text-align: center;"><b>Fort Chaffee 1975 The Refugees</b></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCKj8MfhZUNeX60MUcmXKwSHp0-PRdAMmgOk8kdIlxbZbrVlI6kJFPjeFjFdBF8qAob0RpaLfFtLYB6taFEKqpWkwcuMzElNxWNbcdguaH0n-b2gQBPY_2IhJ5lFJqA2YczaCuLMpv_6I/s1600/Camp+Pendleton.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCKj8MfhZUNeX60MUcmXKwSHp0-PRdAMmgOk8kdIlxbZbrVlI6kJFPjeFjFdBF8qAob0RpaLfFtLYB6taFEKqpWkwcuMzElNxWNbcdguaH0n-b2gQBPY_2IhJ5lFJqA2YczaCuLMpv_6I/s320/Camp+Pendleton.jpg" /></a></div><b></b><br />
<div style="text-align: center;"><b>The Gates at Camp Pendleton Welcome the Vietnamese Refugee</b></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixSoSCukU7ezx1wCJiLj5sioWMOBBgQJ4Qbz7LBWyEOv516HWzHpnA_hla9-h8KS4lTvQ18Hmt5SF6vCB-HRr2PThy6zfDbU748BZsXyUq2zguT7Vx8onrqL2mlBB3ERahCgnOk5CiJfM/s1600/Mr.+Diabetes+-+At+Camp+Pendleton+%282%29.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixSoSCukU7ezx1wCJiLj5sioWMOBBgQJ4Qbz7LBWyEOv516HWzHpnA_hla9-h8KS4lTvQ18Hmt5SF6vCB-HRr2PThy6zfDbU748BZsXyUq2zguT7Vx8onrqL2mlBB3ERahCgnOk5CiJfM/s320/Mr.+Diabetes+-+At+Camp+Pendleton+%282%29.JPG" /></a></div><br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiVB1EaLImY0QqB2jBUO-SqJp7aJzHT1gZgHDiBebIyEwtGiNO1yzWw7l9xiJ4FSKq8s2ClUiuAtrSM4yYmV4PNcrdPKiASgmgYxRUcbozV7nL5xgxi7VkFypynWyD4mcGtMbS6c8cOgDo/s1600/Page+12.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiVB1EaLImY0QqB2jBUO-SqJp7aJzHT1gZgHDiBebIyEwtGiNO1yzWw7l9xiJ4FSKq8s2ClUiuAtrSM4yYmV4PNcrdPKiASgmgYxRUcbozV7nL5xgxi7VkFypynWyD4mcGtMbS6c8cOgDo/s320/Page+12.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgkXBHaExtAyC6tG4j819m5lN3lP0iSAEuuA4qUyM-XR9ac8CLIXRIDoj0RlwCmhBsa2TbdR87866A_g0EVSDh91-MY_KLIonWTNqtxO6ehhboRz0FpV_coXDjJysFwnO4df6WVwsIYJ24/s1600/Page+65.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgkXBHaExtAyC6tG4j819m5lN3lP0iSAEuuA4qUyM-XR9ac8CLIXRIDoj0RlwCmhBsa2TbdR87866A_g0EVSDh91-MY_KLIonWTNqtxO6ehhboRz0FpV_coXDjJysFwnO4df6WVwsIYJ24/s320/Page+65.jpg" /></a></div><b>Camp Pendleton 1975 / Vietnamese Refugee Camp</b><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj6hgFS_81JGIG3WDwmNUkdphiMltaaX1cgRDoZfLjafBOvlH2gQj0ttM5uQtSPf2X6iTCGwB6YWo2J9aPInkEEtVH4FZrQCYO9tJ8Qh9fNzlyEr31nEbO_uIxam5RCjK58HNwXCJKAtKw/s1600/Page+217.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj6hgFS_81JGIG3WDwmNUkdphiMltaaX1cgRDoZfLjafBOvlH2gQj0ttM5uQtSPf2X6iTCGwB6YWo2J9aPInkEEtVH4FZrQCYO9tJ8Qh9fNzlyEr31nEbO_uIxam5RCjK58HNwXCJKAtKw/s320/Page+217.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzg7vTJvGy-1juD1hFgMOw8vbj5utEPju2qIOI2BOGzIvVRqvz7smxw1vbJlq9sT4etxeWq1U3PuRmxf_DnDSMq2wg6g7yqwewEqx2iqtvedBztsclWa4o1caTJcMpm4dXcb_uqFD2J78/s1600/Page+546.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzg7vTJvGy-1juD1hFgMOw8vbj5utEPju2qIOI2BOGzIvVRqvz7smxw1vbJlq9sT4etxeWq1U3PuRmxf_DnDSMq2wg6g7yqwewEqx2iqtvedBztsclWa4o1caTJcMpm4dXcb_uqFD2J78/s320/Page+546.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhA85QCg9eWn9pq2QGTFC_xTSlnThvXB7mNXhkw0D0g8aMbLnGYLn8v0u5wBD3w7eZHXtcfyAolIeXLE8gpvkijnjUXLsmX3j_a_cCWkiMXBJARET1a6kpgiLNGRc3LwB0ozTPiDwPTiIQ/s1600/Page+24.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhA85QCg9eWn9pq2QGTFC_xTSlnThvXB7mNXhkw0D0g8aMbLnGYLn8v0u5wBD3w7eZHXtcfyAolIeXLE8gpvkijnjUXLsmX3j_a_cCWkiMXBJARET1a6kpgiLNGRc3LwB0ozTPiDwPTiIQ/s320/Page+24.jpg" /></a><br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2jVkD1k1KPmJdjrQ2dupjdkekUnTdjBMT-LvziyHOl0sZsa_4MD99_W2KRUKt340EN6CXW11FD2GGuN5i-UEgMcPKZQONbb1S7FmjYPkk2AvJla_WyRH7j48mAvlHItx60Hb5vc_1stI/s1600/Page+80.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2jVkD1k1KPmJdjrQ2dupjdkekUnTdjBMT-LvziyHOl0sZsa_4MD99_W2KRUKt340EN6CXW11FD2GGuN5i-UEgMcPKZQONbb1S7FmjYPkk2AvJla_WyRH7j48mAvlHItx60Hb5vc_1stI/s320/Page+80.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAb2ruIP0DnkACL0h60Ml_nFlo_njRgKvxnaED-4mkPhDVeipLkBn0OB4-wlgG-a3jJ6u5iYaTfvYf22p1i4rRni4DDycLVCE7HTW6bfH2WyFKg8uLRZ8BaxEkXHFMwSL3uhciyODeKaE/s1600/Page+581.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAb2ruIP0DnkACL0h60Ml_nFlo_njRgKvxnaED-4mkPhDVeipLkBn0OB4-wlgG-a3jJ6u5iYaTfvYf22p1i4rRni4DDycLVCE7HTW6bfH2WyFKg8uLRZ8BaxEkXHFMwSL3uhciyODeKaE/s320/Page+581.jpg" /></a><br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJAfPE6oHODRKwUlwubLiQtM8D1mUOyTmzHmFOp8zl2RXQybkvuVFKXxynQ1IqV6DLsZhdjvNNcEeQ9rBRy6jpionNPcP2SCfVQ-Kexqj_sM_95Qq4hxEAmiynQX9x9ivH1WWcbbaMYAQ/s1600/Page+41.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJAfPE6oHODRKwUlwubLiQtM8D1mUOyTmzHmFOp8zl2RXQybkvuVFKXxynQ1IqV6DLsZhdjvNNcEeQ9rBRy6jpionNPcP2SCfVQ-Kexqj_sM_95Qq4hxEAmiynQX9x9ivH1WWcbbaMYAQ/s320/Page+41.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgOqNUz29DDs03E8w4Tr-MkcaTdMmB9sTVPIysMGh8EdqIY7JBL10m7Ux4HZt5SZbJAMpxKi9APOljPvjR7x7zH-ur_KhHdqwtqFrupY97vuFeu_-8pzR8TihZ9XkCbeBJy_umUk69gtM8/s1600/Page+84.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgOqNUz29DDs03E8w4Tr-MkcaTdMmB9sTVPIysMGh8EdqIY7JBL10m7Ux4HZt5SZbJAMpxKi9APOljPvjR7x7zH-ur_KhHdqwtqFrupY97vuFeu_-8pzR8TihZ9XkCbeBJy_umUk69gtM8/s320/Page+84.jpg" /></a><br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgkXBHaExtAyC6tG4j819m5lN3lP0iSAEuuA4qUyM-XR9ac8CLIXRIDoj0RlwCmhBsa2TbdR87866A_g0EVSDh91-MY_KLIonWTNqtxO6ehhboRz0FpV_coXDjJysFwnO4df6WVwsIYJ24/s1600/Page+65.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgkXBHaExtAyC6tG4j819m5lN3lP0iSAEuuA4qUyM-XR9ac8CLIXRIDoj0RlwCmhBsa2TbdR87866A_g0EVSDh91-MY_KLIonWTNqtxO6ehhboRz0FpV_coXDjJysFwnO4df6WVwsIYJ24/s320/Page+65.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzg7vTJvGy-1juD1hFgMOw8vbj5utEPju2qIOI2BOGzIvVRqvz7smxw1vbJlq9sT4etxeWq1U3PuRmxf_DnDSMq2wg6g7yqwewEqx2iqtvedBztsclWa4o1caTJcMpm4dXcb_uqFD2J78/s1600/Page+546.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzg7vTJvGy-1juD1hFgMOw8vbj5utEPju2qIOI2BOGzIvVRqvz7smxw1vbJlq9sT4etxeWq1U3PuRmxf_DnDSMq2wg6g7yqwewEqx2iqtvedBztsclWa4o1caTJcMpm4dXcb_uqFD2J78/s320/Page+546.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhA85QCg9eWn9pq2QGTFC_xTSlnThvXB7mNXhkw0D0g8aMbLnGYLn8v0u5wBD3w7eZHXtcfyAolIeXLE8gpvkijnjUXLsmX3j_a_cCWkiMXBJARET1a6kpgiLNGRc3LwB0ozTPiDwPTiIQ/s1600/Page+24.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhA85QCg9eWn9pq2QGTFC_xTSlnThvXB7mNXhkw0D0g8aMbLnGYLn8v0u5wBD3w7eZHXtcfyAolIeXLE8gpvkijnjUXLsmX3j_a_cCWkiMXBJARET1a6kpgiLNGRc3LwB0ozTPiDwPTiIQ/s320/Page+24.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAb2ruIP0DnkACL0h60Ml_nFlo_njRgKvxnaED-4mkPhDVeipLkBn0OB4-wlgG-a3jJ6u5iYaTfvYf22p1i4rRni4DDycLVCE7HTW6bfH2WyFKg8uLRZ8BaxEkXHFMwSL3uhciyODeKaE/s1600/Page+581.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAb2ruIP0DnkACL0h60Ml_nFlo_njRgKvxnaED-4mkPhDVeipLkBn0OB4-wlgG-a3jJ6u5iYaTfvYf22p1i4rRni4DDycLVCE7HTW6bfH2WyFKg8uLRZ8BaxEkXHFMwSL3uhciyODeKaE/s320/Page+581.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJAfPE6oHODRKwUlwubLiQtM8D1mUOyTmzHmFOp8zl2RXQybkvuVFKXxynQ1IqV6DLsZhdjvNNcEeQ9rBRy6jpionNPcP2SCfVQ-Kexqj_sM_95Qq4hxEAmiynQX9x9ivH1WWcbbaMYAQ/s1600/Page+41.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhJAfPE6oHODRKwUlwubLiQtM8D1mUOyTmzHmFOp8zl2RXQybkvuVFKXxynQ1IqV6DLsZhdjvNNcEeQ9rBRy6jpionNPcP2SCfVQ-Kexqj_sM_95Qq4hxEAmiynQX9x9ivH1WWcbbaMYAQ/s320/Page+41.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgOqNUz29DDs03E8w4Tr-MkcaTdMmB9sTVPIysMGh8EdqIY7JBL10m7Ux4HZt5SZbJAMpxKi9APOljPvjR7x7zH-ur_KhHdqwtqFrupY97vuFeu_-8pzR8TihZ9XkCbeBJy_umUk69gtM8/s1600/Page+84.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgOqNUz29DDs03E8w4Tr-MkcaTdMmB9sTVPIysMGh8EdqIY7JBL10m7Ux4HZt5SZbJAMpxKi9APOljPvjR7x7zH-ur_KhHdqwtqFrupY97vuFeu_-8pzR8TihZ9XkCbeBJy_umUk69gtM8/s320/Page+84.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjYEacEr6FTRB3trUhNYfrHRyFsjgpB7NwBz_7tc6MVZDEFxHyjSpzWwfsHbc99KJAXByJ0meiHdjhhD6ItZPRIjTXDRd4Oc6OkQ1hvlXoMUGmQX3rXmjQL2ccuzpHMx0vLYfzn7xz-sSI/s1600/Page+366.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjYEacEr6FTRB3trUhNYfrHRyFsjgpB7NwBz_7tc6MVZDEFxHyjSpzWwfsHbc99KJAXByJ0meiHdjhhD6ItZPRIjTXDRd4Oc6OkQ1hvlXoMUGmQX3rXmjQL2ccuzpHMx0vLYfzn7xz-sSI/s320/Page+366.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2TILgJs34DB5igv1tVWgAWWWrEapHS7mqusU9xanAJgyp94AOwknHUA3zR-t6VrKWjMrs3qscwpQJc4MPHtCeqvbZBR49JkqZtnlU0bY326GDpbj3sAc481rp45V60sFj6uSQgp5sFho/s1600/Page+587.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2TILgJs34DB5igv1tVWgAWWWrEapHS7mqusU9xanAJgyp94AOwknHUA3zR-t6VrKWjMrs3qscwpQJc4MPHtCeqvbZBR49JkqZtnlU0bY326GDpbj3sAc481rp45V60sFj6uSQgp5sFho/s320/Page+587.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitc7QmHvjwUBwpbvwKiGXO0yR8fEL2XepUFOV4OzmqWktSm9x9Am610XMHYQBPk6aAQR2nRCvkJ2y9uvcT6zKgk8xhIZLdvi47tpVpPKBxOdWLNwO6db3qRBnNR4jq0OR7p9-QPdAZGO8/s1600/Page+44.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitc7QmHvjwUBwpbvwKiGXO0yR8fEL2XepUFOV4OzmqWktSm9x9Am610XMHYQBPk6aAQR2nRCvkJ2y9uvcT6zKgk8xhIZLdvi47tpVpPKBxOdWLNwO6db3qRBnNR4jq0OR7p9-QPdAZGO8/s320/Page+44.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiUDI9_6F9S2UzDLhtLVQbHUCE8gmhUe3UoOH_WdQLXjT2Qa9t7LsGTLlzJNKUj9e0zdKsPRiJVxjcaR6BFFO8Fnuo-ywsjWaW7QmQs2yNkV6qgyCqfgF-OVX_wqM2vD7XGqKkoTOrqlcI/s1600/Page+120.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiUDI9_6F9S2UzDLhtLVQbHUCE8gmhUe3UoOH_WdQLXjT2Qa9t7LsGTLlzJNKUj9e0zdKsPRiJVxjcaR6BFFO8Fnuo-ywsjWaW7QmQs2yNkV6qgyCqfgF-OVX_wqM2vD7XGqKkoTOrqlcI/s320/Page+120.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7D2l9l9ZnZsVl0ceAB5d5Hy1gUnJY2o9VPCQbsH3LkKw6GIt-YSCMKYdhBWAqlmGN66JJ4ghrCGw_GuTGBFHI7kp3oKB264LsCWu4GmQY8TSVmS8v40jRnCk-_eFbXAjcMdgIrMLHCO0/s1600/Page+544.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi7D2l9l9ZnZsVl0ceAB5d5Hy1gUnJY2o9VPCQbsH3LkKw6GIt-YSCMKYdhBWAqlmGN66JJ4ghrCGw_GuTGBFHI7kp3oKB264LsCWu4GmQY8TSVmS8v40jRnCk-_eFbXAjcMdgIrMLHCO0/s320/Page+544.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEia9d-vbLWzWHqVncWc1AWaEhIsEHbdnWgV1njFmDDItQScV32KIxKuYH-9vD4UDeIbRqWifSglFfSzqJkUzlhRvktkRvKT9o9FKZjt8g63MSKMiyVPt2vGnK7soQTva0n4_jZG8c4koxE/s1600/Page+248.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEia9d-vbLWzWHqVncWc1AWaEhIsEHbdnWgV1njFmDDItQScV32KIxKuYH-9vD4UDeIbRqWifSglFfSzqJkUzlhRvktkRvKT9o9FKZjt8g63MSKMiyVPt2vGnK7soQTva0n4_jZG8c4koxE/s320/Page+248.jpg" /></a><br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEibgkMVxp7GhcpSSaqdSit2YsXkvAgoPuRiQoJD6QQEjZUQrxIOCe9gnQ3Ezcxbkc1I5Y3xZM9RTZhsoUMaZ63FW9lTr0YMA5vYOMBsA1djGIHRNdbZcVVXSRbZCnMXybZTwAuieCLGJtY/s1600/111190-big_CAMP+PENDLETON-OVESIZED+COAT.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEibgkMVxp7GhcpSSaqdSit2YsXkvAgoPuRiQoJD6QQEjZUQrxIOCe9gnQ3Ezcxbkc1I5Y3xZM9RTZhsoUMaZ63FW9lTr0YMA5vYOMBsA1djGIHRNdbZcVVXSRbZCnMXybZTwAuieCLGJtY/s320/111190-big_CAMP+PENDLETON-OVESIZED+COAT.JPG" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjtL9RsjQKtHjhtFQ3yWG_sH4RM4fQqvaV1M6oD6PRgGZL-1ZW9FMTTjFHWWXqZ_DLrJ5fFYuuuOkoG5Hbj5z38IgVa_PWMY4P4cM8U-04YBMBwXn7faeZFNB3bspvi5USJ_eeuKB7STi0/s1600/Viet+refugees+arrive+in+Guam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjtL9RsjQKtHjhtFQ3yWG_sH4RM4fQqvaV1M6oD6PRgGZL-1ZW9FMTTjFHWWXqZ_DLrJ5fFYuuuOkoG5Hbj5z38IgVa_PWMY4P4cM8U-04YBMBwXn7faeZFNB3bspvi5USJ_eeuKB7STi0/s320/Viet+refugees+arrive+in+Guam.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjcuWL7_NyKPRXSb3EUzG9Hu4O_ZydSln5akwK3BrDfQnoF0SmPD3jQy7xA5UGSI7o4GTpiaUzoJugjkZXtIeUnWdk_0of74K0pwUR3T4ROZy0QKImZisixIEAlllCl5qVKMVJu5REvw4Q/s1600/46352722qoVsdB_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjcuWL7_NyKPRXSb3EUzG9Hu4O_ZydSln5akwK3BrDfQnoF0SmPD3jQy7xA5UGSI7o4GTpiaUzoJugjkZXtIeUnWdk_0of74K0pwUR3T4ROZy0QKImZisixIEAlllCl5qVKMVJu5REvw4Q/s320/46352722qoVsdB_ph.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjydtFEFKPOvCxSltL5fWWcXCimnh2MT9y9hwJb4qPdTStclmO84ft7-RPyjANqfi3-CriLIQYoLysnN3_naI8tJffxxoK0pedKO7tkDp1Ry4vtU6M2_VQap9duAPPW7gT6BuPGUtAeneQ/s1600/2065290890031690022VTasAD_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjydtFEFKPOvCxSltL5fWWcXCimnh2MT9y9hwJb4qPdTStclmO84ft7-RPyjANqfi3-CriLIQYoLysnN3_naI8tJffxxoK0pedKO7tkDp1Ry4vtU6M2_VQap9duAPPW7gT6BuPGUtAeneQ/s320/2065290890031690022VTasAD_fs.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhZlzUEcaDb2SOrO7UEn0tTdrbvplgrxAEKI-1S2AVQa6OLzzI8UWP2Ae78CNgJzf7WgvoulxWs_Tf5yD5q2S2tgPm90F1KcsGWJhzZMOCPociM6yJrQzulL61uGBrq91M120Cfcqy5LG4/s1600/fortindiantowngap2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhZlzUEcaDb2SOrO7UEn0tTdrbvplgrxAEKI-1S2AVQa6OLzzI8UWP2Ae78CNgJzf7WgvoulxWs_Tf5yD5q2S2tgPm90F1KcsGWJhzZMOCPociM6yJrQzulL61uGBrq91M120Cfcqy5LG4/s320/fortindiantowngap2.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjozUz0qfEzEMc0ofpkEc_TocjtwR_WMAyL5Nu13sftUCEyLlbsR3DpFrPULAgfZT226oD9FQY4EWgs3HCwrkbLngJt98ZcU_13pkJbgEggnWoky-GyUkqfv__mZCEONMibsa-dch2VQv4/s1600/nimitz_guam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjozUz0qfEzEMc0ofpkEc_TocjtwR_WMAyL5Nu13sftUCEyLlbsR3DpFrPULAgfZT226oD9FQY4EWgs3HCwrkbLngJt98ZcU_13pkJbgEggnWoky-GyUkqfv__mZCEONMibsa-dch2VQv4/s320/nimitz_guam.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh4ZVZ3DNyw6axgSzC0oc_YUbFrvgJuaFwao7HvfLK5o_RC6oTSAiK0pxPo4HkFo493SbiawuJcg3wyrDAs3AknCqF3wqVEl_lSe3hr5F1uelOrImzw8_vY414MvWrqHKL1iQG1ytSCfhA/s1600/Page+84.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh4ZVZ3DNyw6axgSzC0oc_YUbFrvgJuaFwao7HvfLK5o_RC6oTSAiK0pxPo4HkFo493SbiawuJcg3wyrDAs3AknCqF3wqVEl_lSe3hr5F1uelOrImzw8_vY414MvWrqHKL1iQG1ytSCfhA/s320/Page+84.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiSE18LYVGotYerm8sakpSMoNu5tNLY5BA_KHg7McijcvTUqXMZHPatGVO4Jg8DU7LxrsTvpuhD55iSl4CZAtYk5FYRLw5STQbk7qLmYB_gjZUGNh0g0LTHxnu84xp0THV0u8DeegGCZyk/s1600/Page+217.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiSE18LYVGotYerm8sakpSMoNu5tNLY5BA_KHg7McijcvTUqXMZHPatGVO4Jg8DU7LxrsTvpuhD55iSl4CZAtYk5FYRLw5STQbk7qLmYB_gjZUGNh0g0LTHxnu84xp0THV0u8DeegGCZyk/s320/Page+217.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhw_9peRHWQj_FlAvO_fySZTXq4eLY1J4j39kZ7JkkmvUCw3p6aHzKRchM4L_N3S6XXyMYS0b80gO1fkHAe4MPgeqoERXHle5kFvIfoXdLxyGvNVy1wfeqim0noP4Zr7mhs-OFBoyi8n9E/s1600/Page+655.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhw_9peRHWQj_FlAvO_fySZTXq4eLY1J4j39kZ7JkkmvUCw3p6aHzKRchM4L_N3S6XXyMYS0b80gO1fkHAe4MPgeqoERXHle5kFvIfoXdLxyGvNVy1wfeqim0noP4Zr7mhs-OFBoyi8n9E/s320/Page+655.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjth3_6aSANIrIwUntDBzVAsN4GAodqS5zM1x2f9dquqNMybTuk3Njkxrj-ihHl2ahXykY8FVRyKz1KqEmqIKOQywYroNSySEXOr_f8ev6Perm7xxbpVACLui-VPBI6M9ISC_NnnisENHY/s1600/111701-big_vienLinh_01_BW1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjth3_6aSANIrIwUntDBzVAsN4GAodqS5zM1x2f9dquqNMybTuk3Njkxrj-ihHl2ahXykY8FVRyKz1KqEmqIKOQywYroNSySEXOr_f8ev6Perm7xxbpVACLui-VPBI6M9ISC_NnnisENHY/s320/111701-big_vienLinh_01_BW1.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgSExBJVBlh3qTY-AZIBj7hpP35VsZpNK5fWO8MiVN-az1A_4AwDmSnQwbJ8yGoG2uBnvIxGRtW6I3ZsqEyArH-pOXY5qRdA4r0CCMWHuXCCMP2SR5kuIaEdAbykPlDC1UCqcZVQDR__DY/s1600/46353018GJKCgv_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgSExBJVBlh3qTY-AZIBj7hpP35VsZpNK5fWO8MiVN-az1A_4AwDmSnQwbJ8yGoG2uBnvIxGRtW6I3ZsqEyArH-pOXY5qRdA4r0CCMWHuXCCMP2SR5kuIaEdAbykPlDC1UCqcZVQDR__DY/s320/46353018GJKCgv_fs.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgDBee1e7ugjplY0kNlwD24j9835ZGwgxQO8COPADbl1vzwrY1cGf5Syp8czNLTPoXI-PA2l6hCCt-4eHRLSo30pdZcVnl2V98ZoWYyft5tA6l5JzXjpe7utp0XQyA04mK5_8WOze0NdKo/s1600/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgDBee1e7ugjplY0kNlwD24j9835ZGwgxQO8COPADbl1vzwrY1cGf5Syp8czNLTPoXI-PA2l6hCCt-4eHRLSo30pdZcVnl2V98ZoWYyft5tA6l5JzXjpe7utp0XQyA04mK5_8WOze0NdKo/s320/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXwIopXKdP6HGDIL-dA32_6y287WD-BUzB4gZz3g81RfqmtA3zf9zEnsHBrmIPo8XatnwCSuT63HkJGZsTn-ORdsjq3YSxtyWnY-eZTU6nac-8EzjWR7xC2wmBvEYI0qUwfosANFYgy50/s1600/hoahuecamp.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXwIopXKdP6HGDIL-dA32_6y287WD-BUzB4gZz3g81RfqmtA3zf9zEnsHBrmIPo8XatnwCSuT63HkJGZsTn-ORdsjq3YSxtyWnY-eZTU6nac-8EzjWR7xC2wmBvEYI0qUwfosANFYgy50/s320/hoahuecamp.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEnC7zTeVPiDCft3F-q-eFiRWFAHTI_CuROWmW8LnRddhqV92au_IssB45HwvqI0fI1woawf53Z6TbyaeOKis0nwGVsU5NHZ7tNwCZSPkKFuXXnNZDvsnWs5ltm7wHl82U3zsUjYJt284/s1600/P1020633.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEnC7zTeVPiDCft3F-q-eFiRWFAHTI_CuROWmW8LnRddhqV92au_IssB45HwvqI0fI1woawf53Z6TbyaeOKis0nwGVsU5NHZ7tNwCZSPkKFuXXnNZDvsnWs5ltm7wHl82U3zsUjYJt284/s320/P1020633.JPG" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiPbsN4oRlh-jCEal17mKg3E5c4LZT8G7DhvmqpPxKwkqIOiyVognAXc3pJfshacDtyHZEhDKl-RrGEcGasw0bZwN3Ydz8zCA26hXU89QY15dEd-a0e1xLnC-Q8ht4iiim4yzUd_fRwYF0/s1600/Page+120.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiPbsN4oRlh-jCEal17mKg3E5c4LZT8G7DhvmqpPxKwkqIOiyVognAXc3pJfshacDtyHZEhDKl-RrGEcGasw0bZwN3Ydz8zCA26hXU89QY15dEd-a0e1xLnC-Q8ht4iiim4yzUd_fRwYF0/s320/Page+120.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2ryr3MqCMv4xMh0iwqECwG4whjP0_RQkf0VSkJy-qPCG4GcdcvOf9jB-Qs_x70HwWwv_NLQTRZ6kC9TcRYctOQ5hGDqqhczUYWs71l9uo3b3Es1SsuoGWC_6bmY2Hmqvo5F60vkwdUeY/s1600/22027173VeXVXHtikV_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2ryr3MqCMv4xMh0iwqECwG4whjP0_RQkf0VSkJy-qPCG4GcdcvOf9jB-Qs_x70HwWwv_NLQTRZ6kC9TcRYctOQ5hGDqqhczUYWs71l9uo3b3Es1SsuoGWC_6bmY2Hmqvo5F60vkwdUeY/s320/22027173VeXVXHtikV_ph.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgrPBAMDUtFkmigsyF5HKnfXymB_IVHcgwbk22JqP2E7xKjr2U9114hJWs8CEVMfgy7QMDSMLY1qTOOzaFifhyBCgpTuW3JqURiLgGgXQF6RZFk1Im-8K1lhwFNWkjOvBfOQP3HeZATtS4/s1600/238061872ISttdd_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgrPBAMDUtFkmigsyF5HKnfXymB_IVHcgwbk22JqP2E7xKjr2U9114hJWs8CEVMfgy7QMDSMLY1qTOOzaFifhyBCgpTuW3JqURiLgGgXQF6RZFk1Im-8K1lhwFNWkjOvBfOQP3HeZATtS4/s320/238061872ISttdd_ph.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgffaUITMlYGAVQae3V6b09WwLelZ7k6MUPYw2V96AlaT7yWEIhmUyQ1oSnf9JXvIoNbrQ2Dv2KEeH5ySWqlx5dKcJaSRr2qgNzVloRbAgG9Ad0sFa1EvMPIU8TyTtZsqI4uv9WZLq4x1s/s1600/2350244910031690022HxhIOy_fs.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgffaUITMlYGAVQae3V6b09WwLelZ7k6MUPYw2V96AlaT7yWEIhmUyQ1oSnf9JXvIoNbrQ2Dv2KEeH5ySWqlx5dKcJaSRr2qgNzVloRbAgG9Ad0sFa1EvMPIU8TyTtZsqI4uv9WZLq4x1s/s320/2350244910031690022HxhIOy_fs.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhugAZN6Co0H7N0c5iIfWf25LugIMWJ9mf2TrvFFo1Sa8G8BSRErvq2YsYFJy1Nk5R1eV7X7LVO1SbR-01xWhEOAj4OVMbaixgm3ynfl51qtD1w8mZFs39moh6yuGYfvJxcxHOfS8Y_n1I/s1600/l0kvsg-b78626964z_120100408145811000gcbnls0v_2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhugAZN6Co0H7N0c5iIfWf25LugIMWJ9mf2TrvFFo1Sa8G8BSRErvq2YsYFJy1Nk5R1eV7X7LVO1SbR-01xWhEOAj4OVMbaixgm3ynfl51qtD1w8mZFs39moh6yuGYfvJxcxHOfS8Y_n1I/s320/l0kvsg-b78626964z_120100408145811000gcbnls0v_2.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGfwztPqIZP-gWCOEZJ33L4j36txlliE6kKCRpiF5ZDyh06jnA1nMXhkPxtjqC03aBWITqtw-WnEWX39Jm8X8syjWJsv-zOrUKTCXnqEsej7Ej9nGQ_Zbe5FihNLorVKmvgor-6dDhMho/s1600/Page+65.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiGfwztPqIZP-gWCOEZJ33L4j36txlliE6kKCRpiF5ZDyh06jnA1nMXhkPxtjqC03aBWITqtw-WnEWX39Jm8X8syjWJsv-zOrUKTCXnqEsej7Ej9nGQ_Zbe5FihNLorVKmvgor-6dDhMho/s320/Page+65.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiTSupEa5Ex2U_Y6fF0Tx4yB7bLocHFgP6k_pbBan2JdFC7K1g28mzZeCJkAGc7hpt6-0NtYp-WuEF8_k4hBSDPIJkLZjiwHrFlsybmH-VKcYW6RAWZOzfEmBZ72fKpEQq91PpkvVd28wk/s1600/Page+156.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiTSupEa5Ex2U_Y6fF0Tx4yB7bLocHFgP6k_pbBan2JdFC7K1g28mzZeCJkAGc7hpt6-0NtYp-WuEF8_k4hBSDPIJkLZjiwHrFlsybmH-VKcYW6RAWZOzfEmBZ72fKpEQq91PpkvVd28wk/s320/Page+156.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEikq4yobZP9BUOf1E1LPCKdA9X4n9z2TpiXJXYnr6jM9pBVet-xMEWamQc368vdBLHt-Fj6-QZcQSNNJoyJmLRBOi4fNSzBh2PwrISO_le2YitkuyPL9fg6zGjJ7ffqCDl60fKWu0_GA-Q/s1600/Page+624.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEikq4yobZP9BUOf1E1LPCKdA9X4n9z2TpiXJXYnr6jM9pBVet-xMEWamQc368vdBLHt-Fj6-QZcQSNNJoyJmLRBOi4fNSzBh2PwrISO_le2YitkuyPL9fg6zGjJ7ffqCDl60fKWu0_GA-Q/s320/Page+624.jpg" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhYZQP1jqLkA9zE3dUnZWYqZNQebwMwrK8nW7Ffk0Nc3lMht0kb6KMS9EK9lEISjOyoVMGDB9w24iCYIdypMgn3-Wa_4QrZfDrpjmcpmWV48ueZXwMsfQWpqxdSPQpC0IIC5xcn4kKcPrc/s1600/7843919.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhYZQP1jqLkA9zE3dUnZWYqZNQebwMwrK8nW7Ffk0Nc3lMht0kb6KMS9EK9lEISjOyoVMGDB9w24iCYIdypMgn3-Wa_4QrZfDrpjmcpmWV48ueZXwMsfQWpqxdSPQpC0IIC5xcn4kKcPrc/s320/7843919.jpg" /></a></div><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEivIykjzBrvftESYsSCOMDFArnN-7CktEwkF8KgnUZT9zoqPf-604klLGZTx_WjaleN4pMGvsRDEMVk4ZIS5y7oaG1eXknCYNL_UgaVG-MBB32PbLQ-0x-QZuoM6kFoT0xyQBLvr4tKyYg/s1600/top.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEivIykjzBrvftESYsSCOMDFArnN-7CktEwkF8KgnUZT9zoqPf-604klLGZTx_WjaleN4pMGvsRDEMVk4ZIS5y7oaG1eXknCYNL_UgaVG-MBB32PbLQ-0x-QZuoM6kFoT0xyQBLvr4tKyYg/s320/top.jpg" /></a><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br />
</div><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjPT4sT8v153-gjFKw07GKEeQ6FRxDu2Jbuw0-iKbrsj4O3DkQXvbfr9I-RTlBiiPj7QuvFzDvMaV0eBuqRk09BK11Kb5e8IieOX6JeDsIKEqQAOjrT4Y-j_F4dI6TEeqiA-vAJ-AxiV3k/s1600/P1030070.JPG" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjPT4sT8v153-gjFKw07GKEeQ6FRxDu2Jbuw0-iKbrsj4O3DkQXvbfr9I-RTlBiiPj7QuvFzDvMaV0eBuqRk09BK11Kb5e8IieOX6JeDsIKEqQAOjrT4Y-j_F4dI6TEeqiA-vAJ-AxiV3k/s320/P1030070.JPG" /></a><br />
<div style="text-align: center;"><br />
</div><div style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEizae1ouk0n6kSBXcEyMMGwA1surPDrQaXo_Awb1vjUZL_WdcNj7Z5HrA-skLulD9WVdZSpC8FxQ5OxXOBrRcy4XHHZKwry4HUDp58U3_MLknemKLTs7qD0hVn9X9-NEhFwbSBAbWS0WZQ/s1600/P1030072.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEizae1ouk0n6kSBXcEyMMGwA1surPDrQaXo_Awb1vjUZL_WdcNj7Z5HrA-skLulD9WVdZSpC8FxQ5OxXOBrRcy4XHHZKwry4HUDp58U3_MLknemKLTs7qD0hVn9X9-NEhFwbSBAbWS0WZQ/s320/P1030072.JPG" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjKqnNeQqZUanNNihSLQMiOH8uipOdnqnADiEDZRQperA5Gddp-kZrRMURoBRRtSVo7HoHMYnuUWape4uDJt55duGTrIAu_Yy-zS6Go8w1FqskfE_3oKK4ULEUdzTLLy1R-DvYX4C9_U58/s1600/P1030103.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjKqnNeQqZUanNNihSLQMiOH8uipOdnqnADiEDZRQperA5Gddp-kZrRMURoBRRtSVo7HoHMYnuUWape4uDJt55duGTrIAu_Yy-zS6Go8w1FqskfE_3oKK4ULEUdzTLLy1R-DvYX4C9_U58/s640/P1030103.JPG" width="640" /></a></div><br />
<b>TAI LIEU DI TAN</b><br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgTUhnbyW-s3qKO-aYl5OsSw8GVreA-iJvHB1EkpFUhljbAwmLPgmcYocq9nmMLGF3mijFCtEgqdkZ_kFikRyfKz_IZXdY_D2wmFy9_HNKsAMRE7x66HBioAHQOBep040I7C1H4Kw0orlA/s1600-h/vn6.gif"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301074961123359074" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgTUhnbyW-s3qKO-aYl5OsSw8GVreA-iJvHB1EkpFUhljbAwmLPgmcYocq9nmMLGF3mijFCtEgqdkZ_kFikRyfKz_IZXdY_D2wmFy9_HNKsAMRE7x66HBioAHQOBep040I7C1H4Kw0orlA/s320/vn6.gif" style="display: block; height: 210px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 162px;" /></a><br />
<b>DEPARTMENT OF THE NAVY -- NAVAL HISTORICAL CENTER<br />
805 KIDDER BREESE SE -- WASHINGTON NAVY YARD<br />
WASHINGTON DC 20374-5060<br />
Chapter 5: The Final Curtain, 1973 - 1975<br />
<br />
During the period from 29 March 1973 to 30 April 1975, the Defense Attaché Office (DAO), Saigon, administered the American military assistance to the Republic of Vietnam. Limited by the Paris Agreement to 50 or fewer military personnel, the activity was staffed predominantly by civilians and contractors. The DAO was responsible for providing supplies and material to the 42,000-man Vietnamese Navy, which operated 672 amphibious ships and craft, 20 mine warfare vessels, 450 patrol craft, 56 service craft, and 242 junks. The quality of personnel in the naval service remained adequate over the two-year period. A drastic cut in U.S. financial support, however, hurt the navy's overall readiness. The U.S. Congress appropriated only $700 million for fiscal year 1975, forcing the Vietnamese Navy to reduce its overall operations by 50 percent and its river combat and patrol activities by 70 percent. To conserve scarce ammunition and fuel, Saigon laid up over 600 river and harbor craft and 22 ships. The enemy did not target the waterways during 1973 and 1974, but such would not be the case in 1975 when the coastal areas of South Vietnam became the war's main operational theater.<br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEij6Zu5-i7oREEKLLB4Kstp_TBu5B4Bw6hLS6Xdmi5qMGDhxEdYhiPIgRj599DmQWZ9uBZ10qy35VcaccuP24jL52Ea9JpEV4H9OuzOLc_QNjbjxZnKSDW6D1LDb-B2AOE-Qp51AdM0TAo/s1600-h/014.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301254939178501058" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEij6Zu5-i7oREEKLLB4Kstp_TBu5B4Bw6hLS6Xdmi5qMGDhxEdYhiPIgRj599DmQWZ9uBZ10qy35VcaccuP24jL52Ea9JpEV4H9OuzOLc_QNjbjxZnKSDW6D1LDb-B2AOE-Qp51AdM0TAo/s320/014.jpg" style="display: block; height: 181px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<br />
Naval Evacuation of I and II Corps<br />
<br />
The final test of strength between the Republic of Vietnam and its Communist antagonists that many observers had long predicted occurred in the early months of 1975. Seeking to erode the government's military position in the vulnerable II Corps area, on 10 March Communist forces attacked Ban Me Thuot, the capital of isolated Darlac Province, and routed the South Vietnamese troops there. The debacle convinced President Nguyen Van Thieu that even the strategic Pleiku and Kontum Provinces to the north could not be held and must be evacuated. Accordingly, on the fifteenth, government forces and thousands of civilian refugees began an exodus toward Tuy Hoa on the coast but that degenerated into a panicked flight when the enemy interdicted the main road. The enemy dispersed or destroyed many of the South Vietnamese II Corps units in this catastrophe.<br />
<br />
These events set off a chain reaction as the demoralized South Vietnamese troops abandoned port after port along the South Vietnamese coast to swiftly advancing North Vietnamese forces. Learning of the disaster in II Corps and confused by contradictory deployment orders from Saigon, the defenders of I Corps also began to crack. Giving up Hue on 25 March, Vietnamese troops retreated in disorder toward Danang. The Vietnamese Navy rescued thousands of men cut off on the coast southeast of Hue, but heavy weather and the general confusion limited the sealift's effectiveness. On the previous day (24 March) government units evacuated Tam Ky and Quang Ngai in southern I Corps and also streamed toward Danang. Simultaneously, the navy transported elements of the 2d Division from Chu Lai to Re Island 20 miles offshore. With five North Vietnamese divisions pressing the remnants of the South Vietnamese armed forces and hundreds of thousands of refugees into Danang, order in the city disintegrated. Looting, arson, and riot ruled the city as over two million people sought a way out of the ever-closing trap.<br />
<br />
During this period of growing chaos in South Vietnam, the U.S. Navy readied for evacuation operations. On 24 March, the Military Sealift Command (MSC), formerly the Military Sea Transportation Service, dispatched the following tugs, pulling a total of six barges, from Vung Tau toward Danang:<br />
<br />
Asiatic Stamina<br />
Chitose Maru<br />
Osceola<br />
Pawnee<br />
Shibaura Maru<br />
<br />
On 25 March, the following ships were alerted for imminent evacuation operations in South Vietnam:<br />
<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnVY-2MunuFU9MKLTDAVDrwrsAHINCanVGefQ31MR9DcYKWTPx6B6jEMyzNz-jP0QELCxZe9T0NvaHnZzrDCD-Ey01ZQ4ryroE5PAix4KJwBOU_JnDaCJvlYxbYI8AxulQRsR118NLl3k/s1600-h/l_795b1ac2714f62c1a223583621354e0f.jpeg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301262382620977442" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhnVY-2MunuFU9MKLTDAVDrwrsAHINCanVGefQ31MR9DcYKWTPx6B6jEMyzNz-jP0QELCxZe9T0NvaHnZzrDCD-Ey01ZQ4ryroE5PAix4KJwBOU_JnDaCJvlYxbYI8AxulQRsR118NLl3k/s320/l_795b1ac2714f62c1a223583621354e0f.jpeg" style="display: block; height: 212px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
SS American Racer<br />
SS Green Forest<br />
SS Green Port<br />
SS Green Wave<br />
SS Pioneer Commander<br />
SS Pioneer Contender<br />
SS Transcolorado<br />
USNS Greenville Victory<br />
USNS Sgt Andrew Miller<br />
USNS Sgt. Truman Kimbro<br />
<br />
Noncombatants were chosen for the mission because the Paris Agreement prohibited the entry of U.S. Navy or other military forces into the country.<br />
<br />
With the arrival at Danang of Pioneer Contender on 27 March, the massive U.S. sea evacuation of I and II Corps began. During the next several days four of the five barge-pulling tugs and Sgt. Andrew Miller, Pioneer Commander, and American Challenger put in at the port. The vessels embarked U.S. Consulate, MSC, and other American personnel and thousands of desperate Vietnamese soldiers and civilians. When the larger ships were filled to capacity with 5,000 to 8,000 passengers, they individually sailed for Cam Ranh Bay further down the coast. By 30 March order in the city of Danang and in the harbor had completely broken down. Armed South Vietnamese deserters fired on civilians and each other, the enemy fired on the American vessels and sent sappers ahead to destroy port facilities, and refugees sought to board any boat or craft afloat. The hundreds of vessels traversing the harbor endangered the safety of all. Weighing these factors, the remaining U.S. and Vietnamese Navy ships loaded all the people they could and steamed for the south. MSC ships carried over 30,000 refugees from Danang in the four-day operation. American Challenger stayed offshore to pick up stragglers until day's end on 30 March, when the North Vietnamese overran Danang.<br />
<br />
In quick succession, the major ports in II Corps fell to the lightly resisted Communist advance. Hampered by South Vietnamese shelling of Qui Nhon, Pioneer Commander, Greenville Victory, Korean-flag LST Boo Heung Pioneer, and three tugs were unable to load evacuees at this city, which fell on 31 March. The speed of the South Vietnamese collapse and the enemy's quick exploitation of it limited the number of refugees rescued from Tuy Hoa and Nha Trang. Before the latter port fell on 2 April, however, Boo Heung Pioneer and Pioneer Commander brought 11,500 passengers on board and put out to sea.<br />
<br />
Initially, Cam Ranh Bay was chosen as the safe haven for these South Vietnamese troops and civilians transported by MSC. But, even Cam Ranh Bay was soon in peril. Between 1 and 4 April, many of the refugees just landed were reembarked for further passage south and west to Phu Quoc Island in the Gulf of Siam. Greenville Victory, Sgt. Andrew Miller, American Challenger, and Green Port each embarked between 7,000 and 8,000 evacuees for the journey. Pioneer Contender sailed with 16,700 people filling every conceivable space from stem to stern. Crowding and the lack of sufficient food and water among the 8,000 passengers on board Transcolorado led a number of armed Vietnamese marines to demand they be discharged at the closer port of Vung Tau. The ship's master complied to avoid bloodshed, but this crisis highlighted the need for the Navy to provide better security.<br />
<br />
As the magnitude of the calamity in I and II Corps became apparent, the Seventh Fleet deployed elements of the Amphibious Task Force (Task Force 76) to a position off Nha Trang. Because of the political restrictions on the use of American military forces in South Vietnam and the availability of MSC resources, however, Washington limited the naval contingent, then designated the Refugee Assistance Task Group (Task Group 76.8), to a supporting role. For the most part, this entailed command coordination, surface escort duties, and the dispatch of 50-man Marine security details to the MSC flotilla at sea. By 2 April, the task group--Dubuque, Durham (LKA 114), Frederick (LST 1184), and the Task Force 76 flagship Blue Ridge (LCC 19)--was monitoring operations at Cam Ranh Bay and Phan Rang. That same night the first Marine security force to do so boarded Pioneer Contender. A second contingent was airlifted to Transcolorado on the fourth. Dissatisfied with the condition of reception facilities on Phu Quoc and ill-tempered after the arduous passage south, armed passengers in Greenville Victory forced the master to sail to Vung Tau. Guided missile cruiser Long Beach (CGN 9) and escort Reasoner (DE 1063) intercepted the ship and stood by to aid the crew, but the voyage and debarkation of passengers proceeded uneventfully. In addition, Commander Task Group 76.8 immediately concentrated Dubuque, guided missile destroyer Cochrane (DDG 21), storeship Vega (AF 59), and the three ships of Amphibious Ready Group Alpha at Phu Quoc to position security detachments on each of the MSC vessels and to resupply the refugees with food, water, and medicines. Naval personnel also served as translators to ease the registration process. By 10 April, all ships at Phu Quoc were empty, thus bringing to a close the intracoastal sealift of 130,000 U.S. and South Vietnamese citizens. With stabilization of the fighting front at Xuan Loc east of Saigon and the Communists preparation for the final offensive, the need to evacuate by sea diminished. By the fourteenth all naval vessels had departed the waters off South Vietnam and returned to other duties.<br />
<br />
Eagle Pull<br />
<br />
Meanwhile, the Seventh Fleet focused its attention on Cambodia, in imminent danger of falling to the Communist Khmer Rouge guerrillas. Since 1970, the United States had aided the government of President Lon Nol in its struggle with the indigenous enemy and with North Vietnamese forces arrayed along the border with South Vietnam. The American support included a bombing campaign launched from Navy carriers and Air Force bases as far away as Guam and the delivery to Phnom Penh of arms, ammunition, and essential commodities through airlift and Mekong River convoy. Material assistance to the 6,000-man Cambodian Navy included the transfer of coastal patrol craft, PBRs, converted amphibious craft for river patrol and mine warfare, and auxiliary vessels. Despite this aid, by early 1975 the Communists in Cambodia controlled every population center but Phnom Penh, the capital. As the enemy tightened his ring around the city, the resistance of Cambodian government forces began to crumble.<br />
<br />
Concluding that it was only a matter of time before all was lost in Cambodia, American leaders prepared to evacuate American and allied personnel from Phnom Penh. Fleet commanders revised and updated long-standing plans and alerted their forces for this special mission, designated Operation Eagle Pull. On 3 March 1975, Amphibious Ready Group Alpha (Task Group 76.4), and the 31st Marine Amphibious Unit (Task Group 79.4) embarked and arrived at a designated station off Kompong Som (previously Sihanoukville) in the Gulf of Siam. By 11 April, the force consisted of amphibious ships Okinawa, Vancouver, and Thomaston (LSD 28), escorted by Edson (DD 946), Henry B. Wilson (DDG 7), Knox (DE 1052), and Kirk (DE 1087). In addition, Hancock disembarked her normal complement of fixed-wing aircraft and took on Marine Heavy Lift Helicopter Squadron (HMH) 463 for the operation. Anticipating the need to rescue as many as 800 evacuees, naval leaders decided that they needed all of the squadron's 25 CH-53, CH-46, AH-1J, and UH-1E helicopters and Okinawa's 22 CH-53, AH-1J, and UH-1Es of HMH-462. The amphibious group also carried the 2d Battalion, 4th Marines, which would defend the evacuation landing zone near the U.S. Embassy, and reinforced naval medical-surgical teams to care for any casualties. Land-based U.S. Air Force helicopters and tactical aircraft were also on hand to back up the naval effort. Commander U.S. Support Activities Group/7th Air Force (COMUSSAG) was in overall command of the evacuation operation.<br />
<br />
On 7 April 1975, the American command put Amphibious Ready Group Alpha on three-hour alert and positioned the force off the Cambodian coast. In the early morning hours of 12 April Washington ordered execution of the daring mission. At 0745 local time, Okinawa began launching helicopters in three waves to carry the 360-man Marine ground security force to the landing zone. One hour later, after traversing 100 miles of hostile territory, the initial wave set down near the embassy and the Marines quickly established a defensive perimeter.<br />
<br />
Within the next two hours, U.S. officials assembled the evacuees and quickly loaded them on Okinawa and Hancock helicopters. Because many already had left Cambodia by other means prior to the twelfth, the evacuees numbered only 276. The group included U.S. Ambassador John Gunther Dean, other American diplomatic personnel, the acting president of Cambodia, senior Cambodian government leaders and their families, and members of the news media. In all, 82 U.S., 159 Cambodian, and 35 other nationals were rescued.<br />
<br />
By 1041 all the evacuees had been lifted out, and little more than one-half hour later the ground security force also was airborne and heading out to sea. At 1224 all aircraft and personnel were safely on board Amphibious Ready Group Alpha ships. Although one Khmer Rouge 75-millimeter shell landed near the embassy landing zone, no casualties were suffered during the entire operation. The following day, task group helicopters flew the evacuated personnel to Thailand and the naval force set sail for Subic Bay. Thus through detailed planning, preparation, and precise execution, the joint evacuation force successfully accomplished the military mission in Cambodia.<br />
<br />
The Fall of South Vietnam<br />
<br />
The experience gained in Operation Eagle Pull and in the refugee evacuations from South Vietnam's I and II Corps served the fleet well when the Republic of Vietnam, after 20 years of struggle, collapsed under the Communist onslaught. During the latter half of April, U.S. naval leaders prepared ships and men for the final evacuation of American and allied personnel from South Vietnam. The ships of the MSC flotilla were cleaned, restocked with food, water, and medicine; and deployed off Vung Tau in readiness. In addition, Marine security detachments embarked in each of the vessels and prepared to disarm boarding refugees and ensure order. Rincon (T-AOG-77) stood by to provide fuel to Vietnamese and American ships making the exodus from South Vietnam's waters.<br />
<br />
The Seventh Fleet also marshalled its forces in the Western Pacific. Between 18 and 24 April 1975, with the loss of Saigon imminent, the Navy concentrated off Vung Tau a vast assemblage of ships under Commander Task Force 76.<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi-3nhkELeWTSDQ74L6M8YOkyaZn5thyphenhyphenN0c13_q0pLIvXNfIcEU8X4c52xtRcrtdBk4QstzV2iXUKOGHnOdfhBpa4sPfXJ7kgquZaDiDw9YP7F64XT0PgFRQxL82yOZN08LWRYXMs2rtSg/s1600-h/300px-PioC.jpeg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301262973210477538" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi-3nhkELeWTSDQ74L6M8YOkyaZn5thyphenhyphenN0c13_q0pLIvXNfIcEU8X4c52xtRcrtdBk4QstzV2iXUKOGHnOdfhBpa4sPfXJ7kgquZaDiDw9YP7F64XT0PgFRQxL82yOZN08LWRYXMs2rtSg/s320/300px-PioC.jpeg" style="display: block; height: 279px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 300px;" /></a><br />
Task Force 76<br />
Blue Ridge (command ship)<br />
Task Group 76.4 (Movement Transport Group Alpha)<br />
Okinawa<br />
Vancouver<br />
Thomaston<br />
Peoria (LST 1183)<br />
Task Group 76.5 (Movement Transport Group Bravo)<br />
Dubuque<br />
Durham<br />
Frederick<br />
Task Group 76.9 (Movement Transport Group Charlie)<br />
Anchorage (LSD 36)<br />
Denver (LPD 9)<br />
Duluth (LPD 6)<br />
Mobile (LKA 115)<br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVwhOgYBNdV_nzYP7zAIn2LrTVtfTxiuRcthY5742OrwqsYw6q0ru_BcJJWnR6k7zA1L7XeIrS7-ddS2_GW_5SluFL0oWlKOQG5iu6aSOHyKXh1TC1uJB43pmW92plAdZiK2_5Up1Jx9A/s1600-h/August_08_004.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301265616859416514" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVwhOgYBNdV_nzYP7zAIn2LrTVtfTxiuRcthY5742OrwqsYw6q0ru_BcJJWnR6k7zA1L7XeIrS7-ddS2_GW_5SluFL0oWlKOQG5iu6aSOHyKXh1TC1uJB43pmW92plAdZiK2_5Up1Jx9A/s320/August_08_004.jpg" style="display: block; height: 202px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
The task force was joined by Hancock and Midway, carrying Navy, Marine, and Air Force helicopters; Seventh Fleet flagship Oklahoma City; amphibious ships Mount Vernon (LSD 39), Barbour County (LST 1195), and Tuscaloosa (LST 1187); and eight destroyer types for naval gunfire, escort, and area defense. The Enterprise and Coral Sea carrier attack groups of Task Force 77 in the South China Sea provided air cover while Task Force 73 ensured logistic support. The Marine evacuation contingent, the 9th Marine Amphibious Brigade (Task Group 79.1), consisted of three battalion landing teams, four helicopter squadrons, support units, and the deployed security detachments.<br />
<br />
After a dogged defense at Xuan Loc, the South Vietnamese forces defending the approaches to Saigon finally gave way on 21 April. With the outcome of the conflict clear, President Thieu resigned the same day. On the 29th, North Vietnamese and Viet Cong forces closed on the capital, easily pushing through the disintegrating Republic of Vietnam Armed Forces. Although U.S. and South Vietnamese leaders had delayed ordering an evacuation, for fear of sparking a premature collapse, the time for decision was now at hand.<br />
<br />
At 1108 local time on 29 April 1975, Commander Task Force 76 received the order to execute Operation Frequent Wind (initially Talon Vise), the evacuation of U.S. personnel and Vietnamese who might suffer as a result of their past service to the allied effort. At 1244, from a position 17 nautical miles from the Vung Tau Peninsula, Hancock launched the first helicopter wave. Over two hours later, these aircraft landed at the primary landing zone in the U.S. Defense Attache Office compound in Saigon. Once the ground security force (2d Battalion, 4th Marines) established a defensive cordon, Task Force 76 helicopters began lifting out the thousands of American, Vietnamese, and third-country nationals. The process was fairly orderly. By 2100 that night, the entire group of 5,000 evacuees had been cleared from the site. The Marines holding the perimeter soon followed.<br />
<br />
The situation was much less stable at the U.S. Embassy. There, several hundred prospective evacuees were joined by thousands more who climbed fences and pressed the Marine guard in their desperate attempt to flee the city. Marine and Air Force helicopters, flying at night through ground fire over Saigon and the surrounding area, had to pick up evacuees from dangerously constricted landing zones at the embassy, one atop the building itself. Despite the problems, by 0500 on the morning of 30 April, U.S. Ambassador Graham Martin and 2,100 evacuees had been rescued from the Communist forces closing in. Only two hours after the last Marine security force element was extracted from the embassy, Communist tanks crashed through the gates of the nearby Presidential Palace. At the cost of two Marines killed in an earlier shelling of the Defense Attaché Office compound and two helicopter crews lost at sea, Task Force 76 rescued over 7,000 Americans and Vietnamese.<br />
<br />
Meanwhile, out at sea, the initial trickle of refugees from Saigon had become a torrent. Vietnamese Air Force aircraft loaded with air crews and their families made for the naval task force. These incoming helicopters (most fuel-starved) and one T-41 trainer complicated the landing and takeoff of the Marine and Air Force helicopters shuttling evacuees. Ships of the task force recovered 41 Vietnamese aircraft, but another 54 were pushed over the side to make room on deck or ditched alongside by their frantic crews. Naval small craft rescued many Vietnamese from sinking helicopters, but some did not survive the ordeal.<br />
<br />
This aerial exodus was paralleled by an outgoing tide of junks, sampans, and small craft of all types bearing a large number of the fleeing population. MSC tugs Harumi, Chitose Maru, Osceola, Shibaura Maru, and Asiatic Stamina pulled barges filled with people from Saigon port out to the MSC flotilla. There, the refugees were embarked, registered, inspected for weapons, and given a medical exam. Having learned well from the earlier operations, the MSC crews and Marine security personnel processed the new arrivals with relative efficiency. The Navy eventually transferred all Vietnamese refugees taken on board naval vessels to the MSC ships.<br />
<br />
Another large contingent of Vietnamese was carried to safety by a flotilla of 26 Vietnamese Navy and other vessels. These ships concentrated off Son Island southwest of Vung Tau with 30,000 sailors, their families, and other civilians on board.<br />
<br />
On the afternoon of 30 April, Task Force 76 and the MSC group moved away from the coast, all the while picking up more seaborne refugees. This effort continued the following day. Finally, when this human tide ceased on the evening of 2 May, Task Force 76, carrying 6,000 passengers; the MSC flotilla of Sgt Truman Kimbro, Sgt Andrew Miller, Greenville Victory, Pioneer Contender, Pioneer Commander, Green Forest, Green Port, American Challenger, and Boo Heung Pioneer, with 44,000 refugees; and the Vietnamese Navy group set sail for reception centers in the Philippines and Guam. Thus ended the U.S. Navy's role in the 25-year American effort to aid the Republic of Vietnam in its desperate fight for survival.</b><br />
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQe1F6gcM_9HzHkK89cKfzRIH9UUKPfG0Cv-sn3wruzCmvrdK9fE8ngUzcMis0z_sCNQKdBz9NdlRwOiKIM0xjFn01T02CPm1_PwvMNYVAquP5th9jfqfpxeExXPrUf4IVbEnTm_nawSQ/s1600-h/SS%2520American%2520Racer%2520&%2520Queen%2520Port.jpeg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5301263204222221186" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQe1F6gcM_9HzHkK89cKfzRIH9UUKPfG0Cv-sn3wruzCmvrdK9fE8ngUzcMis0z_sCNQKdBz9NdlRwOiKIM0xjFn01T02CPm1_PwvMNYVAquP5th9jfqfpxeExXPrUf4IVbEnTm_nawSQ/s320/SS%2520American%2520Racer%2520&%2520Queen%2520Port.jpeg" style="display: block; height: 202px; margin: 0px auto 10px; text-align: center; width: 320px;" /></a><br />
<br />
<b>The final test of strength between the Republic of Vietnam and its Communist antagonists that many observers had long predicted occurred in the early months of 1975. Demoralized South Vietnamese troops abandoned port after port along the South Vietnamese coast to swiftly advancing North Vietnamese forces. With five North Vietnamese divisions pressing the remnants of the South Vietnamese armed forces and hundreds of thousands of refugees into Danang, order in the city disintegrated. During this period of growing chaos in South Vietnam, the U.S. Navy readied for evacuation operations. On 25 March 1975, a number of ships were alerted for imminent evacuation operations in South Vietnam. Noncombatants were chosen for the mission because the Paris Agreement prohibited the entry of US Navy or other military forces into the country.<br />
<br />
With the arrival at Danang of Pioneer Contender on 27 March 1975, the massive U.S. sea evacuation of I and II Corps began. During the next several days four of the five barge-pulling tugs and Sgt. Andrew Miller, Pioneer Commander, and American Challenger put in at the port. The vessels embarked U.S. Consulate, MSC, and other American personnel and thousands of desperate Vietnamese soldiers and civilians. When the larger ships were filled to capacity with 5,000 to 8,000 passengers, they individually sailed for Cam Ranh Bay further down the coast. Hampered by South Vietnamese shelling of Qui Nhon, Pioneer Commander, Greenville Victory, Korean-flag LST Boo Heung Pioneer, and three tugs were unable to load evacuees at this city, which fell on 31 March. The speed of the South Vietnamese collapse and the enemy's quick exploitation of it limited the number of refugees rescued from Tuy Hoa and Nha Trang. Before the latter port fell on 2 April, however, Boo Heung Pioneer and Pioneer Commander brought 11,500 passengers on board and put out to sea.<br />
<br />
On the evening of 2 May 1975 the MSC flotilla of Sgt Truman Kimbro, Sgt Andrew Miller, Greenville Victory, Pioneer Contender, Pioneer Commander, Green Forest, Green Port, American Challenger, and Boo Heung Pioneer, with 44,000 refugees, set sail for reception centers in the Philippines and Guam. Thus ended the 25-year American effort to aid the Republic of Vietnam in its fight for survival.</b><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwVRurZrJcS5iD5uoXb5ePDNKs8XpXpS29jE1C7jt-ZpZvtKwj9fg4pqoB90NQiDvekTo4JX8RMkPgY3Bhffzg1fChbCGCqrxdxgTlCETuPl7GaFIMzbcNUZ42tfTaq99OU5UYIoT5KBw/s1600/carry.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwVRurZrJcS5iD5uoXb5ePDNKs8XpXpS29jE1C7jt-ZpZvtKwj9fg4pqoB90NQiDvekTo4JX8RMkPgY3Bhffzg1fChbCGCqrxdxgTlCETuPl7GaFIMzbcNUZ42tfTaq99OU5UYIoT5KBw/s320/carry.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiFpoq4niZbvtxIEiRB9ZQIfYNKMty9ucgwvgKYjdYDyowv6F29mWin9wXDTZCAdi9WlfbpeHLuTHS8UjUq48pmP4gggr7oO5jdB-nekUiPyH0wBsNPIKbkS1ZRzEL7aUKiIH3J_8krdCE/s1600/armitage.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiFpoq4niZbvtxIEiRB9ZQIfYNKMty9ucgwvgKYjdYDyowv6F29mWin9wXDTZCAdi9WlfbpeHLuTHS8UjUq48pmP4gggr7oO5jdB-nekUiPyH0wBsNPIKbkS1ZRzEL7aUKiIH3J_8krdCE/s320/armitage.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiHucUxDuebEL61wsSwjPzgHdkhGDWA-eVn32PgAqezlJTrmMl4Moe3X_Vpw8rrWkuYYwRneBQzp5ZIxczzs79C0Z7b6qE6dJP9dRy_MdWP-30dvjhdigntyjGfDkG7Y7pWFdpW2MCvvZc/s1600/chinook.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiHucUxDuebEL61wsSwjPzgHdkhGDWA-eVn32PgAqezlJTrmMl4Moe3X_Vpw8rrWkuYYwRneBQzp5ZIxczzs79C0Z7b6qE6dJP9dRy_MdWP-30dvjhdigntyjGfDkG7Y7pWFdpW2MCvvZc/s320/chinook.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEglU3aKWYWN8F7Qs3Hhlh0OoUAQok6bIf3jtwwWhEvEU3fn6EZ35kzIP8ASQYNAz_AToXkEJpikJNcn12QvqhoMKj9CH4a20BmVptPfPoN_Uw4kzaxOBrCbbmWgPCFEOjq95kqCmftUK9E/s1600/conson.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEglU3aKWYWN8F7Qs3Hhlh0OoUAQok6bIf3jtwwWhEvEU3fn6EZ35kzIP8ASQYNAz_AToXkEJpikJNcn12QvqhoMKj9CH4a20BmVptPfPoN_Uw4kzaxOBrCbbmWgPCFEOjq95kqCmftUK9E/s320/conson.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjwTxJSYAo68tIky_bUS_4bi25zrpwIybclRTZiAwWDijzojtOOmx0YQejpEvHvSZ16kkaubmnH7-0LTJ3AfeGbQmFGDJ0mUZH8MFHtwqa9AmuxK_i_x1VZy36jDctQQI0LkiSsl-z_NQQ/s1600/girl.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjwTxJSYAo68tIky_bUS_4bi25zrpwIybclRTZiAwWDijzojtOOmx0YQejpEvHvSZ16kkaubmnH7-0LTJ3AfeGbQmFGDJ0mUZH8MFHtwqa9AmuxK_i_x1VZy36jDctQQI0LkiSsl-z_NQQ/s320/girl.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh7wGm2c7VVLOkiSDkTKqjnUkbhZvMjovNlzcXCtVOc5zFTjYd_I9SeLQt1yfvtVfF6bPD0Oi_-E5C5Xjhyphenhyphen4LVqtg75eeL0mdynjd-1ul4vTgtCzin27Uqc_uPeed6FHcAZWVk0ePgPZ2Y/s1600/huey.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh7wGm2c7VVLOkiSDkTKqjnUkbhZvMjovNlzcXCtVOc5zFTjYd_I9SeLQt1yfvtVfF6bPD0Oi_-E5C5Xjhyphenhyphen4LVqtg75eeL0mdynjd-1ul4vTgtCzin27Uqc_uPeed6FHcAZWVk0ePgPZ2Y/s320/huey.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgF8CGpMjYPdTbN5MgnCDOw9a12fkEkaudDZ15I3iIBH8_9S3WyWZjgNF5goZ_gs5N_p3Y4i7vbo6cidk1reZZ4fBqSZ0w9OfqM1xGY2TrxOWPVUfuwBhX6qQ2WGu8NZaLUXGwGVQCJY3w/s1600/images.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgF8CGpMjYPdTbN5MgnCDOw9a12fkEkaudDZ15I3iIBH8_9S3WyWZjgNF5goZ_gs5N_p3Y4i7vbo6cidk1reZZ4fBqSZ0w9OfqM1xGY2TrxOWPVUfuwBhX6qQ2WGu8NZaLUXGwGVQCJY3w/s320/images.jpeg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilB0DyxfvS1e8dHY8Zmxh3bbAnrQlHmiFuYC8DRfnGjD9b8emlzvH8NcgdSiY_nvK6i2gK67d9ou1TYWPG9ACpv7iXpUieiZG2JOowkSGoct00tMtG4mwjnxF6K8rLLqpVWVBvvmcADm4/s1600/refugees.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEilB0DyxfvS1e8dHY8Zmxh3bbAnrQlHmiFuYC8DRfnGjD9b8emlzvH8NcgdSiY_nvK6i2gK67d9ou1TYWPG9ACpv7iXpUieiZG2JOowkSGoct00tMtG4mwjnxF6K8rLLqpVWVBvvmcADm4/s320/refugees.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2B2XFHu76Iw8xE3KYNJa62Qszrq1BP1AcrcYwftXtjwB-1Q96WAVx69j7BtQBSQvAYVazHjmlL-nVi1fGiBtoYkmI8mA2Si7mj-F9yl5sFRykaOj4esB9cnZweDb_4tgr1Bteyo6R5U8/s1600/subic_wide.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2B2XFHu76Iw8xE3KYNJa62Qszrq1BP1AcrcYwftXtjwB-1Q96WAVx69j7BtQBSQvAYVazHjmlL-nVi1fGiBtoYkmI8mA2Si7mj-F9yl5sFRykaOj4esB9cnZweDb_4tgr1Bteyo6R5U8/s320/subic_wide.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhzjogvMPRA4ofM2zGJQdGz7Wk_l8FoWlewen9na9lYCDy20Qq7ufRilrHA8JIZbEmPlzOVGFmSyP8wHFHNPAGyuDxb__VJpJFt_FDwLRG4LUjUNZmSdeXiZUoY8LCxs8GkWuEjedfVPQQ/s1600/tru2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhzjogvMPRA4ofM2zGJQdGz7Wk_l8FoWlewen9na9lYCDy20Qq7ufRilrHA8JIZbEmPlzOVGFmSyP8wHFHNPAGyuDxb__VJpJFt_FDwLRG4LUjUNZmSdeXiZUoY8LCxs8GkWuEjedfVPQQ/s320/tru2.jpg" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpgPkoflBaFMHWsjB7AeKhV24nOMsDSulfQ2kCa_fx8sA5VMiQQ4dNtKaNlIX589RzCh0PIRA08q7BE-XQCCCk66TcJkE4nJuCo3EhFmI4fd1azrCAp0PTtn-HgOYCq2WJpml2RVvrxHQ/s1600/USSMidway1975_06.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpgPkoflBaFMHWsjB7AeKhV24nOMsDSulfQ2kCa_fx8sA5VMiQQ4dNtKaNlIX589RzCh0PIRA08q7BE-XQCCCk66TcJkE4nJuCo3EhFmI4fd1azrCAp0PTtn-HgOYCq2WJpml2RVvrxHQ/s320/USSMidway1975_06.JPG" /></a></div><br />
http://www.npr.org/templates/story/story.php?storyId=129484369&sc=17&f=1001<br />
<br />
<div style="color: purple;"><i><b>Forgotten Ship: A Daring Rescue As Saigon Fell</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>by Joseph Shapiro and Sandra Bartlett</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>- August 31, 2010</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>First of three parts</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>For Americans, the lasting image of the end of the Vietnam War came from the nightly news. On April 29, 1975, television showed the evacuation of Saigon as U.S. Marine helicopters swooped down to the U.S. Embassy and the roof of a nearby CIA safe house to rescue the last 1,000 Americans in the city and some 6,000 Vietnamese and their families who worked for them.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>But there was another evacuation that didn't get as much attention. Tens of thousands of Vietnamese found other ways to escape in those frenzied few days. They left in boats and helicopters and headed to the South China Sea. They didn't know if North Vietnamese jets would sink their boats or shoot the helicopters out of the sky.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>They did know that the U.S. Navy's 7th Fleet was out there, somewhere, and they headed out to the ocean hoping to be rescued.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>One of those U.S. Navy ships was a small destroyer escort, the USS Kirk. As the evacuation began, the Kirk's military mission was to shoot down any North Vietnamese jets that might try to stop the Marine helicopters. The North Vietnamese planes never came.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The approximately 260 officers and men of the USS Kirk weren't prepared for what happened next.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Scores of South Vietnamese military helicopters filled the horizon.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"It looked like bees flying all over the place. And they were just going due east, trying to find someplace to land," said Paul Jacobs, the captain of the Kirk.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Desperate, Looking For A Place To Land</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>One of the sailors who preserved details of the scene was Hugh Doyle, the Kirk's chief engineer. When he had free time, he would return to his stateroom and sit on his bunk or at a small pull-down desk and dictate cassette tapes of daily events to send home to his wife, Judy, and three children.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>His surprise and excitement are evident in the tapes.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"We looked up out on the horizon, and pretty soon all you could see were helicopters. And they came in and it was incredible. I don't think I'll ever see anything like it again," said Doyle, now retired and living in Rhode Island.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The South Vietnamese military helicopters were packed with people -- pilots and their family and friends. And now, as some of the choppers were precariously low on fuel, the pilots were looking for a place to land. Dozens of UH-1 Huey helicopters flew past the Kirk heading for the larger aircraft carriers. The Kirk had only a small flight deck.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Jacobs, the Kirk's captain, wanted in on the action, so he ordered his men to try to make contact with the helicopters and invite one to land.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>'Humans More Important Than Hardware'</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>But the officers and men of the Kirk weren't sure that the South Vietnamese pilots had the skill to land on a moving flight deck.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"Most of the Vietnam pilots had never landed on a ship before. Almost to a man they were army pilots and they typically landed either at fire zones, at little clearings in the brush, or at an airport," recalled Don Cox, an anti-submarine-equipment officer on the Kirk, who is now an engineer for a missile defense company in Arizona.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The sailors stood on the landing deck and directed the first helicopter in. They unloaded its passengers and directed a second helicopter in. There we now several others buzzing overhead waiting to land.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"I believe it was the third aircraft that landed and chopped the tail off the second aircraft that had landed. There was still helicopters circling wanting to land. There was no room on our deck so we just started pushing helicopters overboard. We figured humans were much more important than the hardware," Cox said.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>One or two sailors would jump into the helicopter and grab whatever hardware they could find -- batteries, radios -- as other sailors were bouncing and pushing the machine toward the edge of the deck and over into the sea.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>These scenes were repeated on other Navy ships. Helicopters would land, refugees would jump off and sailors would quickly push the helicopters overboard to make room for more. That happened on large ships, including the USS Hancock and USS Midway, both aircraft carriers, and the USS Blue Ridge, the headquarters ship for the Navy's 7th Fleet. It also happened on other smaller ships, like the USS Cook, another destroyer escort like the Kirk.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>'Catching Babies Like Basketballs'</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Amid the chaos, a larger helicopter moved toward the Kirk. It was a Chinook CH-47, with two rotors that would tear the ship apart if it tried to land. The sailors made frantic signals telling the pilot he couldn't land. The pilot got the message but he was determined to unload his passengers.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Doyle described the scene to Judy in his cassette tape recording.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"Picture this, we're steaming along at about 5 knots. And this huge airplane comes in and hovers over, over the fantail, opened up its rear door, and starts dropping people out of it. It's about 15 feet off the fantail! There's American sailors back on the fantail, catching babies like basketballs!" he said at the time.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>A young mother in the helicopter -- the wife of the pilot -- dropped her three young children, including her 10-month-old baby daughter.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Kent Chipman, a 21-year-old Texan, was one of the sailors who ran under the helicopter to catch the people who jumped out. "I remember the baby coming out," he recalled. "You know, there was no way that we were going to let them hit the deck or drop them. We caught them."</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>A Miraculous Escape</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Once the passengers were out of the big Chinook, the co-pilot jumped to the deck. But now the pilot was running out of fuel and surrounded by flat, blue ocean. He flew about 60 yards from the Kirk.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The sailors could see the pilot in the cockpit taking off his clothes as he hovered the aircraft. They watched as he leaned the helicopter to the left and jumped out the right-hand side into the water.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"Soon as the blades hit the water, they exploded -- there were small pieces, but there were also pieces, probably 10, 15 feet long, big pieces go flying out. It sounded like a giant train wreck, you know, in slow motion and it's loud, you know, wind is blowing everywhere," said Chipman, who then worked as a machinist's mate keeping the ship's engine running and who today helps operate a water purification plant in Longview, Texas.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Chipman and the others on deck assumed the pilot had died as the helicopter exploded in the water. But then the man came to the surface and Chipman was thrilled. "To see that kind of destruction, you think this guy just sacrificed his life. But he popped right out of the water and it was amazing."</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Excited sailors from the Kirk dove into the water to save the pilot, but others -- already in the water in a small boat -- got to him first and brought him back to the Kirk.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The pilot and his family were among some 200 refugees rescued from 16 helicopters by the Kirk's crew over a day and a half. The sailors looked after their Vietnamese visitors, over half of whom were women, children and babies. They put up tarps on the deck so they would have some shelter from the blazing sun. They distributed food and water and played games with the children. The ship's crew found themselves changing diapers, treating wounds and giving comfort.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>On the second day, the refugees were moved to a larger transport ship.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"These people were coming out of there with nothing. Whatever they had in their pockets or hands. Some of them had suitcases; some of them had a bag," Chipman says. "You could tell they'd been in a war. They were still wounded. There were people young, old, army guys with the bandages on their head, arms -- you could tell they'd been in a fight."</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Heroism Gives Vietnamese Chance At New Lives</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>But the Kirk's mission was about to change -- and suddenly. The rescue of the refugees from those helicopters was just a start. The ship and its crew would eventually help save 20,000 to 30,000 Vietnamese refugees fleeing aboard the vessels of the South Vietnamese navy.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>It's one of the greatest humanitarian missions in the history of the U.S. Navy, but it's a story that has largely gone untold until recently, lost in the bitterness over the Vietnam War.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Most of the South Vietnamese saved by the Kirk eventually moved to camps in the United States and then resettled in communities across the country.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The officers and men of the Kirk never knew the names -- with a few exceptions -- of the men, women and children they had rescued.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>But over the past decade, the crew members started getting together at reunions. They always found themselves marveling at the masterful airmanship of the pilot of the Chinook. The crew started to wonder what happened to that pilot, his family and the others they helped save.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>Last year, Jacobs -- along with Jan Herman, a historian with the Navy's Bureau of Medicine who is now documenting the story of the Kirk -- gave an interview to a Vietnamese television show in Virginia. They talked of wanting to find that pilot.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>It didn't take long for word of their search to spread in the community of Vietnamese now established across America. And that's how Ba Nguyen and his family were found. Nguyen and his wife, now American citizens, live in Seattle, where both worked for the aerospace giant Boeing.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The Kirk crew held a reunion this summer outside Washington, D.C., and invited Nguyen and his family. The pilot came, pushed in his wheelchair into the ballroom by his wife and children.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>The Kirk crew surprised Nguyen by honoring him, and pinning an Air Medal on his sport coat. The medal, presented on behalf of the USS Kirk alumni association, is given by the U.S. military to note heroic feats of airmanship.</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>"This is our story," said his son Miki Nguyen, who was 6 years old at the time of the rescue. "This is how we started in America." [Copyright 2010 National Public Radio]</b></i></div><div style="color: purple;"><i><b>To learn more about the NPR iPhone app, go to </b></i></div><div style="color: purple;"><br />
</div><div style="color: purple;"><i><b>http://iphone.npr.org/recommendnprnews</b></i></div>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-34018478689339479722010-07-22T19:03:00.000-07:002010-07-22T19:03:07.975-07:00<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiAJsZNNQ46PSCzGz__iKRy3sb9vMgjhlnQLzD_TADz8EnsgQKWaYtxS3syVrR1q5LmgRrANu0dScX3gCiiLAvmn_z0FlqV-LwdabJ-kB7zTV0_uGOXw6JFD8rG6Il540z_hsHldiZtDjo/s1600/VNwar_photo11.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiAJsZNNQ46PSCzGz__iKRy3sb9vMgjhlnQLzD_TADz8EnsgQKWaYtxS3syVrR1q5LmgRrANu0dScX3gCiiLAvmn_z0FlqV-LwdabJ-kB7zTV0_uGOXw6JFD8rG6Il540z_hsHldiZtDjo/s400/VNwar_photo11.jpg" width="282" /></a></div>venet.com Service Code --><script language="JavaScript" src="http://pub16.bravenet.com/counter/code.php?id=405502&usernum=1340045908&cpv=2" type="text/javascript">
</script>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-32849125438778766542010-05-12T09:22:00.000-07:002010-05-12T09:22:19.925-07:00Anh Hùng Tử - Khí Hùng Bất Tử...<div></div><div><span style="font-size: medium;"><em>"Tiểu Nhân Sinh - Nhân Cách Bất Hữu !" (CBT)</em></span></div><span></span> <span lang="EN-AU"><div align="center"><span style="font-size: medium;"><br />
<a href="http://thuvientoancau.org/GB/nguoiditanbuon.wma" rel="nofollow" target="_blank"><strong><img alt="" border="0" src="http://thuvientoancau.org/GB/nguoiditanbuon.jpg" /><br />
<br />
<br />
</strong><strong><span style="font-size: medium;"><span style="color: dimgrey;">NGƯỜI DI TẢN BUỒN</span></span></strong><span style="color: black;">Nhạc sĩ: <strong>NAM LỘC </strong>Ca sĩ :</span><span style="color: #232e37;">Thanh Trúc<br />
</span></a></span></div><div style="text-align: center;"><span style="font-size: medium;"><span style="color: #232e37;"><a href="http://images.google.com.au/imgres?imgurl=http://blog.timesunion.com/capitol/files/2008/12/swarovski-fashion-rocks-dj-headphones-4.jpg&imgrefurl=http://blog.timesunion.com/capitol/archives/date/2008/12/page/5/&usg=__f6gRhTvSflzHK4YMX207OtPG26Q=&h=598&w=442&sz=44&hl=en&start=1&um=1&itbs=1&tbnid=g_8xN2rlNgXvKM:&tbnh=135&tbnw=100&prev=/images?q%3Dheadphones%26um%3D1%26hl%3Den%26client%3Dfirefox-a%26sa%3DN%26rls%3Dorg.mozilla:en-US:official%26tbs%3Disch:1" rel="nofollow" target="_blank"><img src="http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:g_8xN2rlNgXvKM:http://blog.timesunion.com/capitol/files/2008/12/swarovski-fashion-rocks-dj-headphones-4.jpg" style="min-height: 136px; vertical-align: bottom;" /></a></span></span></div><div align="center"><span style="font-size: medium;"><span style="color: #232e37;"><a href="http://thuvientoancau.org/GB/nguoiditanbuon.wma" rel="nofollow" target="_blank"><br />
Chiều nay có một người đôi mắt buồn<br />
Nhìn xa xăm về quê hương rất xa<br />
Chợt nghe tên Việt Nam ôi thiết tha<br />
Và rưng rưng lệ vương mắt nhạt nhòa<br />
Bạn ơi đó là người di tản buồn<br />
Ngày ra đi lặng câm trong đớn đau<br />
Rồi đêm khuya về trong đôi mắt sâu<br />
Đời như chôn vào con phố u sầu<br />
<br />
Cho tôi xin lại một ngày, ở nơi nơi thành phố cũ<br />
Cho tôi xin lại một đời, một đời sống với quê hương<br />
Cho tôi đi lại đoạn đường, hàng cây vương dài bóng mát<br />
Cho tôi an phận ngàn đời, bên bờ đê vắng làng tôi<br />
<br />
Chiều nay có một người di tản buồn<br />
Gọi tên ai gửi theo cơn gió bay<br />
Tình yêu ơi còn đâu những ngất say<br />
Người yêu ơi giờ thương nhớ dâng đầy <br />
Này em có bao giờ em biết rằng<br />
Ở nơi đây mùa thu rất ngỡ ngàng<br />
Chiều rơi nhanh và đêm xuống rất mau<br />
Thời gian không còn những phút nhiệm mầu<br />
<br />
Cho tôi xin lại nụ cười, nở trên môi người yêu dấu<br />
Cho tôi yêu lại từ đầu, khi vừa chớm biết thương đau<br />
Cho tôi xin lại cuộc tình, từ lâu tôi hằng mơ ước<br />
Xin cho tôi gửi lòng này, đến người yếu dấu ngày xưa<br />
<br />
Chiều nay có một người di tản buồn<br />
Gọi anh em, còn ai hay mất ai<br />
Còn bao nhiêu thằng xông pha chiến khu<br />
Và bao nhiêu nằm trong những lao tù <br />
Ở đây có những chiều mưa rất nhiều<br />
Nhiều hơn khi hành quân trong tháng mưa<br />
Buồn hơn đêm rừng thưa vẳng tiếng bom<br />
Ngày vui ơi giờ đâu nữa không còn<br />
<br />
Cho tôi xin lại ngọn đồi, ở nơi tôi dừng quân cũ<br />
Cho tôi xin lại bờ rừng, nơi từng chiến đấu bên nhau<br />
Cho tôi xin một lần chào, chào bao nhiêu người đã khuất<br />
Xin cho tôi một mộ phần, bên ngàn chiến hữu của tôi .</a></span><a href="http://thuvientoancau.org/GB/nguoiditanbuon.wma" rel="nofollow" target="_blank"><br />
</a></span><span style="font-size: x-large;"><strong>&</strong></span> </div><div align="center"><strong></strong> </div><div align="center"><strong><span style="font-size: large;">Chuyện di tản 1975</span></strong> </div><dir> <dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Tôi không có </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi di tản hồi những ng</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ày cuối tháng tư 1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đến sau nầy, khi đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">định cư ở Pháp, nhờ xem truyền h</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ình mới biết ! </span></span></div></dir></dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Sau </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đây l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à vài cảnh </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã làm tôi xúc </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">động, xin kể lại để c</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ùng chia xẻ…<b> </b></span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><b> </b></span></span><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><u>Chuyện 1</u> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu cao nghều nghệu. Cầu thang </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, k</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">êu gọi nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên bong tàu cũng </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầy người lố nhố, gi</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ành nhau chồm lên be tàu </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">để gọi người nh</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à còn kẹt dưới bến, miệng la tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang !</span></span> </div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ : bà mặc quần </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị g</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ì hết, bà </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đang b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó đi một m</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó ! Thấy vậy, một thanh niên tự </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">động l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">òn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho th</span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">ăng bằng rồi tr</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">èo tiếp. </span></span></div><dir> <dir> <dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><i>Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh </i></span></span><i><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó cứ đeo theo tôi từ bao nhi</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">êu n</span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">ăm, để tôi cứ phải thắc mắc : b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à già </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó sợ g</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ì mà phải </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi di tản ? con cháu b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đâu m</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">để b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi một m</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ình ? rồi cuộc </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đời của b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à trong chuỗi ngày còn lại trên xứ </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">định cư ra sao ? c</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">òn cậu thanh niên </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã làm môt cử chỉ </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu ?... Tôi muốn gởi đến người đó lời cám ơn chân th</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ành của tôi, bởi vì anh ta </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã cho tôi thấy cái tình người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậy </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó, cho d</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…</span></span></i></div></dir></dir></dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><u>Chuyện 2</u> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn ông tay ôm bao </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đồ to trước ngực, c</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">õng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đen áo b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung quanh !</span></span> </div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Lên gần </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đến bong t</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đang lộn qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à bật khóc thảm thiết… </span></span></div><dir> <dir> <dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><i>Bà già </i></span></span><i><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó chắc đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã quyết </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">định bỏ hết để ra đi, y</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên chí ra </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi, v</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ì bà mang theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đời của b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à : cái nón lá ! </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">Đến khi mất nó, có lẽ b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à mới cảm nhận </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">được rằng b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à thật sự mất tất cả. Cái nón lá </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã chứa </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đựng cả bầu trời qu</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ê hương của bà, hỏi sao bà không xót xa </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đau khổ ? Nghĩ như vậy n</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên tôi thấy thương bà già </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó vô c</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ùng. Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">được một cái nón lá để mỗi lần đội l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó, ở một góc trời n</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ào </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó của qu</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ê hương… </span></span></i></div></dir></dir></dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><u>Chuyện 3 </u></span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi như chạy, một người đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đứa nhỏ. Chắc đuối sức n</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầu n</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">hìn nhưng vẫn hối hả </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi qua, c</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">òn tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm ! Trong sự ồn ào hỗn tạp </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ m</span></span></span></div></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span lang="FR-BE">ắ</span><span lang="EN-AU">t sâu hõm, </span></span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đang lả người về một b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên, tay chân xụi lơ. Người mẹ - chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy để c</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ùng </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi di tản, v</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quan của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy - người mẹ </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó quýnh quáng ngước nh</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.</span></span> <span lang="EN-AU"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi tới, nh</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ìn thấy. Họ dừng lại, khom xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầu rờ tay vạch mắt đứa nhỏ, họ nói g</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ì với nhau rồi nói gì với người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn bà. Thấy cô ta trao </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đứa bé cho một anh thanh ni</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên. Anh nầy bồng </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đứa nhỏ úp v</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ào ngực mình rồi vén áo </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên một </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đường d</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ài…</span></span> </div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Anh thứ hai </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ài của quân </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đội. </span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Thiên hạ vẫn rần rần hối hả </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi qua. Hai thanh ni</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên nhìn về hướng cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn bà, nói gì </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó rồi đứng l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên, bồng </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió ! Người mẹ cố sức đứng l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đưa tay vẫy về hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nh</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ìn, rồi như hiểu ra, vội vã chạy lại </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đỡ người mẹ, bồng xóc l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đi nhanh nhanh theo hai ch</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước…. </span></span></div><dir> <dir> <dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><i>Viết lại chuyện nầy, mặc dù </i></span></span><i><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã hơn ba mươi n</span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">ăm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh ni</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đẹp m</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à hai anh </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có thiện cảm ! </span></span></i></div></dir></dir></dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><b> </b></span></span><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><u>Chuyện 4</u> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: large;"><span style="color: #00007f; font-size: large;"> </span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"> </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Cũng trên bến tàu. Cầu thang </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">được kéo l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên. Trên tàu </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầy người, ồn </span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ào. Dưới bến vẫn còn </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầy người v</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">được g</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ì rõ rệt hết ! </span></span></div><div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">Máy quay phim zoom vào một người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn ông </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đứng tuổi đang hướng l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên trên ra dấu nói gì </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó. B</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đầu dây đong đưa. Mấy người b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên dưới tranh nhau chụp. Người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn ông nắm </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">được, mỉm cười sung sướng, vội v</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đưa tay ra dấu cho b</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên trên. Thằng nhỏ </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">được từ từ kéo l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">để cúi đầu nh</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ìn xuống. Người </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">àn ông ngước nhìn theo, </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đưa tay ra dấu như muốn nói : « Đi, đi ! Đi, đi ! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt v</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ào hai tay khóc ngất ! Bấy giờ, tôi </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đoán ông ta l</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">à cha của thằng nhỏ </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đang t</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">òn ten trên kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt ! </span></span></div><dir> <dir> <dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><i>Không biết thằng nhỏ </i></span></span><i><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đó – bây giờ cũng đ</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">ã trên bốn mươi tuổi -- ở </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đâu ? Cha con nó có gặp lại nhau không ? Nếu nó c</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">òn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó </span></span><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-family: Arial; font-size: small;">đọc được mấy d</span></span></span><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;">òng nầy… </span></span></i></div></dir></dir></dir> <div align="left"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><span style="color: #00007f; font-size: small;"><b>Tiểu Tử </b></span></span></div></span>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-15443972302700050812010-05-10T22:18:00.001-07:002010-05-10T22:23:39.043-07:00Chuyến di tản của Dương Vận Hạm Thị Nại, HQ 502_Phan lạc Tiếp<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b><span style="font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgQhzIqMTtTRiCpjaEjhWad3spuoumyHeoYPubNhYMNoxR4GTbXx8G9Z7FCLIPwKkejczTDpjBFw3wR3anYPhXw3TJb_Apx4PMsKdPzqMHsSJlFJcIULJEqZ6CMDr8qcZl2Hg2HKSVV_6I/s1600/2lxv9rn.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="233" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgQhzIqMTtTRiCpjaEjhWad3spuoumyHeoYPubNhYMNoxR4GTbXx8G9Z7FCLIPwKkejczTDpjBFw3wR3anYPhXw3TJb_Apx4PMsKdPzqMHsSJlFJcIULJEqZ6CMDr8qcZl2Hg2HKSVV_6I/s400/2lxv9rn.jpg" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8WX1BrJecHsCNfbRDsSs0qwVtfHpjvvDcNfS4dYKVDNEeeXshTKx5GQV_YODB7hz1EUK9rQ6SWDdJzzQesbvQULYYp6BHhPNgHZsHy9XYQOsr_m6ObzJWUSDSeRo8ouA_ES_7AHUhOSk/s1600/2hd07qo.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="428" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8WX1BrJecHsCNfbRDsSs0qwVtfHpjvvDcNfS4dYKVDNEeeXshTKx5GQV_YODB7hz1EUK9rQ6SWDdJzzQesbvQULYYp6BHhPNgHZsHy9XYQOsr_m6ObzJWUSDSeRo8ouA_ES_7AHUhOSk/s640/2hd07qo.jpg" width="640" /></a></span></b></div><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b><br />
<table class="contentpaneopen"><tbody>
<tr><td class="contentheading" width="100%"><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b></td><td align="right" class="buttonheading" width="100%"><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b></td><td align="right" class="buttonheading" width="100%"><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b></td></tr>
</tbody></table><div style="padding: 1px;"><div id="fullarticle"><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" class="contentpaneopen"><tbody>
<tr><td><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr><td valign="top" width="100%"><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b><br />
<b><span class="Apple-style-span" style="border-collapse: separate; color: black; font: large 'Times New Roman'; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-style-span" style="font-family: arial,sans-serif;"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman;"><img align="left" alt="" height="87" src="http://www.haingoaiphiemdam.com/images/hq502.jpg" style="height: 95px; width: 148px;" width="135" /> Chuyến di tản của Dương Vận Hạm Thị Nại, HQ 502, một con tàu hỏng máy, đang trong thời kỳ sửa chữa, chở theo trên 5000 người, rời cầu tàu trong Hải Quân Công Xưởng đêm hôm 29 tháng 4 năm 1975 với bao nhiêu là khó khăn, hãi hùng, nguy hiểm. Hầu như trên mười năm sau đó, đã định cư ở Mỹ an toàn, nhiều đêm ngủ, thần trí tôi vẫn bị trôi theo cơn hốt hoảng kinh hoàng bởi chuyến đi này.</span></span></span><span style="font-size: large;"> </span><span class="Apple-style-span" style="border-collapse: separate; color: black; font: large 'Times New Roman'; letter-spacing: normal; orphans: 2; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 2; word-spacing: 0px;"><span class="Apple-style-span" style="font-family: arial,sans-serif;"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman;">Trong những giấc mơ kinh dị đó, tôi vẫn thấy rất rõ rừng người đặc nghịt ở trên sàn tàu. Bầu trời thì đen thẫm, những ánh đèn xanh đỏ của những chiếc trực thăng vần vũ, nặng nề bay qua bay lại. Những đám cháy sáng rực bùng lên ở mấy góc trời. Kho xăng Nhà Bè trắng xoá, lấp loáng dưới ánh lửa đang cuồn cuộn bốc cao từ Căn Cứ Hải Quân .Những tiếng nổ oà vỡ bên tai, kéo theo những tiếng rít của những trái đạn rời nòng từ hai khẩu đại bác của Đặc Khu Rừng Sát. Con tàu ôm sát bờ lửa đạn ấy để vào nhánh sông Soi Rạp, bò ra cửa biển.<br />
Sáng ngày 30 tháng tư, con tàu liệt máy, buông trôi ở cửa sông. Biển ở trước mặt, sóng trắng lô xô từng đợt. Lại những đợt máy bay từ phía Sài Gòn túa ra. Nhũng chiếc trực thăng bay thấp, dọc theo hông tàu, thấp hơn chiều cao của đài chỉ huy chiến hạm. Cửa máy bay mở rộng. Chúng tôi thấy trong lòng máy bay chật ứ những đàn bà, trẻ con. Mấy bà già hướng về chiến hạm, quỳ, cúi gập người, chấp hai tay mà lễ. Trong khi đó viên phi công rà được tần số của chiến hạm. Bằng một giọng nói đầy khấp thiết :<br />
<span style="color: blue; font-family: Times New Roman;">"Anh em Hải Quân ơi, cứu chúng tôi với. Chúng tôi được lệnh bay ra biển để đáp xuống tàu Mỹ. Nhưng tới điểm hẹn chỉ thấy biển mông mênh, tàu Mỹ đâu không thấy, nên phải quay về. Tàu tôi chỉ còn 5 phút xăng. Xin cứu chúng tôi, gia đình tôi, mẹ tôi..." Không cầm lòng được, Hạm Trướng Nguyễn văn Tánh và "Ban Tham Mưu" chấp nhận những khó khăn, bất trắc, đồng ý là cho trực thăng đáp xuống sân chiến hạm. Sân chiến hạm đông đặc những người, lùng nhùng những chiếc mền đủ màu căng ra che sương gió qua đêm. Nắng bắt đầu oi ả. Tất cả phải giải toả cấp kỳ. Mọi người phải xuống hết sân chiến xa. Sân tàu trống vắng. Chiếc trực thăng từ từ đáp xuống. Một chiếc. Lại một chiếc nữa...<br />
<br />
Tới gần trưa ngày 30 tháng 4, ông Dương văn Minh tuyên bố đầu hàng. Cả tàu mấy ngàn người xốn xang, cuống quýt. Có những tiếng khóc vỡ oà đâu đó. Một buổi họp khẩn cấp để đi đến quyết định : Bằng mọi giá phải thoát ra khỏi lãnh hải Việt Nam. Phải ra đi cho bằng được. Toán thợ máy kết hợp lạ lùng cố sửa chữa. Máy tàu nổ, một máy. Tàu ra được ngoài khơi, lết đến gần Côn Sơn, gặp được hạm đội mình ở đó. Lệnh từ Soái Hạm HQ 3 chỉ thị cho HQ16 tới kéo HQ502 đi. Những đêm lừ đừ ở ngoài khơi, đoàn tàu vừa đi vừa đợi nhau. Những chiếc ghe đầy ứ người sáp vào chiến hạm. Không thể làm ngơ, tàu thả thang dây, lại vớt thêm người. Đêm xuống, hải đăng Vũng Tàu loé lên từng đợt như thách thức, như mời gọi, như những vẫy tay giã từ. Bờ biển quê hương đấy mà giờ đã trở nên kinh khiếp, chia lìa, đớn đau. Ngày đêm, qua làn sóng điện của đài Sài Gòn, không còn là những giọng nói thân quen, mà là những lời kêu gọi chát chúa, đe doạ của kẻ thù :<span class="Apple-converted-space"> <br />
</span><br />
</span><span style="color: blue; font-family: Times New Roman;">"...quân, cán chính của ngụy quân Sài Gòn mau mau ra trình diện... " Những ngày thiếu thốn, chật chội, chia nhau từng ngụm nước, từng nắm cơm chỗ sống, chỗ khê, chỗ thì thiu chua.<br />
<br />
<img alt="" height="411" src="http://www.denhihocap.com/ds2009/image/ncknx/Picture97.jpg" width="610" /><br />
<br />
<br />
Mấy ngày sau, bờ biển Phi Luật Tân hiện ra, núi non chập chùng đen thẫm. Lễ chào và hạ Quốc Kỳ VNCH lần cuối được diễn ra, đơn giản nhưng vô cùng nghiêm trang mà rất đớn đau. Lá Quốc Kỳ nền vàng ba sọc đỏ bacï màu từ từ được kéo xuống, cùng với hàng ngàn giọng hát, gìa, trẻ, nam, nữ cất lên, vừa hùng tráng, vừa chất chứa những nghẹn ngào. Những lời hát như trùm kín cả vùng trời biển nước mênh mông. Lời ca dứt. Những tiếng kêu khóc bỗng bùng vỡ. Nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy những cặp mắt đầm đầm nước mắt. Trong những tiếng kêu khóc thảng thốt ấy, tôi thấy có tiếng kêu của một người đàn bà :<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
</span><span style="color: blue; font-family: Times New Roman;">"Ối, con ơi, con ơi..." Trong tập bút ký viết về cuộc di tản này, tôi đã không quên ghi lại tiếng kêu thảng thốt, lạ lùng này. Tại sao tôi lại không ghi những tiếng kêu khóc khác tràn ứ quanh tôi trên con tàu Thị Nại HQ 502 lúc đó. Tôi không trả lời đươc. Vì khi viết lại giây phút xúc động lịch sử này, tay tôi như chỉ tuân theo những gì mà thần trí tôi đã ghi dấu mà tự động viết ra. Viết ra như vẽ lại rất tự nhiên, không có một sự lựa chọn nào. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu. Tình cờ tôi đã hiểu . Có những hình ảnh tuy mờ<br />
nhoà, khi ẩn khi hiện, nhưng không bao giờ biến mất trong trí nhớ của tôi.<br />
<br />
Tôi không bao giờ quên. Tôi nhớ lại rồi. Tôi nhớ thật rõ. Tôi hiểu tại sao tôi lại ghi lại tiếng kêu này. Xin hãy cho tôi từ từ nhớ lại.<br />
<br />
Tôi bỏ chiếc xe hơi nhỏ ở ngoài cửa Hải Quân Công Xưởng, sát bên Bệnh Xá Bạch Đằng. Tôi đi đầu, hướng dẫn cả gia đình trên mười người, theo đoàn người lũ lượt chạy bộ dọc theo chiều dài của Hải Quân Công Xưởng. Vừa chạy vừa ngoái cổ nhìn trở lại để kiểm soát đoàn "rồng rắn" của gia đình. Chỉ sợ có người bị lạc. Lạc là vô cùng khốn khổ, khó khăn. Tìm đến cầu tàu trước Bộ Tư Lệnh Hạm Đội. Con tàu Thị Nại, HQ 502 nằm đó, vị trí một. Bên ngoài con tàu này còn ba con tàu khác cặp song song. Tất cả bốn con tàu xám ngắt, hướng mũi phía hạ giòng. Người từ phía sau tràn tới. Như đã hẹn, tôi sẽ phải lên cho được con tàu này. Con tàu do bạn thân cùng khoá với tôi làm Hạm Trưởng, Hải Quân Trung Tá Nguyễn văn Tánh. Chúng tôi cũng đã hùn tiền mua thêm nhiều gạo, mì và những thức ăn khô chất sẵn ở tàu này. Nước lấy tối đa. Lúc này nước thuỷ triều dâng cao, bắt đầu xuống. Người ken sát nhau như gạch trên cầu tàu, nhích tới, nhích tới. Cái thang dài độc nhất dựng dốc ngược bên hông tàu. Tôi biết rằng khi khẩn cấp, chỉ cần thả hai mối dây là cái thang tự động tuồi xuống cầu tàu, lăn theo hai bánh xe ghì trên mặt đất, không một chút khó khăn. Tàu sẽ tách bến dễ dàng. Nhưng bây giờ rừng người đang ùn ùn tiến tới. Những quân nhân, trai tráng thì tìm mọi cách bám vào thành tàu mà lên. Gia đình tôi tất cả mười ba người, con số tình cờ không vui, trong đó có hai ông bà nhạc tôi ốm yếu, bốn đứa con nhỏ dưới mười tuổi.<br />
Chúng tôi không có cách nào khác là phải leo ngược cầu thang nhỏ, dốc ngược này để lên tàu mà thôi. Tôi lên đầu tiên, bế trên tay thằng con út hai tuổi bụ sữa, nặng chĩu. Trên lưng đeo một ba-lô quần áo và các thứ cần dùng. Một tay sách cái va-ly nhỏ đựng đầy giấy tờ, bản thảo và hình ảnh. Rất nhiều hình ảnh. Cầu thang dốc và trơn, khiến tôi trượt chân. Cái va-ly trở nên nặng quá bung ra phía ngoài. Tôi buông tay, nắm vội vào sợi giây cable, cái va-ly rơi tòm xuống nước, mất tăm. Hai tay ôm chặt thằng nhỏ trong lòng. Tôi cúi người xuống để ghì lấy mặt thang. Trong phút chông chênh đó có bàn tay ai rất mạnh giữ chặt lấy cánh tay tôi. Chỉ trong một sát na kinh khiếp đó, tôi gượng lại được và bò lên sàn tàu. Không biết cánh tay ấy của ai. Ai đã cứu bố con tôi. Đặt con xuống sàn tàu tim tôi còn đập bập bùng hồi hộp. Tôi quay lại cùng các em tôi kéo vợ tôi, hai ông bà nhạc lên tàu. Kiểm điểm lai "quân số" gia đình. Đủ cả. Tôi quay lại cầu thang, đứng chân trước chân sau thật vững trên sàn tàu. Một tay vịn vào hàng rào chắn, một tay chìa ra kéo những người đang trèo ngược thang lên. <br />
<br />
Bao nhiêu bàn tay tôi đã nắm. Có bao nhiêu bàn tay bè bạn thân quen, nắm chặt tay nhau kéo lên, buông ra với những nụ cười. Anh Trần văn Tâm, (nhà văn Trần quán Niệm), anh Nguyễn hưng Quảng, anh Nguyễn đa Phúc và bao nhiêu người nữa. Chúng tôi xúm nhau ở đó để tiếp tay, đỡ đần những người yếu đuối. Có bao nhiêu là những bàn tay già nua, hay non dại của những ai tôi chưa bao giờ gặp gỡ. Tất nhiên chúng tôi cũng đã chuyền, bế bao nhiêu là con trẻ ở tuổi các con tôi. Lúc kéo người lên như thế, cũng là lúc tôi nhìn xuống khoảng trống giữa thành tàu và cầu tàu, tôi không còn thấy cái va-ly của tôi đâu cả. Nước đã cuốn nó đi trôi nổi ở góc kẹt nào. Khoảng trống dọc theo thân tàu chỉ độ bốn mươi phân thôi, là bề dày của trái độn cao-su. Cái khe này hun hút đen thẳm dọc theo thân tàu dài hàng trăm thước. Dưới sâu là mặt nước, những làn sóng nhỏ, lấp lánh ánh đèn trôi đi, trôi đi. Tôi biết sức nước trông thế nhưng thật là mạnh mẽ.<br />
<br />
Chân cầu tàu lù xù những vết xò hến, tác rưởi bám đầy. Nếu ban nãy tôi không có cánh tay nào bám lấy, ngã xuống đây...Mới thoáng nghỉ thế, toàn thân tôi như lạnh buốt. Tôi nghĩ đến con tôi. Đứa con út của tôi.<br />
<br />
Rời cầu thang quay gót trở lại với gia đình, tôi vừa quay gót, có tiếng người đàn bà thảng thốt kêu lên : " Con tôi, con tôi rơi...rồi. Oái con ơi là con ơi..." Tôi quay phắt lại, người ta đen đặc, đang kéo người đàn<br />
bà vào sàn tàu. Ở phía cầu thang người vẫn cứ ùn tấn lên không dứt. Người đàn bà khốn khổ, mất con như mê đi, đang được người ta xúm lại chữa chạy, giựt tóc, bôi dầu. Hình như không ai quan tâm gì đến số phận của đứa nhỏ vừa rời tay mẹ rơi xuống cầu tàu, mất tăm. Vô phương cứu tìm. Mà ai còn có thì<br />
giờ đâu để ngó xuống cái khe đen thẳm đó. Người càng lúc càng lên thêm, đứng đen đặc cả sàn tàu. Không ai biết, chẳng ai quan tâm đến cảnh huống bi thảm vừa mới xẩy ra. Đêm mỗi lúc mỗi sâu. Nỗi khốn khổ của người mẹ mất con như bay theo, mất hút giữa đêm đen mỗi lúc mỗi thêm kinh sợ.<br />
<br />
Lên được trên tầu, tìm gặp bạn tôi, HQ Trung Tá Nguyễn văn Tánh, Hạm Trưởng, anh nhường phòng của anh cho gia đình tôi. Tôi ngần ngại, nhưng anh bảo : "Tôi còn cái phòng nhỏ trên Trung Tâm Hành Quân. Tạm yên tâm, tôi sát cánh cùng anh, tập họp tất cả những quân nhân có mặt, tìm mọi cách để đem tàu ra khơi. Người thì chật cứng ở sân boong chính, ở hầm chiến xa, và la liệt cả hành lang, mọi chỗ. Nhưng như anh Tánh sau này cho biết thì "nhân viên cơ hữu trên 100 nay chỉ còn có 9 người..." Tình trạng chiến hạm thì còn đang sửa chữa : "Hai máy chánh ráp xong, nhưng chưa thử tại chỗ. Hai máy điện chưa được ráp song song. Bơm nước ngọt và bơm cứu hoả chưa ráp. Bình cứu hoả CO2 còn nằm trên Hải Quân Công Xương. Hai máy neo trước và sau bất khiển dụng. Sàn tàu cắt mở lối đem máy chánh lên chưa hàn lại". Biết bao nhiêu là trở ngại, khó khăn, nguy hiểm. Khi khởi động được máy thì tay lái bất khiển dụng. Giây cable lái bị cắt đứt. Nói ra không hết những nguy hiểm của chuyến đi này. Bao nhiêu điều, bao nhiêu hình ảnh vẫn đầy ắp trong trí nhớ của tôi. Nhưng hình như tiếng kêu vô vọng, thảng thốt của người đàn bà khốn khổ đó đã thấm nhập sâu đậm vào trí não tôi. Lúc mờ lúc tỏ, nhưng tiếng kêu đó không bao giờ mất được trong tiềm thức của tôi. Khi có những sự tương quan, hình ảnh ấy sẽ tự động hiện ra mà lý trí tôi hình như không thể can dự vào. Và sự việc đã được xẩy ra rất tình cờ mới đây, gần 30 năm xa cách.<br />
<br />
<img alt="" src="http://www.hqvn-ocs.org/chienham/hq502a.jpg" /><br />
<br />
<br />
Trong một buổi gặp gỡ thu hẹp của mấy bà bạn cựu nữ sinh Trưng Vương của bà xã tôi tại San Jose, chuyện trò đang nổ như cái chợ, bỗng khựng lại, khi tình cờ chị D. N. nói :<span class="Apple-converted-space"> </span><br />
</span><span style="font-family: Times New Roman;"><span style="color: blue;">"Thế ra gia đình tao cùng di tản trên con tàu Thị Nại HQ 502 với tụi mày à. A, sao cả tuần lễ trên tàu mà mình không gặp được nhau. Ừ, người đông như kiến. Trên 5000 người. Khiếp thật !" Anh Ng., chồng chị N. nói:" Khi ở trên tàu tôi xung phong trong toán nhà bếp, nóng như cái hầm. Lúc có điện lúc không. Cơm nấu suốt ngày mà không đủ. Lúc sống, lúc khê. Khi ra đi đại gia đình chúng tôi có 20 người. Nếu kể cả thằng cháu P. bị rơi ở cầu tàu là 21. Bây giờ tổng số đã là 40..." Lòng tôi như có điện<br />
giựt. Cả một khung trời kinh khiếp đêm 29 rạng 30 tháng 4 năm cũ lại hiện ra rõ ràng. Cái khe sâu dài dọc theo cầu tàu đen thẫm, lấp lánh những lượn sóng trôi đi, trôi đi. Tiếng kêu thảng thốt của người đàn bà : "con tôi, con tôi rơi rồi. Oái con ơi là con ơi." Lạ nhỉ. Quả đất tròn thật. Tôi phải tìm gặp cho đươc người đàn bà ấy.<br />
<br />
Bà D. t. L, qua điện thoại kể lể : "...một tay tôi cầm cái túi. Một tay tôi dắt thằng cháu P. bước lên cầu thang dốc ngược của con tàu. Người từ phía dưới cứ nống lên. Mà là người nhà mình cả chứ đâu. Gót giày tôi như kẹt vào khe cầu thang, chân tôi bỗng nghiêng đi, lao chao muốn ngã. Thế là tôi buông tay thằng nhỏ ra. Nó rơi ngay xuống khe tàu, mất tiêu. Tai tôi như chỉ còn thấy tiếng cháu kêu : mẹ L...Tôi kêu lên, nhưng có ai giúp được gì đâu.<br />
Mà có ai thấy gì đâu mà giúp. Tay tôi bỗng trống không. Tôi được người ta kéo lên sàn tàu. Tôi mê đi chẳng còn biết gì nữa sất. Bên tai tôi cứ như loáng thoáng tiếng kêu của nó. Từ đó, nói ông bỏ quá đi cho, tôi cứ ngơ ngẩn, chả còn thiết gì nữa cả. Tôi nằm như chết ở sàn tàu, chả thiết ăn uống gì . Khi đoàn tàu sửa soạn vào cảng ở Phi Luật Tân, mọi người lên sân chính để chào quốc kỳ lần cuối, trong tai tôi vẫn vang vang lời kêu của cháu : Mẹ<br />
L. ơi ... Vì thế, trong giờ phút ấy tôi bỗng oà khóc và kêu lên..." Vẫn lời kể của bà L. : "Lúc ấy cháu T t. P. được 6 tuổi rưỡi. Cháu nhờ trời cũng chịu ăn, chịu chơi nên cũng có da có thịt, chắc nịch. Mỗi khi cháu trái nắng, trở trời cháu cứ hay kêu : Mẹ L. ơi cứu P. Tôi không quên được tiếng kêu ấy của cháu, ông à. Tiếng kêu ấy cứ vang vang ở trong đầu tôi, hình như không lúc nào dứt. Lúc thức, lúc ngủ, lúc tụng kinh, không lúc nào tôi không nghe thấy tiếng kêu ấy của con tôi, nên tôi nghĩ rằng con tôi còn sống. Vì thế suốt mấy chục năm, ngày nào tôi cũng thắp hương cầu Phật Bà Quan Âm cứu khổ cứu nạn phù hộ độ trì cho cháu. Sau này chúng tôi trở lại đạo, tôi hàng ngày lại cầu xin Đức Mẹ Maria che chở cho cháu. Tôi tin tưởng hoàn toàn vào đấng thiêng liêng và tôi vẫn tin rằng cháu còn sống ông à."<br />
<br />
Vẫn lời kể của bà L. : "Rồi cách đây ít năm, người Việt Nam từ hải ngoại về nước mỗi lúc mỗi đông. Tôi cũng về thăm lại làng xóm, thăm thân nhân. Trong câu chuyện qua lại giữa bà con, có người nhắc rằng : nếu chị tin là cháu còn sống, thì phải có người vớt được cháu. Chị thử đăng báo tìm xem thế nào. Không thiếu những trường hợp thất lạc con cái, rồi người ta cũng tìm lại được đấy. Thế là tôi nhờ đăng tin tìm cháu ở báo Tuổi Trẻ, thì có 6 người cùng tuổi với cháu liên lạc với tôi. Người thì ở ngay trong thành phố Sài Gòn, người thì ở dưới quê. Cũng là người tử tế cả. Có anh nói : thôi con không qua Mỹ đâu. Đã có vợ con và sống ở đây quen rồi, mẹ có thương con thì cho con ít cây (vàng), con mua mấy mẫu ruộng. Thì nghe thế biết thế, tôi cũng chưa có gì đích xác để quyết định cả. Trong 6 người nhận là con tôi, có một anh cao, giống thằng con tôi hiện ở Mỹ. Anh này hiện học nghề Đông Y, chưa vợ con gì cả. Với tôi anh ấy đối sử lịch sự, bình thường,không vồn vã mà chẳng đề nghị xin sỏ gì. Vì theo bà mẹ nuôi của anh kể lại thì câu chuyện khá dài, nhiều uẩn khúc lắm".<br />
<br />
Vẫn theo lời kể của bà L. : " Bà này giầu có lắm. Trước 75 bà là dược sĩ, có tiệm thuốc tây rất lớn. Bà đã có gần 10 người con do bà đẻ ra. Nhưng trong hoàn cảnh tang thương của thời loạn lạc, có mấy người không nuôi được con, đem cho bà, bà đều nhận hết. Bà săn sóc trên mười đứa con, con đẻ cũng như con nuôi, như nhau. Đứa nào học được bà cho đi học. Nhiều đứa thành tài là kỹ sư, bác sĩ. Có đứa lớn lên xin về nhà bố mẹ đẻ, bà cũng vui lòng, còn cấp vốn liếng cho để làm ăn. Có đứa làm ăn thất bại lại bò lên xin ở lại với bà, bà lại nhận nuôi nấng cả gia đình vợ con nó như xưa. Bây giờ trong thời đổi mới, bà đang kinh doanh về ngành du lịch. Bà mua cả một khu rừng xây khách sạn, đắp núi non, vườn cảnh. Trong đó có những nhánh sông, bà cho xây cây cầu qua lại thật là đẹp. Nói ra có lẽ khó ai tin được. Bà ấy nói với tôi rằng thằng Mỹ do một bà bán chè ở bến sông Sài Gòn cho bà ấy. Thằng nhỏ này trôi trên sông Sài Gòn, có một người lái đò vớt được, đưa lên bờ. Thằng bé bơ vơ, rét mướt khóc quá xá, nên cho đứng tạm cạnh bà bán xôi chè, đợi bố mẹ nó tìm đến. Nhưng chả thấy bố mẹ nó đâu, bà hàng xôi tìm đến bà dược sĩ bảo rằng : bà làm phước nuôi dùm thêm đứa nhỏ này. Hỏi bố mẹ con đâu, nó nói trong nước mắt : đi Mỹ rồi. Do đó bà dược sĩ mới đặt tên nó là Mỹ."<br />
<br />
Vẫn lời của bà L. :"Cái anh tên Mỹ này lớn lên trong gia đình bà dược sĩ. Dù không ai nhắc nhở, nhưng anh ta vẫn tin rằng sẽ có lúc anh ta phải qua Mỹ đoàn tụ với cha mẹ ruột. Thời gian vùn vụt trôi, gần ba mươi năm cơ hội chưa đến. Trong khi chờ đợi, anh ta quyết không lập gia đình, sợ lôi thôi khi đi đoàn tụ. Và để có một nghề qua Mỹ không cần học lại, anh ta học nghề đông-y-sỹ. Bà dược sĩ nói với tôi rằng, tuy là con nuôi, nhưng tôi thương thằng Mỹ như con ruột. Nó muốn gì, tôi không tiếc. Đấy cái cửa hiệu đông y đấy, rất khang trang, đủ mọi thứ thuốc, từ sâm nhung hảo hạng, đến các thứ quế đắt tiền, thứ gì tôi cũng đặt mua đầy đủ. Nó vừa sửa soạn là thầy lang vừa làm người bào chế, rất mát tay tuy chưa ra trường nhưng cũng đông khách lắm. Sang Mỹ chưa chắc gì đã có một cơ sở vững vàng như thế. Nhưng nó biết, nó tin là nó không ở đây lâu đâu. Thế nào nó cũng qua Mỹ đoàn tụ với bố mẹ ruột của nó. Nó muốn thế, tôi cũng sẵn sàng giúp nó được toại ý khi cơ hội đến. Nếu nó thực sự là con bà, bà chứng minh được nó là con bà, tôi sẽ cố gắng tìm mọi cách để nó về với bà."<br />
<br />
Vẫn lời của bà L. :" Tôi trở lại Hoa Kỳ, tôi cứ nhớ cái thằng Mỹ này quá.Chắc chắn nó là con tôi. Nhưng bảo rằng chứng minh cụ thể thì tôi chưa có cách. Tôi có đem chuyện này hỏi ông bác sĩ gia đình. Ông bác sĩ nói rằng : Dễ lắm. Nếu nó là con bà, chỉ đem đi thử máu, thử DNA là ra ngay. Thì cái vụ thử nghiệm này thì chắc rồi. Nhưng tôi lại không muốn làm thế. Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng, nhờ tôi thành tâm lễ bái, khẩn cầu, nên đấng thiêng liêng đã đưa đẩy cho tôi tìm thấy cháu. Bây giờ lại đem thử nghiệm thì có khác gì không tin vào đấng linh thiêng nữa, nên tôi không làm. Nghe thế, ông bác sĩ ngồi thừ ra hồi lâu rồi hỏi tôi. Nếu nó là con bà, thì nó không giống ông bà cái tai, cũng phải giống cái tóc chứ. Bà nhìn nó bà có thấy nó giống ai trong nhà không, chắc là phải giống ông nó nhà tôi. Khốn nỗi ông nhà tôi sang bên Mỹ được ít năm thì mất. Ông mất cũng là tại tôi một phần. Ông cứ cằn nhằn tôi bao nhiêu năm : sao đang nắm tay nó bà lại buông tay ra. Làm gì cũng phải có ý có tứ chứ. Nắm thật chặt tay thì nó đâu có rơi được. Đành rằng thế, nhưng nào tôi có muốn buông tay ra đâu. Trời xui đất khiến nó hoá như thế, chứ có người mẹ nào lại nỡ buông con ra cho nó rơi xuống sông hở ông. Thế là bao nhiêu năm đằng đẵng xót sa, rồi ông ấy mất. Lúc mất hình như ông ấy còn gọi trên nó trong phút lâm chung. Thế là bao nỗi cay đắng đổ cả trên đầu tôi. Thôi thì trăm sự tôi trông vào đấng linh thiêng, Đức Quan Thế Âm khi trước và bây giờ là Đức Mẹ Maria. Đêm nào tôi cũng thắp hương, cầu khẩn."<br />
<br />
Vẫn lời bà L. :"Tôi thẫn thờ đau khổ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nó. Còn thằng em nó hầu như tôi quên bẵng để mặc cho ông nhà tôi trông nom. Nhà tôi mất đi, trên bàn thờ bây giờ có hình ông ấy nhà tôi nữa. Hàng ngày khi đọc kinh, nhìn hình ông nhà tôi trên bàn thơ, tôi bảo : Ông có khôn thiêng thì ông mách bảo cho tôi tìm ra thằng P. Một hôm, em thằng P. đi đánh banh về, từ trong nhà tắm đi ra, nó ngồi trước mặt tôi, lấy khăn lông lau đôi bàn chân. Nó lau kỹ lắm, khiến tôi chú ý. Sao mà hai ngón chân cái của nó lại xoè ra như người Giao Chỉ ngày xưa. Tôi hỏi nó sao thế. Nó bảo thì ngón chân con nó thế. Đi giầy thì hai ngón chân cái ép lại. Để chân không, nó lại xoè ra. Tôi trở lại Việt Nam, trở lại nhà bà dược sĩ. Bà vẫn ân cần, niềm nở đón tôi, và vẫn một mực nói : tôi sẽ trả con cho bà, với điều kiện bà phải chứng minh được nó đích thực là con bà. Thì cũng là tình cờ thôi, hôm ấy thầy-lang-Mỹ lội xuống khúc sông trước nhà, bơi, tắm. Tắm xong, lúc ngồi ở nhà ngang anh ta ngồi lau chân, trời ơi, hai ngón chân cái của thằng Mỹ cũng xoè ra như thằng con tôi, em nó ở bên Mỹ. Không sai được nữa rồi. Tôi bỗng bật khóc và kêu lên P. ơi, con ơi. Thầy-lang-Mỹ trố mắt nhìn tôi. Bà dược sĩ cũng thảng thốt, đứng lên. Ba chúng tôi ôm choàng lấy nhau, nước mắt chan hoà. Thằng P. ôm tôi và nói : con là P. của mẹ đây, mẹ L. ơi. Bà dược sĩ thì bảo : " Sao trước đây bà không cho tôi biết tên nó trước đây là P.."<br />
<br />
Vẫn lời bà L. :" Bà dược sĩ nói rằng : hàng ngày chúng tôi kêu nó là Mỹ.Nhưng những khi đau ốm, mê sảng, nó đều kêu : Mẹ L. ơi cứu P. Nhưng quả đúng 100% nó là con bà. Bà dược sĩ lại hỏi tôi, vừa cười vừa nói, trong người nó có vết tích gì đặc biệt không. Tôi đáp ngay : mông đít nó có một vết chàm. Thế là chúng hai chúng tôi lại ôm lấy nhau lần nữa. Và lần này thì bà dược sĩ dành dọt nói : Đúng thằng Mỹ đây, khi bé có tên là P. Nó đích thực là con bà. Tôi dàn dụa nước mắt xà lại ôm lấy P. Hai mẹ con chúng tôi ôm nhau thật chặt. Tôi bấu vào vai nó. Tôi nắm chặt cánh tay nó. Không rời ra được nữa đâu. Và trong lúc xúc động này, tôi lại hốt hoảng kêu lên : "Ối, con ơi, con ơi..." Tôi buông P. ra, buông con tôi ra, tôi chấp tay, đọc thầm một đoạn kinh tạ ơn Chúa, tạ ơn Trời, Phật. Nước mắt tôi tuôn như mưa.<br />
Tôi quỳ xuống, tôi vái tứ phương. Tôi gọi tên nhà tôi. Ông ơi, tôi tìm thấy con rồi... Hai mẹ con tôi quay lại, thấy bà dược sĩ đứng nhìn chúng tôi, mếu máo với hai hàng lệ chảy. Chúng tôi, mẹ con tôi tiến tới, choàng tay ôm chặt bà vào lòng. Tôi nói : Bà ơi! Bà là ân nhân của chúng tôi, bà mới thật là mẹ nó. Trời, Phật đã dẫn dắt nó là con bà. Con tôi cũng nói : Con xin đa tạ mẹ...Thật, chưa bao giờ tôi vui sướng như thế mà cũng khóc nhiều như thế. Và cũng chưa bao giờ tôi tin tưởng mạnh mẽ như thế vào sự huyền diệu của các đấng thiêng liêng."<br />
<br />
Cho đến khi chúng tôi viết những giòng này thì Bà L. đã hoàn tất mọi thủ tục để đưa người con trai tên P. sang Mỹ đoàn tụ với gia đình. Khi mọi việc đã xong, tên tuổi những người liên hệ sẽ được in đầy đủ trong bài viết.<br />
<br />
Gần 30 năm đã qua. Một thời gian đủ dài để một thế hệ được sinh ra, lớn lên và trưởng thành. Những con em chúng ta khi ra đi còn bé dại, nay đã không thiếu những người thành tài, có mặt trong hầu hết những sinh hoạt cao cấp nơi quê hương mới, là niềm vui sướng và hãnh diện cho cha mẹ, cho cộng đồng.<br />
<br />
Nhân câu chuyện trên, người viết đang thu thập những gương thành công của con em những gia đình ra đi trên Dương Vận Hạm Thị Nại, HQ 502, để viết thêm vào phần cuối cuốn bút ký di tản này, như phần thưởng cho lòng can trường, liều chết ra đi vì Tự Do, vì tương lai của con cái. Rất mong được đón nhận những kết quả đẹp đẽ của những ai cùng đi trên chuyến tàu trên. <br />
<br />
Mọi liên lạc xin gửi về cho người viết, PO Box 888, La Jolla, Ca 92088. Đt : (858)<br />
484-9193.<br />
E Mail<span class="Apple-converted-space"> </span></span></span><a href="http://us.mc1138.mail.yahoo.com/mc/compose?to=tphan2@san.rr.com" rel="nofollow" style="color: #114170;" target="_blank"><span style="color: blue; font-family: Times New Roman;"><u>tphan2@san.rr. com</u></span></a><br />
<span style="color: blue; font-family: Times New Roman;"><i>Bài viết có thể viết bằng tiếng Việt hay tiếng Anh. Nếu không có gì trở ngại, cuốn bút ký di tản của tác giả và những gương thành công của con cái chúng ta di tản trên Dương Vận Hạm Thị Nại, HQ 502 sẽ được xuất bản để kỷ niệm 30 năm di tản.<br />
</i><br />
<i>Phan lạc Tiếp</i><br />
</span></span></span></span></b></td> </tr>
<tr> <td><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="6"><tbody>
<tr> </tr>
</tbody></table></td> </tr>
</tbody></table><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b><br />
<table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr> <td width="60%"><b><span style="font-size: large;"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=8710322422263741726&postID=1544397230270005081" name="usercomments"></a></span><span class="contentheading" style="font-size: large;">Phản hồi của độc giả </span></b></td> <td width="40%"><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b></td> </tr>
<tr> <td><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b></td> <td><b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b></td> </tr>
</tbody></table><table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody>
<tr> <td><div class="displayXcomment"><b><span style="font-size: large;">Xem 1 trong 1 phản hồi </span></b></div></td> </tr>
</tbody></table><div id="maxcomment13449"><b><span style="font-size: large;"><a href="http://www.blogger.com/post-edit.g?blogID=8710322422263741726&postID=1544397230270005081" name="maxcomment13449"></a></span></b> <br />
<div id="commentbubble"><div id="commentheader"><b><span class="commentnumber" style="font-size: large;">1. </span><span style="font-size: large;"> 10-05-2010 07:34</span></b></div><div id="commentbody2"><div id="commenttitle"><b><span style="font-size: large;">Có Hậu</span></b></div><div id="commenttext"><table><tbody>
<tr> <td><b><span style="font-size: large;">Cảm ơn tác giả đã nói lên tình trạng bi thảm của đồng bào trên những chuyến tàu ra khơi vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến. Câu chuyện thật có hậu.</span></b><br />
<b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b><br />
<b><span style="font-size: large;">Hạm đội HQVN đã làm tròn nhiệm vụ khi đưa những lực lượng tổng trừ bị từ miền Trung về củng cố hàng rào phòng thủ Xuân Lộc Long Khánh; ngẫu nhiên di tản trên 30,000 đồng bào đến Phillipnes, và sau đó những đợt sóng vượt biên, các tài công hầu hết là anh em Hải Quân đã đưa hàng trăm ngàn thuyền nhân qua tạm dung tại các nước Đông Nam Á. </span></b><br />
<b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b><br />
<b><span style="font-size: large;">So sánh 3,000 đồng bào trên chiếc HKMH khổng lồ USS Midway trọng tải gần 100,000 tấn với 5,000 người trên chiếc HQ 502 vỏn vẹn khoảng trên 2,000 tấn, thiếu thốn đủ mọi phương tiện; quả tình thủy thủ đoàn DVH Thị Nại đã làm được một việc phi thường.</span></b><br />
<b><span style="font-size: large;"><br />
</span></b><br />
<b><span style="font-size: large;">Tướng Nguyễn Khánh đã từng cảm ơn HQ Mỹ đưa 1 triệu đồng bào di cư từ Bắc vào Nam và chiến dịch Frequent Wind cứu vớt người Việt trong ngày 30/4/1975. Tuy nhiên chưa thấy một vị nào cảm ơn HQVN trong việc đưa đồng bào lánh nạn Cộng Sản. </span></b></td> </tr>
</tbody></table></div></div><div id="commentfooter2"><b><span style="font-size: large;">Nhái Trầm Ngâm </span></b></div></div></div><div class="displayXcomment"><b><span style="font-size: large;">Xem 1 trong 1 phản hồi</span></b></div></td> </tr>
</tbody></table></div><div class="linkaddcomment"><b><span style="font-size: large;"><a href="http://www.haingoaiphiemdam.com/component/option,com_maxcomment/Itemid,3/id,14146/lang,vn/task,addcomment/">Hãy cho biết ý kiến của bạn. Vui lòng click vào đây</a></span></b></div></div>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-6479039306815339352010-05-09T00:37:00.000-07:002010-05-09T16:40:22.327-07:00MỘT NGÀY TRÊN ĐƯỜNG TỊ NẠN<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiMSi-ZTBj5sO3P5GHLHU1lVqk3KtQxDGjJmImekgBHzaeOvqomMgq7PezpjSXgBB1TXMwcYGZjkmMR8tEzaTDi-Ux3Wt92wpGydrXOTtNgqAAzWmXYYX2DQ5U7INB7r5nR65z_o3k-vPo/s1600/VA00285911.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="312" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiMSi-ZTBj5sO3P5GHLHU1lVqk3KtQxDGjJmImekgBHzaeOvqomMgq7PezpjSXgBB1TXMwcYGZjkmMR8tEzaTDi-Ux3Wt92wpGydrXOTtNgqAAzWmXYYX2DQ5U7INB7r5nR65z_o3k-vPo/s400/VA00285911.jpg" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhtqJSg6-wTOD8VLFOdU3eybXqTRrPZ16r9KqryFoT6gaxeI-bNYbXyPlOjZAuTUxyNRhTE7cQEAkRpSlLsAWpJXzAg8CON1OogG9QSSQaAb3LUS6_UUFAjme3rWDu2MEztyVQmZA7Bso0/s1600/Viet+refugees+arrive+in+Guam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="427" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhtqJSg6-wTOD8VLFOdU3eybXqTRrPZ16r9KqryFoT6gaxeI-bNYbXyPlOjZAuTUxyNRhTE7cQEAkRpSlLsAWpJXzAg8CON1OogG9QSSQaAb3LUS6_UUFAjme3rWDu2MEztyVQmZA7Bso0/s640/Viet+refugees+arrive+in+Guam.jpg" width="640" /></a></div><br />
<i><span style="font-family: times new roman,serif; font-size: medium;"><span style="color: black;">Kính các bạn tôi,</span><br style="color: black;" /><br style="color: black;" /><span style="color: black;">Chỉ cón môt vài bài thơ 35 tuổi, vừa được moi ra từ đáy valise; tôi xin phép chép lại trên DĐ để kỷ niệm những ý tưởng thô thiển thời còn "sữa".</span><br style="color: black;" /> <br style="color: black;" /><span style="color: #6600cc;"><span style="color: black;">Ngày 8 tháng 5 năm 1975, tôi và mấy người bạn độc thân, "con bà phước" được gọi dọn qua </span><span class="yshortcuts" id="lw_1273390392_0" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); color: black; cursor: pointer;">ASAN</span><span style="color: black;"> ANNEX. Hành trang chả có gì ngoài cây bút còn giữ lại khi phải cởi bỏ áo bay bỏ lại Subic Bay, và mấy miếng giấy khăn bàn để dành ghi vội mấy câu tho con cóc giết thì giờ. Thiên hạ có gia đình đông đủ rủ nhau đi dạo bãi biển </span><span class="yshortcuts" id="lw_1273390392_1" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); color: black; cursor: pointer;">Guam</span><span style="color: black;">; tôi thì ở đó cả tuần lễ vẫn không biết có "thắng cảnh" nào trên hòn đảo đó, cả ngày nằm vùi không thiết tha gì đến các trò tiêu khiển...</span><br style="color: black;" /> </span></span></i><br />
<i><span style="font-family: times new roman,serif; font-size: medium;"><span style="color: #6600cc;"></span></span></i><br />
<i><span style="font-family: times new roman,serif; font-size: medium;"><span style="color: #6600cc;"><br style="color: black;" /><span style="color: black;">Vẫn lời xin các bạn mình thứ lỗi</span><br style="color: black;" /><span style="color: black;">Không thích thì xin xóa bỏ dùm cho...</span></span></span></i><span style="font-family: times new roman,serif; font-size: medium;"><span style="color: #6600cc;">MỘT NGÀY TRÊN ĐƯỜNG TỊ NẠN</span></span><i><span style="font-family: times new roman,serif; font-size: medium;"><br />
<span style="font-size: x-small;">L V Chieu</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><b><span style="color: #6600cc;">Buổi sáng xứ người</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Trông áng mây trôi</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Thấy môi mặn đắng</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Thấy mình mất vui</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Một ngày xa xứ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Thấy như thật dài</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Mấy đêm mất ngủ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Bây giờ mắt cay</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Buổi trưa nắng đổ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Bóng ngã chân xiêu</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Trông gương mắt đỏ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Dung nhan thay nhiều</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Tóc râu biếng chải</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Thần thái hư hao</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Bơ phờ uể oải</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Còn đâu thuở nào</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Chiều trên đất lạ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Núi đá ngậm ngùi</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Bước đi nhàn hạ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Nhưng lòng không vui</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Ra ngồi trn bêến</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Nghe tiếng sóng gào</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Gió cao rung chuyển</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Thấy lòng xuyến xao</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Nhớ nước nhớ nhà</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Hàng họ mẹ cha</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Người tình bé nhỏ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Nghìn trùng cách xa</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Em ơi, em ơi,</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">ĐI không một lời</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Giờ em ở lạI</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Tôi rời cuộc chơi</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Đành ôm chuyện cũ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Hạnh phúc nửa vờI</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Tấm thân lử thú</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Làm sao định nơi?!</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Chiều qua bước chậm</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Săp hàng nhận cơm</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Buồn ta gặm nhắm</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Chiếc bánh tủi hờn</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Nơi này xứ lạ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Cơm nuốt không trôi</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Nói năng vất vả</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Tay múa thay lời</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Buổi tối lạc loài</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Nghĩ chuyện tương lai</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Trò vui tiêu khiển</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Không làm nguôi ngoai</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Đau lòng xót dạ</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Dĩ vảng đêm đen</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Hiện tại mệt lả</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Tương lai không đèn</span><br style="color: #6600cc;" /><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Đêm trôi buồn bã</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Thân mềm buông xuôi</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Quê hương xa quá</span><br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Sinh ly thật rồi!</span></b> <br style="color: #6600cc;" /><span style="color: #6600cc;">Lê V Chiếu</span><br style="color: #6600cc;" /> <span style="color: #6600cc;">Asan Annex, Guam 8 May 1975</span></span></i>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-53685743881163405822010-05-08T00:57:00.000-07:002010-05-08T01:09:33.005-07:00NGÀY ĐẦU Ở OROTE POINT<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAfTC0yLhyrdZZ1erxXdBeniRSilqgFGXNvrsBXr3QF0xpiwa_WPEhOLBwXGIBcN3_7WjrLv0dQz7mm1hO8J6BZWWAPUlDezOrXa3WdclOcWqcqugWhwad_jX_QDVDS4EiCKJfqMwz_4U/s1600/Page+41.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAfTC0yLhyrdZZ1erxXdBeniRSilqgFGXNvrsBXr3QF0xpiwa_WPEhOLBwXGIBcN3_7WjrLv0dQz7mm1hO8J6BZWWAPUlDezOrXa3WdclOcWqcqugWhwad_jX_QDVDS4EiCKJfqMwz_4U/s640/Page+41.jpg" width="412" /></a></div><b>Đầu tháng Năm. <br />
Cuộc hải hành bất đắc dĩ đã đưa bao ngàn người trong đó có tôi đến Subic Bay ở Phi Luật Tân.<br />
Phi bào duy nhất trên người phải đành vứt bỏ để được phát cho một bộ đồng phục thủy thủ rộng thùng thình. Không mặc được bộ đồ mới lãnh, đành cho đi; trên người chỉ có chiếc quần đùi và áo thun trắng, sẵn sàng lên đường sang đất Mỹ...<br />
<br />
Trạm đến đầu tiên của tôi là </b> <b><span class="yshortcuts" id="lw_1273304578_0" style="border-bottom: 2px dotted rgb(54, 99, 136); cursor: pointer;">Orote Point</span> trên đảo <span class="yshortcuts" id="lw_1273304578_1">Guam</span>, ngày 5 tháng 5 năm 1975. Xin gửi các bạn tôi chút tâm sự ngày hôm đó, 35 năm trước đây:<br />
</b><b style="color: purple;">NGÀY ĐẦU Ở OROTE POINT<br />
<br />
Ba ngày dong biển cả<br />
Sáu giờ liền không trung<br />
Ta đến miền đất lạ<br />
Đôi chân bước chập chùng<br />
<br />
Một phần tư thế kỷ<br />
Nửa kiếp đời mong manh<br />
Như một thời mộng mị<br />
Thôi, giã từ chiến tranh<br />
<br />
Thôi một thời oanh liệt<br />
Thôi một thuở tung hoành<br />
Một lời làm tru diệt<br />
Bao cơ đồ sụp nhanh<br />
<br />
Khoanh tay buồn chiến sữ<br />
Bất lực trước quân thù<br />
Ta đành thân lữ thứ<br />
Ôm hận chắc ngàn thu<br />
<br />
Quốc kỳ thay màu trắng<br />
Ủ rủ giữa kỳ đài<br />
Phố xá buồn câm lặng<br />
Mất nước rồi trách ai!<br />
<br />
Tủi thân chiều tị nạn</b> <b style="color: purple;"><br />
Ngàn thông gió <span class="yshortcuts" id="lw_1273304578_2">lao</span> xao<br />
Chu trình dài đứt đoạn<br />
Rủ tay lìa binh đao<br />
<br />
Lê Văn Chiếu<br />
Orote Point, Guam 5-5-1975</b><b><br clear="all" /><br />
-- <br />
Chieu V Le -- O Bien 227<br />
<span class="yshortcuts" id="lw_1273304578_3">Lancaster PA</span></b> <b><br />
<a href="http://www.chieule.com/" rel="nofollow" target="_blank"><span class="yshortcuts" id="lw_1273304578_4">www.chieule.com</span></a></b>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-2518374772215573682010-05-07T07:11:00.000-07:002010-05-07T11:39:12.790-07:00CHIỀU LÊN OROTE POINT<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhqOSorxElCrodS7BbIvOjmgAhZYArv-QArExMSlQhn3suhWuqdsEnPG7bNKPFTwTsy3h9vAs0flqnaeQ3KYksg1n4Qe67hDpqPBRnRkeMgj_mYoj33-jzuTtpjFi9t_bOOmboJyFb6YMk/s1600/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="426" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhqOSorxElCrodS7BbIvOjmgAhZYArv-QArExMSlQhn3suhWuqdsEnPG7bNKPFTwTsy3h9vAs0flqnaeQ3KYksg1n4Qe67hDpqPBRnRkeMgj_mYoj33-jzuTtpjFi9t_bOOmboJyFb6YMk/s640/2218268480068433133RtMHlK_ph.jpg" tt="true" width="640" /></a></div><strong>Kính Các Diễn Đàn và các bạn tôi,</strong><br />
<strong>Đúng vào ngày này (7 tháng 5, 1975) tôi đang ở Orote Point (Guam), vừa được đưa đến từ Subic Bay hai ngày trước đó. Hôm qua lục chồng thơ ngày cũ, thấy mấy bài thơ mộc mạc ghi vài cảm nghĩ lúc còn đang trong tâm trạng hoang mang; tôi muốn chia sẻ tâm tình với các bạn tôi qua các Diễn Đàn quen thuộc vì không thể gửi riêng từng người. </strong><br />
<br />
<strong>Xin thứ lỗi nếu thư tôi làm phiền đến bạn, làm ơn xóa dùm tôi nhé. Rất cám ơn.</strong><br />
<strong>Ó Biên 227</strong><br />
<br />
<strong><span style="color: purple; font-size: large;">CHIỀU LÊN OROTE POINT</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Tên lính hèn mất nước</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Chiều dõi bóng chim xa</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Chợt dâng niềm ao ước</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Về nhìn lại quê cha</span></strong><br />
<br />
<span style="color: purple;"></span><br />
<strong><span style="color: purple;">Tên lính chiều mất nước</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Chạnh lòng nhớ cố hương</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Tủi thân đời xuôi ngược</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Đi cầu thực tha phương</span></strong><br />
<br />
<span style="color: purple;"></span><br />
<strong><span style="color: purple;">Như già đi trước tuổi</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Não nề cuộc bể dâu</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Chào quê hương lần cuối</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Xa chân lòng quặn đau</span></strong><br />
<br />
<span style="color: purple;"></span><br />
<strong><span style="color: purple;">Nhánh liểu buông mềm mại</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Nhớ dáng người yêu xưa</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Bước phiêu lưu tình ái</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Mới hôm nào đón đưa</span></strong><br />
<br />
<span style="color: purple;"></span><br />
<strong><span style="color: purple;">Thân cây già run rẩy</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Gợi nổi nhớ mẹ hiền</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Chắc giờ đang khấn lạy</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Ngóng chờ con ngoài hiên</span></strong><br />
<br />
<span style="color: purple;"></span><br />
<strong><span style="color: purple;">Mơ màng trông sương khói</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Tưởng lại bóng chiều quê</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Nhìn mây xa vời vợi</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Lòng nguyện sẽ trở về</span></strong><br />
<br />
<span style="color: purple;"></span><br />
<strong><span style="color: purple;">Cánh sao khuya mờ tỏ</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Tên lính cúi gục đầu</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Cùng một khung trời đó</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Mà ngàn dặm xa nhau</span></strong><br />
<br />
<span style="color: purple;"></span><br />
<strong><span style="color: purple;">Lê Văn Chiếu</span></strong><br />
<strong><span style="color: purple;">Orote Point (Guam) 7 May 1975</span></strong><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjMg0bMw_tGw9WhB8050AaArdbF9uLlyh9h_ckVYmPYCIXrJZ8YmarlYnVqFjgDP_cRPUrw-_Ka36oxxeD-a7o9Gevol979XZdI93IvoKkEGvxz3REUZuHAG3VRlZBRiSoLrAz6gWDMa5Q/s1600/USMC-M-Guam-p150.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="396" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjMg0bMw_tGw9WhB8050AaArdbF9uLlyh9h_ckVYmPYCIXrJZ8YmarlYnVqFjgDP_cRPUrw-_Ka36oxxeD-a7o9Gevol979XZdI93IvoKkEGvxz3REUZuHAG3VRlZBRiSoLrAz6gWDMa5Q/s640/USMC-M-Guam-p150.jpg" tt="true" width="640" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKjVGT3ZAmM67iyomSjpLDAqurVNAghNYFbXiiv43gQe9o8jd5x6LRXZnV1suIz6YFVyQGP4U09_ao5EDGatp2zRqxz3dnp8LSFFYtS2xPWb7DwiZIo4lGbiGEi_5D_HjCtepZevlINa0/s1600/Orote_Point_Airfield,_Apra_Harbor_Naval_Reservation,_Orote_Point_(Guam_County,_Guam).jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="312" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiKjVGT3ZAmM67iyomSjpLDAqurVNAghNYFbXiiv43gQe9o8jd5x6LRXZnV1suIz6YFVyQGP4U09_ao5EDGatp2zRqxz3dnp8LSFFYtS2xPWb7DwiZIo4lGbiGEi_5D_HjCtepZevlINa0/s400/Orote_Point_Airfield,_Apra_Harbor_Naval_Reservation,_Orote_Point_(Guam_County,_Guam).jpg" tt="true" width="400" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjjwE9N62DXLsUGc227YuDLJsN3ubN4Z8Ef4dwkQa0aW6JYBNo6eL7IffvHE09Y5ayR03rtSya3cOHr56Ia0KOntTlYw9OlgqysXCnoS1eTIJwR0b_df_4ho30nWMnw-PuYvdViD1KpgpQ/s1600/nimitz_guam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="478" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjjwE9N62DXLsUGc227YuDLJsN3ubN4Z8Ef4dwkQa0aW6JYBNo6eL7IffvHE09Y5ayR03rtSya3cOHr56Ia0KOntTlYw9OlgqysXCnoS1eTIJwR0b_df_4ho30nWMnw-PuYvdViD1KpgpQ/s640/nimitz_guam.jpg" tt="true" width="640" /></a></div>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-21544833677922128932010-05-03T21:53:00.000-07:002010-05-03T21:54:13.917-07:00Midway 2010<div style="font-weight: bold;" align="center"><span style="background-color: rgb(255, 255, 128);font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:6;color:#c00000;" ><span>Ngày hạnh phúc đầu tiên trên USS Midway sau 35 năm</span></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;"><span><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com/D_1-2_2-51_11-x25c3x2590x25e1x25bbx2597+Dzx25c5x25a9ngx252fVix25e1x25bbx2587t+Herald_12-author/viet-herald.html"><span class="yshortcuts" id="lw_1272948704_8">Ðỗ Dzũng/Việt Herald</span></a></span></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;"><span>(05/01/2010)<br /><br /></span></span></div> <div> <div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;"><span style="cursor: pointer; background: none repeat scroll 0% 0% transparent;" class="yshortcuts" id="lw_1272948704_9">SAN DIEGO, California</span> (VH): <em><span style="color:#800000;">“Cách đây 35 năm, hôm nay là một ngày buồn. Nhưng 35 năm sau, hôm nay là ngày hạnh phúc.”</span></em> Ðó là lời của ông Vern Jumper nói với nhật báo Việt Herald trên hàng không mẫu hạm USS Midway hôm Thứ Sáu 30 tháng 4 vừa qua.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082945290105610_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082945290105610_400x265.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><em><span style="color:#800000;">“Ðó là một ngày buồn vì chúng ta thua cuộc chiến, nhiều người mất nhà, thân nhân và bè bạn. Nhưng hôm nay là một ngày hạnh phúc vì cộng đồng Việt Nam đã mang đến Hoa Kỳ một nền văn hóa tuyệt vời,”</span></em> ông Vern Jumper nói tiếp.</span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082978014983740_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082978014983740_400x265.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Cách đây 35 năm, ông Vern Jumper là chỉ huy đài không lưu trên USS Midway và chỉ huy cho các máy bay lên xuống trong chiến dịch “<span style="border-bottom: 1px dashed rgb(0, 102, 204); cursor: pointer;" class="yshortcuts" id="lw_1272948704_10">Operation Frequent Wind</span>” cứu hơn 3,000 Việt Nam trong lúc cuộc chiến Ðông Dương chấm dứt.</span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082978561462435_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082978561462435_400x265.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Thứ Sáu vừa qua là buổi hội ngộ giữa USS Midway, các thủy thủ, các chỉ huy và những người được con tàu khổng lồ này cứu cách đây 35 năm trong chương trình có tên <strong>“Honoring Freedom in America,” </strong>tổ chức ngay trên phi đạo của tàu với hàng ngàn người tham dự.</span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Nhiều người được USS Midway cứu cách đây 35 năm cũng có mặt như XNV Hương Thơ của Little Saigon TV hoặc ông Hugh Nguyễn, hiện là ứng cử viên chức “Clerk-Recorder” của Orange County trong cuộc bầu cử vào tháng 6 tới đây.</span></div><br /><div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082979072025460_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082979072025460_400x265.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Bác sĩ Lê Thế Dzũng, hiện là Chủ Tịch Hiệp Hội Người Việt San Diego và là giáo sư đại học <span class="yshortcuts" id="lw_1272948704_11">UC San Diego</span>, chia sẻ: <em><span style="color:#800000;">“Tôi có rất nhiều kỷ niệm với USS Midway. Tôi nhớ lúc đó một người em tôi bị ốm, nhưng các binh sĩ Mỹ vẫn tận tình chăm sóc và họ làm việc rất kỷ luật, nhẹ nhàng.”</span></em></span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Vợ của bác sĩ Dzũng cũng là người được USS Midway cứu hồi năm 1975.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Ông Richard Ðẹp Bùi, thiếu úy không quân VNCH và là ứng cử viên Ban Ðại Diện Cộng Ðồng Việt Nam Nam California năm nay, chia sẻ: <em><span style="color:#800000;">“Lúc đó, tôi lái trực thăng UH-1H đáp xuống tàu sau khi mở tần số ‘guard’ liên lạc với họ. Bây giờ nghĩ lại, tôi rất cảm động. Người Mỹ thật bao dung, tôi không thể diễn tả được sự biết ơn của mình.”</span></em></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Anh Vinh Nguyễn, cư dân Sacramento, đến tham dự buổi lễ với anh trai Tuấn Nguyễn, chị gái Huệ Nguyễn và các cháu, kể: <em><span style="color:#800000;">“Hôm 27 tháng 4, 1975, gia đình tôi đã vào phi trường Tân Sơn Nhất, nhưng bị kẹt lại tại phi đạo vì Việt Cộng pháo kích vào phi trường. Hai ngày sau, gia đình tôi mới được một chiếc Chinook chở ra USS Midway. Mỗi chiếc như vậy nhét tới 60 người, nằm ngồi trên sàn như cá hộp.”</span></em></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082979603387935_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082979603387935_400x265.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Thiếu tá Lý Bửng, người đã đáp chiếc máy bay Cessna “Bird Dog” chỉ có hai chỗ ngồi nhưng chở vợ và 5 con đáp xuống USS Midway ngày 30 tháng 4, 1975, chia sẻ: <em><span style="color:#800000;">“Khi tôi bay từ Côn Ðảo ra, tôi thấy nhiều trực thăng trên trời, tôi biết ngay có điều gì tốt lành tại đó. Khi bay đến nơi, tôi thấy họ đáp xuống, tôi nghĩ ‘họ xuống được thì mình cũng xuống được chứ sao."</span></em></span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Những thủy thủ trên USS Midway hồi đó cũng có những kỷ niệm khó quên về chiến dịch <strong>“Operation Frequent Wind.”</strong></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082980631652200_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082980631652200_400x266.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Ông Todd Jensen, giờ cư ngụ tại Mira Loma, vừa đưa một huy hiệu không quân VNCH vừa kể với phóng viên nhật báo Việt Herald: <em><span style="color:#800000;">“Hôm đó, loa phát thanh kêu gọi ra đẩy bớt trực thăng xuống biển. Tôi chạy xuống, bỗng thấy một áo lạnh của một phi công VNCH. Thế là tôi giữ lấy. Sau đó, tôi cắt miếng huy hiệu này và giữ làm vật kỷ niệm trong 35 năm qua.”</span></em></span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Ông Rafael Vila, đứng chung với hai cựu thủy thủ khác của USS Midway, ông George Perfetto và ông Chuck Oliver, kể: <em><span style="color:#800000;">“Tôi nhớ lúc thiếu tá Lý Bửng bay vòng vòng trên USS Midway và ném một vật gì đó xuống, chúng tôi tưởng ông ném lựu đạn. Thế là mọi người chạy trốn. Rồi ông trở lại ném nữa, chúng tôi trốn nữa. Lúc đó, TQLC định bắn chiếc ‘Bird Dog’ của ông rồi. Sau này chúng tôi mới biết ông ném khẩu súng có cột lá thư xin đáp xuống USS Midway.”</span></em></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Ngay từ sáng sớm, 14 xe bus tại công viên <span class="yshortcuts" id="lw_1272948704_12">Garden Grove Park</span> và 4 xe bus khác tại <span class="yshortcuts" id="lw_1272948704_13">Rosemead</span> đã chở gần 1,000 người trực chỉ xuống San Diego để tham dự buổi lễ.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Nhiều người không có vé vẫn đến và chờ nếu được chỗ trống thì lên xe bus, vì vé đã bán hết từ mấy hôm trước. Cuối cùng, mọi người đều được nhà báo Ngụy Vũ, một người ban tổ chức, sắp xếp cho lên xe vui vẻ.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Không khí tại hàng không mẫu hạm USS Midway không khác một ngày hội. Hàng ngàn người nối đuôi nhau bước vào con tàu phục vụ nước Mỹ lâu nhất trong thế kỷ 20. Từ trên cao xuống dưới, tại các cầu thang, tại hầu như khắp nơi, là những lá cờ Mỹ và VNCH được treo xen kẽ nhau và bay phất phới trong luồng gió biển của vịnh San Diego.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082980181475935_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082980181475935_400x266.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Ngay bên dưới cầu tàu, hai xe truyền hình của đài truyền hình Little Saigon TV với dây nhợ khắp nơi đang làm việc cật lực để truyền trực tiếp những hình ảnh của buổi lễ đến với khán giả.</span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Thực ra, Little Saigon TV, một trong những đơn vị bảo trợ chính và là người tổ chức chính sự kiện này, đã trực tiếp truyền hình <strong>“Honoring Freedom in America”</strong> ngay tại công viên Garden Grove Park, từ lúc những chiếc xe bus chưa lăn bánh.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Trên phi đạo, hàng ngàn người đã tề tựu đông đủ. Mỗi người được Hiệp Hội Người Việt San Diego tặng một tờ chương trình, một cờ Mỹ và một cờ VNCH.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Ðúng 12 giờ trưa, lần lượt các quan khách lên phát biểu, đặc biệt có đô đốc hồi hưu Larry Chambers (là hạm trưởng USS Midway năm 1975), ông Vern Jumper và thiếu tá không quân VNCH Lý Bửng.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082981202865640_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082981202865640_400x266.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Trong lúc quốc ca VNCH và Hoa Kỳ vang lên, hai lá cờ của hai cựu đồng minh được kéo lên cột cờ của USS Midway, mọi người đều ngước mắt nhìn lên một cách xúc động.</span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Trong phút mặc niệm, một binh sĩ hải quân Hoa Kỳ đứng từ trên cao nghiêm trang thổi một khúc nhạc bằng kèn trompet trong lúc ông Nguyễn Phúc Thiệu (trung úy không quân VNCH) và ông John Hedges (thủy thủ USS Midway năm 1975) quăng một vòng hoa tươi xuống biển để tưởng niệm các thủy thủ USS Midway và các binh sĩ VNCH đã qua đời.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Trên bầu trời, một chiếc máy bay kéo banner với dòng chữ “Honoring Freedom in America” bay qua trong tiếng vỗ tay của mọi người.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Nhân dịp này, ông Scott McGaugh, giám đốc tiếp thị của viện bảo tàng USS Midway, đã yêu cầu các thủy thủ USS Midway hồi năm 1975 và những người Việt Nam được tàu này vớt đứng lên để mọi người vinh danh.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Kế đến là phần trình diễn của hai ban kèn đồng của hai trường trung học La Quinta và Bolsa Grande của Học Khu Garden Grove với bài <strong>“God Bless America.”</strong></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Cuối cùng là phần văn nghệ với ban hợp xướng Ngàn Khơi và nhóm The Friends trình bày.</span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082981660277770_500x332.jpg"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><img src="http://www.vietherald.com//images/upload/Article/2010/5/1/634082981660277770_400x265.jpg" align="left" border="0" vspace="9" hspace="9" /></span></a><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;">Sau chương trình, nhiều người đi xuống tầng dưới để xem triển lãm các vật dụng do những người tị nạn Việt Nam gởi đến cho viện bảo tàng USS Midway và các loại máy bay. Trong số này, đặc biệt có mô hình chiếc “Bird Dog” mà thiếu tá Lý Bửng lái, được treo trên nóc tầng dưới của tàu.</span></span></div> <div><span style="font-size:130%;"><br /></span></div> <div><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;font-size:130%;">Ðược biết, <strong>“Honoring Freedom in America</strong>” do viện bảo tàng USS Midway, hai đài truyền hình Little Saigon TV và Hồn Việt TV và Hiệp Hội Người Việt San Diego phối hợp tổ chức cùng với sự giúp đỡ của một số tổ chức, hội đoàn và cơ quan truyền thông Việt ngữ khác tại miền Nam California. (Ð.D.)</span></div> </div></div><span style="font-size:130%;"><br /><br /><a rel="nofollow" target="_blank" href="http://www.vietherald.com/D_1-2_2-186_4-1884/Ngay-hanh-phuc-dau-tien-tren-USS-Midway-sau-35-nam.html"><span style="font-family:bookman old style, new york, times, serif;"><span class="yshortcuts" id="lw_1272948704_14">http://www.viethera ld.com/D_ 1-2_2-186_ 4-1884/Ngay- hanh-phuc- dau-tien- tren-USS- Midway-sau- 35-nam.html</span></span></a></span>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-65921100728055732722010-04-20T18:02:00.000-07:002018-04-26T20:17:08.772-07:001 Chù Nhật 20.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWDJjwGJZtC9jhyZNJlmTgtGV39wf66ZxmiAU20NlKlSAVdCBHnFGgzgYatL5tXe0XyU3SLwKhHG1nuvFyhUE_0JyVPeh7T8F-oh9MdjE4ACBpfAGnkvDNcgSHvi57oXXahCpHUPkDC_w/s1600/A4283-25A.jpeg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 256px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWDJjwGJZtC9jhyZNJlmTgtGV39wf66ZxmiAU20NlKlSAVdCBHnFGgzgYatL5tXe0XyU3SLwKhHG1nuvFyhUE_0JyVPeh7T8F-oh9MdjE4ACBpfAGnkvDNcgSHvi57oXXahCpHUPkDC_w/s400/A4283-25A.jpeg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462454234340135522" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(102, 51, 102);">Trong cuốn hồi ký Đất Nước Tôi được xuất bản vào năm 2003, vị thủ tướng cuối cùng của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa là ông Nguyễn Bá Cẩn cho biết rằng: “Cũng chính ngày 20 tháng 4 nầy, trong lúc Cộng Sản Bắc Việt đang chặt tay, chặt chân để bóp cổ và chọc thủng bụng theo thế đánh mà bọn chúng thường rêu rao để tuyên truyền thì đồng minh của Việt Nam Cộng Hòa đã “trảm thủ” miền Nam bằng một nhát gươm ân huệ. Thật vậy, sáng hôm ấy, Đại Sứ Martin đến gặp TT Thiệu. Sau khi Đại sứ Martin ra về thì một màn khói im lặng và bí mật bao phủ Dinh Độc Lập cho đến sáng hôm sau” (Nguyễn Bá Cẩn: Đất Nước Tôi, Hoa Hoa Press, Derwood, Maryland, trang 420)<br />Ngày Chủ Nhật 20 tháng 4 không chỉ có Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin mà còn có cả đại sứ Pháp Mérillon đến hội kiến với Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu tại Dinh Độc Lập với mục đích thuyết phục ông từ chức để cứu vãn tình hình vì phe công sản dứt khoát không chịu thương thuyết với ông. Theo Frank Snepp và các tác giả của bộ “The Vietnam experience” thì Đại Sứ Mérillon vào gặp TT Thiệu trước Đại sứ Martin, tuy nhiên theo Oliver Todd thì ông đại sứ Pháp vào gặp TT Thiệu sau ông đại sứ Hoa Kỳ.<br />Oliver Todd cho biết vào ngày 20 tháng 4, Đại sứ Mérillon đến Dinh Độc Lập một mình và nói chuyện thẳng với TT Thiệu. Đại sứ Mérillon nói rằng:<br />“Thưa Tổng Thống, tôi đến gặp Ngài tại vì tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Không còn vấn đề quân sự nữa”. TT Thiệu không trả lời và Đại sứ Mérillon nói tiếp: “Tôi thấy chỉ còn là vấn đề chính trị. Cần phải để cho một tiến trình dân chủ được khai triển”.<br />“Tổng Thống Thiệu ngồi nghe trong khi Đại sứ Mérillon tiếp tục trình bày gần như là độc thoại về những thực tế mà ông Thiệu dần dần bắt đầu hiểu. Đại sứ Mérillon nói rằng chính phủ chỉ còn nắm giữ được vài thành phố lớn nhưng ba phần tư lãnh thổ đã bị mất vào tay Cộng sản, rồi ông Đại sứ nói đến những mối liên lạc thân hữu giữa cá nhân hai người và cả giữa bà Thiệu và bà Mérillon nữa, ông kêu gọi đến trách nhiệm trước lịch sử, đến danh dự cá nhân và yêu cầu Tổng Thống Thiệu nên làm một sự hy sinh lớn lao cho dân tộc Việt Nam qua một sự thương thuyết không thể tránh khỏi để cho một vài quyền lợi nào đó còn có thể cứu vãn được.<br />“Tổng Thống Thiệu bắt đầu nói đến những tái phối trí cần thiết, về sự phản bội của Mỹ và tinh thần chủ bại của một số tướng lãnh. Rồi Tổng Thống Thiệu kết thúc cuộc hội kiếh bằng mộtn câu nói rất bình dân: “thôi, tới đâu hay tới đó” và ông Đại sứ ra về” (ghi chú: Oliver Todd: sách đã dẫn, trang 312)<br />Vào hồi 10 giờ sáng, đến lượt Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin vào gặp Tổng Thống Thiệu và cuộc gặp kéo dài trong một tiếng rưởi đồng hồ.<br />Đại sứ Martin trước hết trình bày với Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu về nhận định của Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ đối với tình hình quân sự hiện tại. Thực ra thì bản nhận định nầy đã được Frank Nepp, một chuyên viên phân tích tình báo (intelligence analyst) của CIA soạn thảo. Trong cuốn Decent Interval, Frank Nepp tiết lộ rằng ông đã được Polga, Giám Đốc CIA tại Sài Gòn ra chỉ thị phải “soạn thảo bản nhận định càng đen tối càng tốt chừng đó. Đại sứ Martin sẽ dùng bản nhận định nầy để thuyết phục ông Thiệu rằng đã đến lúc ông ta phải ra đi”<br />Đại sứ Martin đã đưa cho TT Nguyễn Văn Thiệu bản nhận định do Frank Nepp viết nguyên văn như sau:<br />“Với cuộc sụp đổ của các cuộc phòng thủ của quân đội của chính phủ quanh tỉnh lỵ Xuân Lộc và sự tiếp tục gia tăng tập trung quân đội của Cộng sản trong Vùng 3 Chiến Thuật cán cân lực lượng trong vùng chung quanh Sài Gòn hiện nay đã nghiêng về phía Bắc Việt và Việt Công. Mặc dù chính phủ vẫn còn có thể tăng viện cho một trong những mục tiêu có thể sẽ bị tấn công như Biên Hòa – Long Bình ở về phía Đông Sài Gòn, các tỉnh Long An, Hậu Nghĩa ở về phía Tây hay tỉnh Bình Dương ở về phía Bắc, tuy nhiên lực lượng của chính phủ sẽ không đủ sức mạnh để phòng thủ tất cả các mục tiêu nầy một cách hữu hiệu.Mặt khác về phía Bắc Việt và Việt công thì chỉ trong vòng ba hay bốn ngày, họ lại có đủ khả năng phóng ra những cuộc hành quân phối hợp trên mức nhiều sư đoàn vào tất cả những mục tiêu nầy. Như vậy thì chính phủ VNCH sẽ phải đối phó với một tình trạng mà trong đó Sài Gòn sẽ bị cô lập và sẽ không còn liên lạc được với bên ngoài chỉ trong vòng vài tuần lễ và có thể rơi vào tay của các lực lượng Bắc Việt – Việt Cộng trong vòng 3 hay 4 tuần lễ.<br />(Frank Nepp nói rằng ông muốn viết “chỉ vài tuần lễ” nhưng Polgar không muốn như vậy. Frank Nepp cũng cho biết thêm rằng sau khi ra đi, ông Thiệu vẫn còn để bản nhận định nầy trên bàn giấy của ông trong Dinh Độc Lập. Khi VC chiếm Sài Gòn, Văn Tiến Dũng đã lấy được bản nhận định nầy và đã cho đăng nguyên văn trong cuốn sách “Đại Thắng Mùa Xuân” của ông ta (ghi chú: Frank Nepp: sđd, trang 382)<br />Sau nầy, trong một buổi tường trình với Ủy Ban Ngoại Giao Hạ Viện Mỹ vào ngày 22 tháng 1 năm 1976, Đại sứ Martin nói rằng ông ta đến gặp TT Thiệu “với tư cách cá nhân, ông ta không đại diện cho TT Gerald Ford, không đại diện cho Ngoại Trưởng Henry Kissinger và cũng không nói chuyện với tư cách là đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam Cộng Hòa, ông chỉ nói chuyện với tư cách là một người đã từng quan sát tình hình ở Đông Nam Á từ bao nhiêu năm qua và cũng là một người mà trong hai năm qua đã bỏ ra nhiều thì giờ tìm hiểu tất cả ngọn ngành của các vấn đề quân sự tại Việt Nam”<br />Sau khi trình bày với TT Thiệu về nhận định đầy đen tối về tình hình trong một vài ngày sắp tới, Đại sứ Martin nói rằng ông không hề nói với TT Thiệu là ông ta phải từ chức, ông “chỉ trình bày với TT Thiệu một cách rõ ràng, chính xác và khách quan về nhận định của người Mỹ đối với tình hình hiện tại”<br />Đại sứ Martin nói rằng ông “nói với TT Thiệu, sau khi phân tích và so sánh lực lượng hai bên và nếu cả hai điều dồn lực lượng vào trận đánh cuối cùng thì các cân quân sự về phía VNCH rất bi quan. Kết luận của tôi là nếu Cộng sản quyết tâm đánh để tiêu diệt Sài Gòn thì Sài Gòn không thể cầm cự được hơn một tháng. Dù sự phòng thủ có khéo léo, dũng cảm và quyết tâm đến đâu chăng nữa thì cũng không thể kéo dài quá ba tuần lễ.<br />“Tôi nói, theo ý kiến của tôi thì Hà Nội muốn giữ Sài Gòn nguyên vẹn chứ không muốn Sài Gòn trở thành một đống gạch vụn khi họ chiếm đóng. Tuy nhiên không ai biết được một cách chắc chắn rằng Hà Nội sẽ không biến Sài Gòn thành bình địa nếu mà không có một sự thương thuyết nhằm vào việc đình chiến” (ghi chú: Graham Martin: Bản Điều Trần Tại Ủy Ban Ngoại Giao của Hạ Viện Hoa Kỳ tại Washington ngày 22 tháng 1 năm 1976)<br />ĐẠi sứ Martin nói trắng rằng đây là một việc mà chỉ có một mình TT Thiệu mới có quyền quyết định, tuy nhiên ông Đại sứ cũng “nhắc khéo” TT Thiệu là đa số người Việt Nam đều quy trách ông Thiệu là người phải chịu trách nhiệm trước sự thãm bại quân sự trong hơn một tháng qua, đa số người Việt Nam không tin rằng ông Thiệu còn có đủ khả năng lãnh đạo dất nước vượt qua cuộc khủng hoảng nầy và họ tin tưởng rằng nếu ông Thiệu ra đi thì việc thương thuyết với phe Cộng sản sẽ dễ dàng hơn.<br />Tổng Thống Thiệu hỏi Đại sứ Martin rằng nếu ông ra đi, liệu quốc hội Hoa Kỳ có thay đổi ý kiến mà bỏ phiếu chấp thuận viện trợ bổ túc cho VNCH hay không thì Đại sứ Martin trả lời rằng nếu cách đây vài tháng, việc đó có thể giúp VNCH có thêm vài ba phiếu tại quốc hội Mỹ, tuy nhiên đó là việc đã qua. Đại sứ nói thêm rằng “giả thử như quốc hội Mỹ chấp thuận viện trợ bổ túc cho VNCH đi nữa thì sự viện trợ đó cũng không thể đến kịp thời để thay đổi tình hình quân sự tại miền Nam”<br />Thật ra thì khoảng 10 ngày trước đó, vào ngày 10 tháng 4, TT Hoa Kỳ Gerald Ford trong một bài diễn văn được truyền hình trên toàn nước Mỹ đã cho biết rằng ông đã yêu cầu quốc hội cung cấp 722 triệu đô la viện trợ quân sự bổ túc cho VNCH theo đề nghị của Đại Tướng Frederick Weyand và còn xin thêm 250 triệu nữa để cung cấp thực phẩm, thuốc men và cứu trợ cho người tỵ nạn, tuy nhiên đề nghị đã bị Thượng Viện lúc bấy giờ do Đảng Dân Chủ kiểm soát ngâm tôm, không cứu xét.<br />Qua ngày 16 tháng 4, trong một bài diễn văn đọc trước “Hội Các Nhà Biên Tập Báo Chí Hoa Kỳ (American Society of Newspaper Ediors), TT Ford đã lên án quốc hội bội ước không giữ đúng sự cam kết và nghĩa vụ trợ giúp cho VNCH trong khi Liên Xô và Trung Cộng lại gia tăng nổ lực viện trợ cho đồng minh của họ là Cộng sản Bắc Việt. Dùng ngôn từ của giới mộ điệu football, TT Ford nói rằng: “Tôi cảm thấy muốn phát bệnh khi mà trong hiệp chót (của trận football) nước Mỹ đã không có một nổ lực đặc biệt nào, không có một chút cam kết dù là nhỏ nhoi trong việc viện trợ kinh tế và quân sự mà VNCH cần phải có để có thể tránh được tình trạng bi thảm nầy”<br />Ngày hôm sau 17 tháng 4, Tiểu ban Quân vụ của Thượng Viện Hoa Kỳ do Đảng Dân Chủ kiểm soát biểu quyết không chấp thuận bất cứ viện trợ quân sự bổ nào cho VNCH, điều nầy có nghĩa là vấn đề viện trợ quân sự cho VNCH sẽ không còn được đưa ra cứu xét trước Thượng Viện Hoa Kỳ nữa.<br />Qua ngày 18 tháng 4, quốc hội Hoa Kỳ thông qua đạo luật về viện trợ quân sự tài khóa 1976 trên 3 tỷ đô la dành cho nhiều nước trên thế giới, nhưng trong số những quốc gia nhận được viện trợ không có VNCH. Như vậy có nghĩa là sau ngày 30 tháng 6 năm 1975, dù có còn tồn tại, VNCH cũng sẽ không còn nhận được một số tiền viện trợ nào dành cho quân sự nữa, không còn ngân khoản nào để mua súng đạn, nhiên liệu và cũng không còn để trả lương cho quân đội nữa.<br />Sau khi VNCH bị Cộng sản cưởng chiếm, Đại sứ Graham Martin đã điều trần với quốc hội rằng: “Tôi nói với TT Nguyễn Văn Thiệu rằng kết luận của tôi là dù các sĩ quan trong quân đội vẫn còn phải tiếp tục chiến đấu, nhưng gần như hàu hết các vị tướng lãnh của ông Thiệu đều tin rằng đó là một cuộc chiến vô vọng, trừ khi mà bên cạnh sự chiến đấu đó phải bắt đầu khởi sự tiến trình thương thuyết. Tôi nói với ông Thiệu rằng các tướng lãnh tin tưởng rằng tiến trình đó không thể nào được khởi sự trừ khi ộng Thiệu ra đi hoặc là ông Thiệu phải thực hiện ngay tiến trình thương thuyết đó với phe Cộng sản. Tôi nói tôi có cảm tưởng rằng nếu ông Thiệu không từ chức ngay tức khắc thì các tướng lãnh của ông buộc ông phải ra đi”<br />Sau khi Đại sứ Martin nói hết những điều cần nói. Tổng Thống Thiệu cam kết với ông Martin là ông “sẽ làm bất cứ những gì mà tôi nghĩ rằng có lợi nhất cho đất nước của chúng tôi.*123 (ghi chú: The Vietnam Experience, sđd, trang 136)</span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-21640684550477056052010-04-20T18:00:00.000-07:002018-04-26T20:17:09.196-07:002 Ngày Thứ Hai 21.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipzS8yMo4iMpLvktK3pTWNPpq0H09CA_2w0OYiwvfsdh7BRbG1auoe9igShy6zeJPOVZtHsKbHu7KkYVz40L1DdaG63nWcWqYvTI8JO-8ajInIcwUSWD0xAUgRXY_834FjZ2oQCA8UCPs/s1600/TRAN+VAN+HUONG.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 355px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEipzS8yMo4iMpLvktK3pTWNPpq0H09CA_2w0OYiwvfsdh7BRbG1auoe9igShy6zeJPOVZtHsKbHu7KkYVz40L1DdaG63nWcWqYvTI8JO-8ajInIcwUSWD0xAUgRXY_834FjZ2oQCA8UCPs/s400/TRAN+VAN+HUONG.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462459572371536114" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(204, 0, 0);">NGÀY THỨ HAI 21 tháng 4/1975.<br /><br />Ông Thiệu Từ Chức.<br />Sau đêm suy nghĩ, trưa ngày hôm sau, thứ Hai 21 thánng 4, TT Thiệu mời Phó Tổng Thống Trần Văn Hương và Đại Tá Trần Thiện Khiêm, cưu thủ tướng, đến Dinh Độc Lập và thông báo với họ rằng ông sẽ từ chức. Tổng Thống Thiệu kể lại cho hai nhân vật nầy cuộc hội kiến với đại sứ Pháp và đại sứ Hoa Kỳ ngày hôm trước và nhận mạnh rằng cả hai ông đại sứ đều không chính thức khuyến cáo ông từ chức, tuy nhiên vì tình hình quân sự đã trở nên vô vọng và ông cảm thấy rằng ông không còn có thể phục vụ đất nước hữu hiệu được nữa cho nên ông phải từ chức. TT Thiệu nói với cụ Trần Văn Hương và Đại Tướng Trần Thiện Khiêm rằng ông muốn bảo tồn tính hợp pháp của chế độ VNCH và do đó ông yêu cầu Phó Tổng Thống Trần Văn Hương nhận lãnh chức vụ Tổng Thống VNCH để cứu vãn tình thế.<br />Tuy nhiên, trong một cuộc tiếp xúc qua điện thoại tại San Jose, cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn đã cho người viết biết rằng trong phiên họp tại Dinh Độc Lập sáng 21 tháng 4 năm 75, chỉ có ba người đó là Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Phó Tổng Thống Trần văn Hương và ông Nguyễn Bá Cẩn, Thủ Tướng Chính Phủ. Ông Thiệu ngồi giữa, PTT Hương ngồi bên phải và ông Cẩn ngồi bên trái, không hề có cựu Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm như trong các tài liệu khác đã nói. Theo ông Cẩn thì trong phiên họp nầy, TT Thiệu loan báo cho cụ Hương và ông biết rằng ông đã quyết định từ chức tổng thống VNCH và yêu cầu Phó Tổng Thống Trần văn Hương lên thay thế ông theo đứng tinh thần hiến pháp 1967 (ghi chú: Mạn đàm qua điện thoại với cựu thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn tại San Jose, California, ngày 6/5/2002)<br />Trong cuốn hồi ký Đất Nước Tôi mới xuất bản gần đây, cựu thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn cho biết rõ hơn như sau:<br />“Sáng thứ Hai (21/4/75) tôi gọi điện thoại hỏi Đại Tá Cẩm, đổng lý Văn Phòng của TT Thiệu để bàn công việc khẩn cấp, toàn là những tin bất lợi mà tôi thu nhận được trong hai ngày cuối tuần vừa qua, từ quân sự cho đến ngoại giao, ngoại viện v.v.. Nhưng Đại Tá Cẩm cho tôi biết nhiều lần là TT Thiệu đang họp với PTT Hương. Đại Tá Cẩm cũng cho tôi biết là trong ngày Chủ Nhật hôm qua, Đại sứ Martin đến thảo luận với TT Thiệu về tình hình nguy ngập của miến Nam và hình như TT Thiệu sẽ lấy những quyết định tối ư quan trọng.<br />“Sau cùng vào lúc 11 giờ trưa ngày 21 tháng 4, tôi được mời gặp TT Thiệu. Đến nơi, tôi nhận thấy không phải chỉ Tt Thiệu mà còn có thêm PTT Hương. Phiên họp võn vẹn chỉ có ba người. TT Thiệu mở đầu là sau khi thảo luận với Đại sứ Martin, ông ta quyết định là từ chức và bàn giao trách nhiệm tổng thống Việt Nam Cộng Hòa cho Phó TT Trần Văn Hương theo đúng hiến định. Việc TT Thiệu từ chức, ông ta cho biết, là đế xem quốc hội Hoa Ký có thay đổi lập trường của Uy ban quốc Phòng Thương Viện, tiếp tục quân viện cho Việt Nam để mở đường cho Hoa Kỳ và đồng minh thương lượng một một giải pháp chính trị mà phía Cộng sản Bắc Việt nhất quyết từ chối mọi cuộc thảo luận nếu TT Thiệu còn tại chức. Đúng là cả bạn lẫn thù đang ban cho miến Nam phát súng ân huệ cuối cùng. (ghi chú: Nguyễn Bà Cẩn, sách đã dẫn, trang 421)<br />Tuy cả hai ông Đại sứ Pháp Mérillon và Hoa Kỳ Martin đã thuyết phục TT Thiệu nên từ chức trong ngày Chủ Nhật nhưng TT Nguyễn Văn Thiệu cũng chưa có quyết định dứt khoát vì dường như ông vẫn còn chờ đợi thái độ của các tướng lãnh, ông vẫn còn chờ đợi xem các tướng lãnh có còn ủng hộ ông trong việc ngồi lại ghế tổng thống hay không.<br />Trong cuốn Khi Đồng Minh Tháo Chạy, Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng cho biết vào năm 1984, cựu Tổng Thống Thiệu đã tiết lộ với ông rằng trước khi quyết định từ chức, ông đã mời các tướng lãnh đến Dinh Độc Lập để báo cho họ biết về cuộc hội kiến với đại sứ Hoa Kỳ ngày hôm trước: “Ông Thiệu kể cho tôi (năm 1984) là hôm sau ngày gặp ông Martin, ông đã mời các tướng lãnh đến dinh Độc Lập-. Trong buổi họp ông cho họ biết về những chuyện Đại sứ Martin đề cập tới.Ông Thiệu nói nếu các tướng lãnh cho rằng ông là một chướng ngại vật cho hòa bình của đất nước thì ông sẽ từ chức. Không ai phát biểu gì cả. Thế là đã rõ họ không muốn cho ông ngồi ghế tổng thống nữa. Giữa lúc đó, ông tuyên bố từ chức và Phó Tổng Thống Trần Văn Hương lên thay. (ghi chú: Nguyễn tiến Hưng: Khi Đồng Minh Tháo Chạy, trang 389)<br />Như vậy có lẽ TT Thiệu đã tham khảo các tướng lãnh một cách bán chính thức trước khi quyết định từ chức và khi không còn được họ ủng hộ nữa, khi ông thấy rằng: “thế là đã rõ họ không muốn ông ngồi lại ghế tổng thống nữa” thì ông mới loan báo quyết định nầy với Phó Tổng Thống Trần Văn Hương và cựu Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm.<br />Frank Snepp, nhân viên CIA và cũng là tác giả cuốn Decent Interval tiết lộ rằng khi ông Thiệu nói chuyện với Phó Tổng Thống Trần Văn Hương và Đại Tướng Trần Thiện Khiêm (hay Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn) tại Dinh Độc Lập thì bộ phận nghe lén của CIA ở tòa đại sứ Mỹ nghe hết không sót một lời nào. Trùm CIA tại Sài Gòn là Thomas Polga sau đó đã ra lệnh cho phụ tá của ông là Thiếu Tướng Charles Timmes đến gặp Đại Tướng Dương Văn Minh ngay chiều hôm đó và hỏi thẳng ông Dương Văn Minh rằn nếu người Mỹ có cách loại ông Hương ra khỏi ghế tổng thống thì ông Minh có sẳn lòng đảm nhận chức vụ nầy để điều đình với Việt cộng hay không? Địa Tướng Minh gật đầu nhận lời, ông bày tỏ sự tin tưởng rằng ông có thể thuyết phục “phe bên kia” và ông nói với tướng Timmes rằng ông cần gởi ngay một địa diện của ông sang Paris để thương thuyết ngay với phe công sản. Nghe ông Minh nói như vậy, tướng Timmes liến mở cặp lấy ngay một ngàn đô la tiền mặt trao cho ông Minh để mua vé may bay cho người nầy. Frank Snepp chú thích thêm là ông Minh không hề gởi người nào sang Paris, không dùng đến số tiền nầy và cũng không trả lại cho người Mỹ. Frank Snepp cũng cho biết thêm là Đại sứ Martin không hề hay biết gì về việc CIA cho người tiếp xúc với Dương Văn Minh trước khi ông Thiệu từ chức. (ghi chú: Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 395)<br />Chiều hôm đó, ông Thiệu triệu tập hội đồng Na Ninh quốc Gia gồm có Phó Tổng Thống Trần Văn Hương, Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn, Đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH, Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Binh, Tư Lịnh Cảnh Sát Quốc Gia, Thiếu Tướng Đăng Văn Quang, Phụ tá An Ninh, ngoài ra còn có thêm sự hiện diện của Trung Tướng Nguyễn Văn toàn, Tư Lịnh Quân Đoàn II và Trung Tướng Nguyễn Văn Minh, Tư Lịnh Biệt Khu Thủ Đô dù rằng hai nhân vật nầy không phải là thành viên của HĐANQG. Trong phiên họp nầy, Tổng Thống Thiệu tuyên bố rằng ông sẽ từ chức và ông sẽ loan báo việc nầy với quốc dân đồng bào vào tối hôm đó.<br />Theo cựu Trung Tướng Trần Văn Đôn, lúc đó đang giữ chức Tổng Trưởng Quốc Phòng trong chính phủ Nguyễn Bá Cẩn và không được mời dự trong phiên họp nầy, Đại Tướng Cao Văn Viên đã kể lại với ông rằng ông Thiệu nói: “Lý do thứ nhất mà ông từ chức là vì quân đội đưa ông lên ghế tổng thống năm 1967 thì bây giờ ông phải làm vừa lòng quân đội vì quân đội định đảo chánh. Lý do thứ hai là ông tar a đi để Hoa Kỳ viện trợ trở lại cho Việt Nam Cộng Hòa”. Ông Thiệu không nói rõ tên người nào dự định đảo chánh nhưng theo lời Tướng Trần Văn Đôn thì lúc đó ai cũng nghi là ông ta, tuy nhiên ông minh xác rằng “sự thật không đúng vậy”. Ông Thiệu cũng cho mọi người biết rằng ông sẽ trao quyền lại cho Phó Tổng Thống Trần Văn Hương như hiến pháp đã quy định và Phó Tổng Thống Trần Văn Hương đã nhận lời.<br />Cựu Đại Tướng cao Văn viên cho biết them: “Trong buổi họp ở Dinh Độc Lập ngày 21 tháng 4 năm 1975, Tổng Thống Thiệu tuyên bố từ chức. Theo lời giải thích của Tổng Thông Thiệu, Hoa Kỳ muốn ông từ chức và dù ông có muốn hay không thì một số tướng lãnh trong quân đội cũng sẽ ép buộc ông phải ra đi. Ông hy vọng sự từ chức của ông sẽ đem lại hòa bình và Hoa Kỳ sẽ tiếp tục viện trợ giúp cho quân dội Việt Nam Cộng Hòa. Theo hiến pháp, ông nhường chức lại cho Phó Tổng Thống Trần Văn Hương. Cuối cùng, Tổng Thống Thiệu mong muốn quân đội, Cảnh sát quốc Gia ủng hộ vị tân tổng thống”.(ghi chú: Cao Văn Viên: sách đã dẫn, trang 219)<br />Chiều ngày 21 tháng 4 năm 1975, đài phát thanh sài Gòn lien tục đọc thông cáo khẩn cấp của Phủ Tổng Thống mời tất cả các vị nghị sĩ và dân biểu, các thẩm phán trong Tối Cao Pháp Viện và các vị giám sát trong Giám Sát Viện đến Dinh Độc Lập dự phiên họp đặc biệt váo tối hôm đó, tuy nhiên thông báo không nói rõ lý do của phiên họp nầy. Đúng 7 giờ rưởi tối hôm đó, Tổng Thống Nguyễn Văn thiệu đã nói chuyện với đại diện cả ba ngành lập pháp, hành pháp và tư pháp cùng toàn the63 quốc dân đồng bào trong gần 2 tiếng đồng hồ và được trực tiếp truyền thanh và truyền hình trên toàn quốc.<br />Tổng Thốngh Thiệu trình bày các diễn tiến từ Hiệp Đinh Paris 1973 đến việc cộng sản leo thang chiến tranh năm 1974, việc Cộng sản chiếm Phước Long mà không gặp phản ứng nào từ phía Hoa Kỳ để rồi từ đó tấn chiếm Ba Mê Thuột mở đầu cho sự thất thủ mien Cao Nguyên, miền Trung và Duyên Hải. Ông Thiệu lên án đồng minh Hoa Kỳ không giữ lời hứa tiếp tục viện trợ cho VNCH và ông nói rằng:<br />“Người Mỹ từ chối giúp đở cho một nước đồng minh, bỏ rơi một nước đồng minh như vậy là một điều vô nhân đạo. Các ông để cho chiến sĩ của chúng tôi chết đuối dưới làn mưa đạn của địch. Đó là hành động vô nhân đạo của một đồng minh vô nhân đạo”<br />Ông Thiệu nói thêm rằng: “Người Mỹ thường hãnh diện họ là những kẻ vô địch bảo vệ cho chính nghĩa và lý tưởng tự do trên thế giới và sang tới năm (1976) họ sẽ ăn mừng kỷ niệm 200 năm lập quốc, liệu người ta còn có thể tin tưởng vào những lời tuyên bố của người Mỹ hay không?”. quay sang tình hình quốc nội, ông Thiệu nói rằng: “Tại một vài nơi, quân đội của chúng ta đã chiến đấu rất dũng cảm nhưng tôi cũng phải nhìn nhận rằng có một vài cấp lãnh đạo quân đội, không phải tất cả, đã tỏ ra hèn nhát. Tôi có thể tiếp tục nhiệm vụ tổng thống để lãnh đạo cuộc kháng chiến tuy nhiên tôi không còn có thể cung cấp vũ khí đạn dược (vì người Mỹ đã cúp viện trợ) để cho quân đội tiếp tục công cuộc chiến đấu. Nhân dân có thể ghét tôi và họ cho rằng tôi sẽ là một chướng ngại vật cho hoa bình và do đó tôi chỉ còn một giải pháp duy nhất, đó là từ chức”.<br />Ông Thiệu nói rằng ông từ chức không phải vì áp lực của đồng minh, cũng không phải vì những khó khăn về quân sự do Cộng Sản gây nên. Ông nói rằng các nhà lãnh đạo một số cường quốc trên thế giới thường tự hào là họ đã vượt qua được sáu, bảy hay mười cơn khủng hoảng và sau nầy đã viết hồi ký tự đề cao mình như những bậc anh hùng, như những chính khách vô cùng lỗi lạc, nhưng trong 10 năm lãnh đạo miền Nam Việt Nam, từng năm, từng tháng, từ ngày, từng giờ ông Thiệu đã đương đầu với mọi khó khăn như lá số tử vi của ông đã nói rõ.<br />Ông Thiệu kết luận rằng:<br />“Tôi sẳn sàng nhận lãnh sự phán xét và buộc tội của đồng bào nhưng sự sống còn của cả một dân tộc không có thể mang ra mặc cả như con cá ở ngoài chợ. Tôi từ chức nhưng tôi không đào ngũ”. Sau đó ngừng một giây đồng hồ, ông Thiệu nói tiếp “Theo hiến pháp, người thay thế tôi là Phó Tổng Thống Trần Văn Hương”.<br />Sau khi dứt lời ông Nguyễn Văn Thiệu bước xuống mời Phó Tổng Thống Trần văn Hương lên tuyên thệ nhậm chức. Trong bài diễn văn ngắn ngủi, tân Tổng Thống Trần Văn Hương nhắn nhủ với quân đội:<br />“Chừng nào các anh em còn tiếp tục chiến đấu, bao giờ tôi cũng đứng tôi cũng sẽ đứng bên cạnh các anh em. Đất nước chúng ta đang rơi vào cơn thảm họa nhưng ước vọng quý giá nhất của tôi là sẽ được đóng góp xương máu và chia xẻ mọi gian nguy của các anh em ở chiến trường. Đoàn kết là sống, chia rẽ là chết”.<br />Sau đó cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ngồi vào ghế của Phó Tổng Thống và tân tổng thống ngồi vào ghế của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu trước đó để nghe Đại Tướng Cao Văn Viên đọc nhật lệnh cho quân đội tiếp tục nhiệm vụ chiến đấu và Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình kêu gọi các lực lượng cảnh Sát tiếp tục nhiệm vụ duy trì an ninh trật tự trên toàn quốc.<br />Trong khi lễ bàn giao đang diễn ra tại Dinh Độc Lập, các đơn vị cuối cùng còn lại của sư Đoàn 18 bắt đầu di tản ra khỏi thị trấn Xuân Lộc sau khi đã chiến đấu vô cùng anh dũng chống lại một lực lượng chính quy Bắc Việt đông gấp năm lần trong hơn hai tuần lễ. Khi cụ Trần Văn Hương nhậm chức tổng thống thì quân Cộng sản đã tiến về tới Biên Hòa và bộ máy của cơ quan tình báo Mỹ CIA cùng tình báo của Pháp cũng như Đại sứ là ông Jean-Marie Mérillon đã bắt đầu hoạt động ráo riết để đưa cựu Đại Tướng Dương Văn Minh lên thay thế ông Trần Văn Hương nhằm thương thuyết với Cộng Sản.<br />Trong khi đó thì từ Hà Nội, Ban Bí Thư Đảng đã gửi điện văn số 316-TT/TW ngày 21 tháng 4 năm 1975 cho tất cả các chi bô Đang chỉ thị về việc chọn lựa cán bộ để tiếp thu Sài Gòn và các tỉnh miền Nam. Chỉ thị nầy nói rằng ưu tiên dành cho các cán bộ quê ở miến Nam, nếu trường hợp thiếu thì mới dùng cán bộ miền Bắc. Ngoài ra chỉ thị nầy cũng ra lệnh phải điều động cán bộ khẩn trương để sớm đi nhận nhiệm vụ. Chỉ thị nầy do Lê văn Lương, Ủy viện Bộ Chính Trị, Trưởng Ban Tổ Chức đảng ký tên. (ghi chú: Văn kiện Đảng: trang 291-293)<br />Cũng trong ngày 21 tháng 4, Tố Hữu thay mặt cho Ban Bí Thư gởi bức điện văn số 178 gởi cho “Anh Bảy” Phạm Hùng, “Anh Sáu Mạnh” Lê Đức Thọ và Thường Vụ Trung Ương Cục về những chỉ thị của Bộ Chính Trị trong công tác tiếp quản thành phố Sài Gòn bao gồm 156 mục tiêu quân sự, 122 mục tiêu chính trị và hành chánh, 103 mục tiêu kinh tế v.v.. Chỉ thị nầy dài 7 trang giấy tuy nhiên chỉ là những chi tiết về việc tiếp thu các cơ quan tại Sài Gòn và quan trọng nhất là việc thành lập một Ủy Ban Quân Quản tại Sài Gòn-Gia Định cũng như là những ủy ban quân quản của 11 quận đô thành. Chỉ hti5 cũng chú trọng đến việc tổ chức ngay các đội quân cảnh, các đội cảnh sát, các đội tự vệ nhân dân ở địa phương để giữ gìn an ninh trật tự, quản lý bọn ngụy quân, ngụy quyền, phát hiện bọn phản động lẫn trốn và trấn áp bọn phản cách mạng hiện hành. Bản chỉ thị không hề đả đo65ng gì đến chuyện thương thuyết hay hòa hợp hòa giải với thành phần thứ ba thứ tư nào cả. (ghi chú: Văn kiện Đảng: trang 294-299)</span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-47394963242738756012010-04-20T17:55:00.000-07:002018-04-26T20:17:09.525-07:003 Ngày Thứ Ba 22.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpRUBps_O6_ut-1WNVl0tSYKX8PeLZRvp8lV7ybSAISCCFH15G4USJajFrJK5v7zHyP6ujtf27JCZRG_8IhPPM2Gzi7jfYY8KXNZccrG3VS55J8k6dlOrlBccbFDhRs67pNcKyCtrHGS0/s1600/Quan+Y+Vien+Cong+Hoa.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 267px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpRUBps_O6_ut-1WNVl0tSYKX8PeLZRvp8lV7ybSAISCCFH15G4USJajFrJK5v7zHyP6ujtf27JCZRG_8IhPPM2Gzi7jfYY8KXNZccrG3VS55J8k6dlOrlBccbFDhRs67pNcKyCtrHGS0/s400/Quan+Y+Vien+Cong+Hoa.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462459854401284834" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(0, 0, 153);">NGÀY THỨ BA<br />22 THÁNG 4/1975<br />Theo Oliver Todd trong cruel Avril thì vào ngày 22 tháng 4 năm 1975, tức là sau ngày ông Nguyễn Vă Thiệu từ chức, Lê duẩn nhân danh Bộ Chính Trị của Đảng Cộng sản Bắc Việt đã đánh điện cho Lê Đức Thọ và Văn Tiến Dũng đang đặt bản doanh tại Lộc Ninh, ra lệnh “Phải gia tăng các cuộc tấn công và đánh mạnh đánh mau trên khắp mọi mặt, mọi hướng. Bức điện văn cua Lê Duẩn kết luậnn rằng “tấn công chậm đi một ngày nào thì sẽ đưa đến những hậu quả vô cùng ngiệm trọng trên cả hai phương diện quân sự cũng như chính trị” (ghi chú: Oliver todd: sách đã dẫn, trang 319)<br />Theo nhận định của Oliver Todd thì dường như Tổng Bí Thư đảng Cộng sản Bắc Việt sợ rằng nếu tình hình chính trị cứ kéo dài thì trong thời gian nầy có thể sẽ có những sự can thiệp của quốc tế như hồi năm 1954 khiến cho Việt Minh đã phải chấp nhận một giải pháp chia cắt ở vĩ tuyến 17 thay vì một chiến thắng toàn diện.<br />Trong bức điện văn gởi lúc 15 giờ 30 ngày 22 tháng 4 năm 1975 cho “anh Tuấn”( Văn Tiến Dũng) “anh Sáu” (Lê Đức Thọ) “anh Bảy” (Phạm Hùng) và “anh Tấn” (Lê Trọng Tấn) Lê duẩn cho biết rằng sau khi nghe ông Thiêu từ chức, Bộ Chính Trị đã họp và “nhất trí nah65n định và đề ra chủ trương như sau:<br />“Nguyễn Văn Thiệu đã phải từ chức. để làm chậm lại cuộc tấn công của ta vào Sài Gòn, Mỹ Ngụy đã lập chính phủ mới, đưa ra với ta đề nghị ngưng bắn, đi đến một giải pháp chính trị hòng cứu vãn tình thế thất bại hoàn toàn của chúng. Thời cơ để mở cuộc tổng tiến công về quân sư và chính trị vào Sài Gòn đã chín muồi.<br />Ta cần tranh thủ từng ngày để kịp thời phát động tiến công. Hành động trong lúc nầy là bảo đảm chắc chắn nhất để giành thắng lợi hoàn toàn. Nếu để chậm sẽ không có lợi cả về quân sự và chính trị.<br />Xca1c anh ra lênh ngay cho các hướng hành động kịp thời, đồng thời chỉ thị cho khu Ủy Sì Gòn-Gia Định sẵn sàng phát động quần chúng nổi dậy kết hợp với các cuộc tấn công của quân đội.<br />Nắm vững thời cơ lớn, chúng ta nhất định giành toàn thắng.” (ghi chú: Văn kiện Đảng, trang 300-301)<br />Tuân lệnh của Bộ Chính Trị, với tư cách là Tổng Tư Lệnh chiến Trường Miến Nam, Văn Tiến Dũng đã ban lệnh cho tất cả các đơn vị của Cộng sản Bắc Việt từ Chiến khu C, Chiến khu D, Khu Tam Giác Sắt ở Mie2n Đông, cũng như các đơn vị vùng đồng bằng Sông Cửu Long và vùng Cà Mâu phải khởi sự chuẩn bị tấn công vào Sài gòn và các tỉnh.<br />Sau khi ông Thiệu từ chức và sau khi nhận lệnh của Bộ Chính Trị, Ban Thường Vụ của Trung Ương Cục Miền nam đã gởi ngay một thông tri số 10/TT ngày 22 tháng 4 năm 1975 cho tất cả mọi cán bộ và cơ sở tại miền nam nguyên văn như sau:<br />“1. Do những thắng lợi dồn dập của ta và trước nguy cơ sụp đổ hoàn toàn của ngụy quyền Sài Gòn, đế quốc Mỹ đã ép Thiệu từ chức hòng tìm biện pháp ngăn chận tổng công kích, tổng khởi nghĩa của ta, làm lạc hướng đấu tarnh của quần chúng, mong tránh khỏi thất bại hoàn toàn của chúng.<br />Việc Thiệu từ chức và Hương lên thay trong tình hình hiện nay càng làm cho tinh thần ngụy quân, ngụy quyền sụp nhanh, nội bộ chúng càng mâu thuẫn phân hóa sâu sắc, càng có lợi cho ta tấn công nổi dậy và dành thắnng lợi nhanh chóng ở thành thị và nông thôn.<br />Vì vậy các cấp đảng bộ và toàn thể quân dân ta cần phải:<br />-Nắm vững mục tiêu đánh đổ toàn bộ chính quyền địch, dành toàn bộ chính quyền về tay nhân dân.<br />-Quyết đẩy mạnh cuộc tổng công kích, tổng khởi nghĩa và quyết dành toàn thắng.<br />-Đả phá mọi tư tưởng chờ đợi, chập chờn, do dự.<br />2. Các cấp các ngành đều phải tập trung sức đẩy mạnh tấn công nổi dậy, đồng thời tiếp quản xây dựng tốt vùng giải phóng và phát triển các lực lượng cách mạng. Phải hết sức tranh thủ thời cơ và thời gian thuận lợi hiện nay để dành toàn thắng, không được chút nào do dự, chần chừ, dù là kẻ địch có đưa ra bất cứ đề nghị thương lượng nhân nhượng nào.<br />-Phải khẩn trương thực hiện các kế hoạch tấn công quân sự thật kiên quyết triệt để, tiêu diệt thật nhiều sinh lực địch và chiếm lĩnh các mục tiêu quy định.<br />-Thẳng tay phát động nhân dân nổi dậy dành chính quyền, nhanh chóng thảo gở hàng loạt đồn bót giải phóng nông thôn, nhanh chóng diệt ác phá kềm, mở rông quyền làm chủ đưa lên phong trào khởi nghĩa để phối hợp với tấn công quân sự dành giải phóng các thành thị.<br />-đặc biệt là cần đẩy mạnh hơn nũaco6ng tác vận động binh lính và nhân viên ngụy quyền, nhân thời cơ nầy làm tan rã lớn ngụy quân, ngụy qyền.<br />3. Tiếp theo việc Thiệu từ chức, sẽ còn có những thay đổi khác trong bọn cầm đầu ngụy quân, ngụy quyền. Các cấp cần theo dỏi sát các diễn biến nầy để liên tục tranh thủ những thời cơ cụ thể mà đẩy mạnh tấn công nổi dậy và kịp thời tấn công binh vận thật sắc bén dành thắng lợi mau lẹ và to lớn hơn nữa.<br />4. Ở Sài Gòn và các thành phố, phải kịp thời ngăn chận và đối phó với mọi âm mưu tuyên truyền lừa mị của Mỹ-Ngụy, đừng để quần chúng lạc hướng đấu tranh trong lúc nầy. Phải nhân cơ hội nầy mà đưa quần chúng nổi dậy dùng bạo lực chính trị và vũ trang kết hợp với binh tề vận mà diệt ác trừ gian dành quyền làm chủ ở cơ sở. Phải dựa vào sức đấu tranh cách mạng của quần chúng cơ bản mà lôi kéo quần chúng tiểu tử sản, trí thức tiến bộ đi theo con đường cách amng5, đừng để cho các lực lương trung gian lừng chừng giao rắc ảo tương3 hòa bình thương lượng trong quần chúng, kéo quần chúng đi lạc hướng đấu tranh đấu tranh cách mạng, chệch con đường tấn công nổi dậy dành toàn thắng.<br />Sau việc Thiệu từ chức, thái độ của quần chúng, của nhân viên chính quyền và binh lính địch, của các phe phái chính trị tiến bộ và phản động thế nào, cần báo ngay về KBN (bí danh của Trung Ương Cục) (ghi chú: Văn Kiện Đảng: trang 302-304)<br />Như vậy sau khi TT Nguyễn Văn Thiệu từ chức, CS Bắc Việt không hề có ý định thương thuyết với bất cứ người nào, bất cứ phe phái nào tại Miền Nam vì mục tiêu tối hậu của Bắc Việt là tiến công chiếm Sài Gòn cà cưởng chiếm toàn bộ Miền Nam bằng võ lực mà thôi. Trong khi đó thì tân Tổng Thống Trần Văn Hương lại phải đương đầu với những áp lực chính trị và ngoại giao nhằm thúc đẩy ông tao quyền lại cho Dương Văn Minh vì họ nghĩ rằng Dương Văn Minh có đủ điều kiện để thương thuyết với CS Bắc Việt.<br />Theo ông Trần Văn Đôn thì ngày 22 tháng 4 “Theo lời đề nghị của Brocba, cố vấn chính trị và tình báo của tòa đại sứ Pháp, ông đến gặp Dương Văn Minh, ông hỏi ông Minh: “Anh có thương thuyết với bên kia được không?” Ông Minh Trả lời: “Được. Nhưng phải thật lẹ, nếu không chúng ta không dó hy vọng”.<br />Ông Minh cho biết Hà Nội chờ ông Minh nắm chính quyền rồi sẽ thương thuyết. Ông Minh chưa tiếp xuac1 với tân Tổng Thống Trần Văn Hương vì ông Hương chậm chạp lại không thích ông Minh cho lắm nên kéo dài thời gian. Việc nầy rất là bất lợi, nhất là có tin Xuân Lộc thất thủ, VC đang tiến váo vây Sài Gòn”.<br />Sau đó dù đã quá khuya nhưng ông Đôn vẫn xin đến gặp đại sứ Martin tại nhà riêng và yêu cầu ông Martin đề nghị với Cụ Trần Văn Hương giao quyền cho Dương Văn Minh để thương thuyết với Hà Nội. địa sứ Martin hứa sẽ thuyết phục Tổng Thống Trần Văn Hương về vấn đề nầy. (ghi chú: Trần Văn Đôn: sách đã dẫn, trang 461)<br />Không hiểu ông Dương Văn Minh dựa vào đâu mà nói với Trần Văn Đôn rằng :”Hà Nội chờ ông Minh nắm chính quyền rồi sẽ thương thuyết” khiến sau đó ông Trần Văn Đôn phải chạy dôn chạy đáo hết tòa đại sứ Pháp đến tòa đại sứ Mỹ để vận động Cụ Hương từ chúc, “trao quyền” lại cho Dương Văn Minh trong khi Hà Nội đã quyết định “phải hết sức tranh thủ thời cơ và thời gian thuận lợi hiện nay để dành toàn thắng, dù là kẻ địch có đưa ra bất cứ đề nghị thương thuyết nhân nhượng nào”.<br />Ngoài đại diện của CIA là tướng hồi hưu Charles Timmers đến gặp đại Tướng Dương Văn Minh sáng 21-4, tối hôm đó, sau khi tân Tổng Thống Trần Văn Hương nhận chức, Perre Brocband, đệ nhị cố vấn và cũng là trưởng ngành tình báo tại tòa đại sứ Pháp đã có mặt tại tư gia của ông Minh, cũng được báo chí Việt Nam hồi đó đặt tên là “Dinh Hoa Lan” ở đường Hồng Thập Tự bên hông Dinh Độc Lập, để hướng dẫn, khuyến khích và nhất là giúp ông Minh chống lại những nổ lực chống phá ông ta lên nắm chính quyền một khi Cụ Hương bị áp lực phải từ chức. Trong ngày hôm đó, đại sứ Pháp Mérillon đã vào dinh Độc Lập đến hai lân để thuyết phục TT Trần Văn Hương nên từ chức.<br />Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin phải giữ khuôn mặt hợp hiến, hợp pháp của chính quyền VNCH và do đó ủng hộ sự duy trì vai trò tổng thống của Cụ Trần Văn Hương, ít ra là cũng trong thời gian ngắn. Tối 22 tháng 4, đại sứ Graham Martin thảo một bức điện văn dài gởi cho ngoại trưởng Henry Kissinger trong đó ông đại sứ đã phúc trình những điểm chính sau dậy:<br />* Ông Trần Văn Đôn, Tổng Trưởng Quốc Phòng, trước đây đã nói với đại sứ Martin rằng sau khi ông Thiệu từ chức thì ông ta sẽ người toàn hảo để đóng vai trò thủ tướng. Tuy nhiên trong ngày hôm nay thì ông Đôn lại nói với Đại sứ Martin rằng người mà Hà Nội mong muốn sẽ đại diện cho Miền Nam để thương thuyết là ông Dương Văn Minh, dĩ nhiên là phải có trần Văn Đôn trong vai trò cố vấn. Theo ông Đồn thì phe phật Giáo, phe Thiên Chúa Giáo và các giáo phái khác đều sẳn sàng ủng hộ giải pháp nầy. Ông Đôn hỏi Đại Sứ Martin nghĩ sao về giải pháp nầy thì đại sứ Martin trả lời rằng ông không có một quyền hạn nào để ủng hộ hay phản đối giải pháp nầy vì đây không phải là một vấn đề của người Mỹ mà lại là vấn đề của người Việt Nam. Ông Martin đã đề nghị với ông Tổng trưởng quốc Phòng Trần Văn Đôn là ông ta nên gặp và thảo luận với người Pháp.<br />* đại sứ Martin cũng phúc trình với Ngoại Trưởng Henry Kissinger rằng ông đã gặp Đại sứ Pháp Mérillon sau khi ông nầy hội kiến với TT Trần Văn Hương. Đại Sứ Mérillon xác nhận rằnng Bộ Ngoại Giao Pháp đang gây áp lực để thúc đẩy cho giải pháp dương Văn Minh, tuy nhiên Ông Trần Văn Hương phản ứng rất là chậm chạp, có lẽ vì già yếu và bệnh hoạn. đại Sứ Martin hỏi Đại Sứ Mérillon rằng liệu có dấu hiệu nào cho thấy Hà Nội có thể sẽ chấp nhận nói chuyện với Dương Văn Minh hay không thì ông Mérillon không trả lời thẳnng cho câu hỏi nầy. Dại Sứ Martin nói ông nghĩ rằnng người Pháp đã đề nghị với Hà Nội về giải pháp Dương Văn Minh nhưng Hà Nội chưa trả lời và người Páp nghĩ rằn Hà Nội đã mặc thị đồng ý. Người Páp cũng nghĩ rằng nếu có thể đưa ông Minh lên nắm chính quyền ngay thì sau đó thì đã một sự đã rồi và Hà nội sẽ khó mà phản đối.<br />* Đại Sứ Martin nói rằng Thủ Tướng Nguyễn BÁ Cẩn đã được TT Trần Văn Hương yêu cầu ngồi lại xử lý thường vụ, tuy nhiên ông cẩn thì muốn ra đi. Đại Sứ Martin cho biết ông đã nói thẳng với những người muốn ra đi rằng Tòa Đại Sứ Mỹ không có sẳn phi cơ, phải đến cuối tuần (26-27 tháng 4) mới có. Ngoài ra, Đại Tướng dương Văn Minh cũng có cho Tướng Timmes hay rằng một số sĩ quan người Bắc thuộc phe Tướng Kỳ đang chuẩn bị chống lại Ông Minh, ông Đại sứ đã cử người đến gặp ông Kỳ và nói với ông ta rằng người Mỹ muốn tình hình tại Sài Gòn phải yên tĩnh cho đến cuối tuần tức là ngày Chủ Nhật 26 hay 27 tháng 4 năm 75.<br />- Đại Sứ Martin cũng phúc trình thêm rằng đại Sứ Mérillon đã vào Dinh Độc Lập hai lần trong ngày để gặp TT Trần Văn hương vào lúc 4 giờ chiều nhưng không đạt được kết quả nào. Ông Mérillon đã yêu cầu ông Đại sứ Mỹ nên thúc đẩy để TT Hương từ chức. Sau đó, TT Hương đã mời ĐS Martin vào gặp ông vào lúc 5 giờ chiều và đã nói chuyện với ông Martin với tư cách như là bạn bè. TT Hương hỏi ý kiến ông Martin về Dương Văn Minh nhưng ông ĐS Mỹ nói rằng chưa hề có dịp gặp ông Dương Văn Minh chỉ nghe nói nhiều về những tham vọng của ông nầy mà thôi. ĐS Martin nói với TT Trần Văn Hương rằng nhóm “lực lương thứ ba” cũng như là một vài tướng lãnh có thể ủng hộ ông Minh và ông Hương có vẻ đồng ý với ông đại sứ. Vấn đề quan trọng là liệu cộng sản có chấp nhận nói chuyện với ông Minh hay không và TT Trần Văn Hương đề nghị ĐS Martin nên thăm dò với ông Đại Sứ Ba Lan trong Ủy ban Quốc tế Kiểm Soát Đình Chiến về vấn đề nầy.<br />ĐS Martin cho biết là trong cuộc hội kiến nầy, TT Hương cho thấy ông ta rất bình tĩnh, có lúc ông ta quay sang nói chuyện thi ca với ông Brunson McKinley, thông dịch viên tiếng Pháp của ĐS Martin. TT Trần Văn Hương cũng có tâm sự với ông Martin rằng: “Nếu tôi phải làm Pétain của Việt Nam thì ít ra tôi cũng sẽ phải đóng vai trò đó trong danh dự và đúng với phẩm giá”. (si je dois être le Pétain du Vietnam, je serai au moins dans l’honner et la dignité) (ghi chú: Oliver Todd: sách đã dẫn, trang 324)<br />* ĐS Martin phúc trình với NT Kissinger rằng sau khi từ giả TT Hương, ông đã mời ĐS Ba Lan đến nói chuyện vào lúc 8 giờ tối ngày 22 tháng 4-75. ông Martin nhận xét rằng ông ĐS Ba Lan là một đảng viên cộng sản cứng rắn nhưng đồng thời cũng là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp. ĐS Martin nói với ông ĐS Ba lan về mối ưu tư của TT Trần Văn Hương và nhờ ông ta thăm dò với Hà Nội thử xem họ có chấp nhận vai trò của Dương Văn minh hay không. ĐS Ba Lan là người thận trọng và ông ta trả lời rằng ông ta sẽ xin phép chính phủ Ba lan để xúc tiến việc nầy. ĐS Martin nói rằng ông không tin ông ĐS Ba Lan sẽ trả lời cho ông ngay trong ngày hôm sau.<br />TT Trần Văn Hương Cho Phép Thả Bom CBU ở Xuân Lộc.<br />Ngay sau khi Cụ Trần Văn Hương nhận chức Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa, trong ngày 22 tháng 4, Trung Tướng Nguyễn văn Toàn, Tư Lệnh Quân Đoàn III đã yêu cầu Đại Tướng Cao Văn Viên xin với Hoa Kỳ yểm trợ cho Vùng 3 một phi vụ B52 dội bom xuống khu vực chung quanh Xuân Lộc, nhưng Đại Tướng Viên biết rõ người Mỹ không thể nào đáp ứng được điều đó cho nên ông từ chối. Tuy nhiên trước đó mấy tuần, Đại Tướng Federick Weyand và phụ tá Bộ Trưởng quốc Phòng Hoa Kỳ Von Marbod đã xoay xở đưa sang Việt Nam mấy trái bom CBU-55. Loại bom nầy còn được gọi là “bom dầu” (fuel bomb), loại bom có sức công phá và sát hại mạnh nhất trong các loại vũ khí của Mỹ. Sau khi được thả xuống, bom sẽ nổ tung ra thành hàng trăm trái bom nhỏ khác, mỗi trái nhỏ nầy sẽ tạo thành một bức màn như dầu hỏa có chiều rộng khoảng 17 mét và bề dày chừng 3 mét là đà trên mặt dất rồi sau đó sẽ nổ tung gây ra một áp suất khoảng 300 cân Anh trên một inch vuông (300 pounds per square inch) và hút hết khối lượng oxygen ở dưới đất, ở rong buồng phổi của tất cả mọi sinh vật, dù là ở dưới hầm sau cũng không thở được.<br />13 ngày sau khi đã anh dũng chống lại nhiều đợt tấn công của Cộng Sản Bắc Việt, các đơn vị cuối cùng của Sư đoàn 18 đã rút khỏi Xuân Lộc ngày 22 tháng 4. Cá nhà báo ngoại quốc đã khen ngợi cuộc rút quân nầy là đã “được hoạch định và thi hành rất hay” và các đơn vị nầy về đến Biên Hòa thì chỉ bị thiệt hại chừng 30% quân số sau hai lần giao tranh với một lực lượng địch đông gấp bốn, năm lần. Bộ Tổng Tham Mưu đề nghị lên TT Trần Văn Hương xin xử dụng loại bom nầy ở Xuân Lộc để ngăn chận sức tiến quân của CS Bắc Việt và chính TT Trần Văn Hương đã chấp thuận cho phép Không quân VNCH thả những trái bom nầy.<br />Với sự trợ giúp về kỷ thuật của các chuyên viên thuộc DAO (Văn Phòng Tuy Viên quân Sự Hoa Kỳ), Không Quân VNCH đã gằn loại bom nầy lên một chiếc phi cơ C-130 xuất phát từ căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất bay lên thả xuống vùng Xuân Lộc, nói mà các đơn vị cuối cùng của Sư Đoàn 18 vừa mới triệt thoái tối hôm trước. Trái bom CBU-55 nầy được thả xuống ngay trên đầu bộ tư lệnh Sư Đoàn 341 của CSBV lúc đó đang trú đóng ở 6 cây số về phía Tây Bắc thành phố xuân Lộc khiến cho cả ba bốn trăm bộ đội BV bị tử thương. Đài phát thanh Hà Nội ngay sau đó đã la lối tố cáo rằng Hoa Kỳ và VNCH đã xử dụng loại vũ khí hóa vi quang (Chemical-Biological-Radiological weapons) một cách bất hợp pháp. Trung Hoa Cộng Sản cũng tiếp tay Hà Nội lên án Hoa Kỳ vô cùng mạnh mẽ về việc đã xử dụng loại vũ khí giết người ghê gớm nầy.<br />Theo Frank Snepp thì dù có sự phản đối mạnh mẽ nói trên, Không quân Hoa Kỳ cũng có trợ giúp bằng cách dùng phi cơ thả xuống vùng do Cộng sản kiểm soát quanh thị trấn Xuân Lộc hằng chục trái bom “daisy cutters”, tên thông dụng của loại bom BLU-82 tức là loại bom dùng để khai quang bãi đáp cho trực thăng nặng khoảng 15,ooo cân Anh tức khoảng 7 tấn rưởi cùng với hàng loạt bom 500 cân anh gây ra nhiều thiệt hại nặng nề cho cộng quân. (Sau 1975, cộng sản tìm được 3 trái bom BLU-82 chưa xử dụng và cho triển lãm tại Sài Gòn). Chính tân Tổng Thống Trần Văn Hương là người cho phép Không quân VNCH thả những trái bom hạng nặng nầy xuống đầu quân CSBV tại vùng xuân Lộc.<br />Frank Snepp nói rằng có một số phi cơ của Hoa Kỳ thuộc loại wild Weasel (Con Chồn Hoang) đã được xử dụng trong việc tấn công các đơn vị hỏa tiễn phòng không lưu động của CSBV đang hoạt động trong vùng đông bắc Vùng 3 Chiến Thuật. Wild Weasel là biệt danh dành cho các loại chiến đấu cơ F-105 hoặ F-4 được trang bị với những dụng cụ điện tử đặc biệt ECM (electronic counter-measures) nhằm vào khám phá các địa điểm đặt hỏa tiển phòng không SAM của Việt Cộng và dùng phi đạn không địa tiêu diệt các giàn rada điều khiển các hỏa tiển nầy. Văn phòng CIA Sài gòn không hề được thông báo về việc nầy và Tòa Bạch Ốc cũng không muốn cho ai hay biết gì về cvie65c phi cơ của Không Lực Hoa Kỳ lại đã được sử dụng tại chiến trường Miền Nam Việt Nam trong mấy ngày cuối tháng 4 năm 1975 nầy. (ghi chú: Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 416)<br />Theo Đại Tướng Cao Văn Viên thì “cuối tháng 2 năm 1975, qua những lần viếng thăm Sài Gòn của Phụ Tà Bộ Trưởng quốc Phòng Eric Von Narbod và Đại Tướng Frederick weyand, Bộ Tham Mưu QLVNCH có xin Hoa Kỳ cung cấp cho Việt Nam cộng Hòa những loại bom chiến lược mà không quân có thể sử dụng được. Loại bom Hoa Kỳ cung cấp cho Việt Nam là loại bom có biệt danh là “Daisy Cutter”, nặng 15,000 pounds tức khoảng trên 7 tấn. Không Quân Hoa Kỳ dùng bom nầy để phá rừng, làm bãi đáp cho trực thăng trong cuộc chiến. Hoa Kỳ hứa gởi cho 27 quả bom và chuyên viên để huấn luyện sử dụng bom trong vòng một tuần.<br />“Giữa tháng 4, 3 trái được chở đến và cuối tháng 4 thêm 3 trái nữa. Một chuyên viên Hoa Kỳ đi theo để hướng dẫn Không quân Việt Nam gắn ngòi nổ và cách chuyển vận bom trên phi cơ, tuy nhiên người phi công Hoa Kỳ có trách nhiệm lái phi cơ lại không đến. Trong tình trạng khẩn trương của chiến trường và sự nguy hiểm khi phải tồn trử loại bom nầy ở phi trường Tân Sơn Nhất hay Long Bình, Bộ Tổng Tham Mưu và Bộ Tư Lệnh Không quâ quyết định tuyển chọn một phi công Việt Nam có kinh nghiệm để đảm nhiệm việc thả bom. Chiếc C-130 và quả bom Daisy Cutter” cất cánh vào lúc nửa đêm nhưng sau 20 phút lại phải hạ cánhvì một lý do kỷ thuật không quan trọng, nhưng phi cơ lại cất cánh 30 phút sau đó.<br />“Vào một giờ sáng, phi cơ thả trái bom “Daisy Cutter” thả trái bom đầu tiên xuống một địa điểm cách Xuân Lộc 6 cây sô về hướng tây bắc. Thành phố xuân Lộc bị rúng động như bị động đất, tất cả đèn điện bị tắt và truyền tin của địch ngưng hoạt động: bộ tư lịnh sư đoàn 341 của CSBV bị tiêu diệt. Tinh thần binh sĩ VNCH phấn khởi. Tướng Lê Minh Đảo, Tư Lệnh Sư Đoàn 18 Bộ Binh ở mặt trận Xuân Lộc hỏi “Bộ Tổng Tham Mưu có còn nhiều loại bom đó không?”. Tin đồn loan truyền nhanh chóng ngoài quần chúng là chúng ta đang được trang bị bom “nguyên tử”. CSBV lên tiếng chửi rũa VNCH và Hoa Kỳ đã sử dụng vũ khí tàn phá chiến lược” (ghi chú: Cao Văn Viên: sách đã dẫn, trang 201-202)<br />Dường như ngày hôm đó Hà Nội vẫn không nhận được báo cáo nào của Bộ Tư Lệnh Chiến Dịch Hồ Chí Minh về những tổn thất do bom CBU gây ra và Hà Nội chỉ biết được tin nầy qua một hảng thông tấn của Pháp. Ngay hôm đó, Võ Nguyên Giáp đã nhân danh Bộ Chính Trị gởi cho “anh Sáu” (Lê Đức Thọ), “anh Bảy” (Phạm Hùng) “anh Tuấn (Văn Tiến Dũng), “anh tấn” (Lê Trọng Tấn) và “anh Tư Nguyễn” (Trần Văn Trà) bức điện văn mang số 94B ngày 23 tháng 4 năm 1975:<br />“1- Tin AFP chiều 23-4 cho biết địc dùng loại bom ngạt đầu tiên thả ở khu vực giữa Biên Hòa và xuân Lộc bằng 5 máy bay C-130 và có hàng trăm xác chết nằm ngổn ngang trên trận địa. Có thể chúng đã dùng loại bom ngạt CBU-55 mà tên Uâyen (Tướng Weyand) đã đề nghị; cũng có thể chúng tung tin để uy hiếp ta, thúc ép ta đi vào thương lượng. Trong trường hợp nào ta cũng phải thực sự đề phòng.<br />2- Các anh cho kiểm tra nắm được tin gì cụ thể thì điện ngay cho biết. Cần nhắc lại và phổ biến rộng rãi những chỉ thị phòng độc phòng hóa cho bộ đội. Cần chuẩn bị thêm những phương tiện gì thì điện ngay cho biết.<br />3- anh ba (lê Duẩn) và Thường Vụ quân Ủy Trung Ương có ý kiến cách đối phó hiệu quả nhất là:<br />a/ Thực hiện chủ trương của Bộ chính Trị, phát động sớm cuộc tiến công làm cho hính thái bộ đội ta và địch ở vào thế tiếp cận xem kẽ.<br />Đối với các đơn vị tập kết ở xa địch thì cần ngụy trang tốt nơi trú quân và có biện pháp phòng độc phòng hóa nghiêm ngặt.<br />b/ Để bảo đảm hành động nhanh chóng và chắc thắng thì biện pháp tốt nhất là cho tri63n khai ngay các trận địa pháo 1130 và D.74 (nếu cần thì dùng một lực lượng bao vây các vị trí của địch để mở đường cho pháo), đánh mạnh vào tân Sơn Nhất và các mục tiêu nội đô từ phía bắc và tây bắc cũng như từ phía nam Nuận Trạch (Nhơn Trạch). Như vậy vừa gây tổn thương nặng cho không quân địch hiện là chỗ dựa chủ yếu của chúng, vừa gây rối loạn trong hàng ngũ địch ở nội đô và làm suy sụp hơn nữa tinh thần chiến đấu của chúng, tạo điều kiện thuận lợi để ta tấn công vào nội đô, tiêu diệt và làm tan rã địch.<br />C/ Đối với các sân bay quan trọng khác như Cần Thơ, Vũng Tàu v.v… cần chỉ thị cho các bộ đội dùng các loại hỏa lực (pháo, cốii) và đặc công đánh phá mạnh.<br />4- Chính phù Cách Mạng Lâm Thời đã lên tiếng tố cáo dư luận quốc tế. Ta cũng đã đề nghị các tổ chức quốc tế lên tiếng tố cáo mạnh mẽ.<br />5- Nhận được Diện anh trả lời ngay.”<br />Văn (ghi chú: Văn Kiện đảng, trang 305-306)<br />Tuy nhiên dù có bom CBU nhưng một Sư Đoàn 18 không thể nào chống cự được với một lực lượng địch đông gấp bội, sau 13 ngày anh dũng chống lại nhiều đợt tấn công của quân CSBV, các đơn vị cuối cùng của Sư Đoàn 18 đã rút khỏi xuân Lộc ngày 22 tháng 4. Các nhà báo ngoại quốc đã khen ngợi cuộc rút quân nầy là đã “được hoạch định và thi hành rất hay” và khi các đơn vị nầy về đến Biên Hòa thì chỉ bị thiệt hại chừng 30 phần trăm quân số sau hai lần giao tranh với một lực lượng đông gấp bốn năm lần.<br />Kế Hoạch Mérillon.<br />Tại Paris, Tổng Thống Pháp Giscard d’Estaing tin rằng chính Phủ Cách Mạng Lâm thới Nam Việt Nam của Việt Cộng có thể có hy vọng đóng một vai trò nào đó trong tình hình chính trị tại Việt Nam và đo đó cần phải duy trì sự hiện diện của ngưới Pháp Tại Miền Nam. TT Giscard d’estaing cho mới Nghị sĩ Paul d’Ormano, đại diệnPhap1 Quốc tại hải ngoại đến phủ tổng thống. Nghị sĩ Paul d’Ormano vốn trước kia là chủ đồn điền tại Đông Dương và ông ta dự dinh95 sang viếng thăm Việt Nam, do đó TT Pháp đã yêu cầu ông nghị sĩ d’Ormano kêu gọi Pháp kiếu nên ở lại Việt Nam, đừng có bỏ chạy và TT d’Estaing cũng sẽ ra lệnh cho các viên chức người Pháp cũng phải ở lại. TT Giscard d’Estaing cũng lien lạc trực tiếp nhiều lần bằng điện thoại với DS Mérillon tại Sài Gòn để chỉ thị cho tòa đại sứ Pháp xúc tiến kế hoạch thành lập một chính phủ lien hiệp giữa phe Mặt TRân Giải Phóng với những thành phần không cộng sản tại Sài Gòn càng sớm càng tốt để thương thuyết với CSBV.<br />Về phía ĐS Pháp tại Sài Gòn, ông Mérillon chủ trương thành lập một Miền Nam Việt Nam trung lập với đại diện của phe Mặt trận Giải Phóng Miến Nam, phe quốc gia và “phe hòa hợp hòa giải” của Dương Văn minh.<br />Trong cuốn hồi ký su nầy, ông tiết lộ rằng trung Tướng Cộng đã ủng hộ giải pháp nầy của người Pháp. Ông cho biết Thủ Tướng Trung Cộng Chu Ân Lai đã đánh điện cho Bộ Ngoại Giao Pháp là Trung Cộng sẳn sàng hợp tác với Pháp để “xây dựng một chính thể trung lập tại miến nam nếu có thành phần MTGPMN tham dự”. Đại Sứ Mériloon cũng cho biết hầu hết các quốc gia Á Châu, ngoại trừ Nam Dương, đều ủng hộ việc thành lập một nước Việt Nam đình chiến trong trung lập hơn là một nước Việt Nam thống nhất dưới quyền cai trị của Hà Nội. ĐS Mérillon cho biết sở dĩ Nam Dương chống lại giải pháp trung lập nầy vì Nam Dương hận Trung Cộng đã đạo diễn vụ đảo chánh hụt tại quốc gia nầy năm 1965 nhưng ông tiết lộ rằng năm 1978, TT Nam Dương Suharto có gởi cho ông một bức thư tỏ sự hối tiếc là vào năm 1975 chính phủ Nam Dương đã có nhận xét si lầm về tình hình chính trị tại Đông Dương và đã không ủng hộ kế hoạch của ĐS Pháp tại Sài Gòn.<br />Theo ĐS Mérillon thì Chu ân Lai đã đưa ra một danh sách gồm có Trương Như Tảng, Nguyễn Thị Binh, Đinh Bá Thi, Thiếu Tướng Lê Quang Ba và Trung Tướng Trần Văn Trà làm nòng cốt cho thành phần thân Trung Cộng trong chính phủ trung lập tại Miền Nam để chống lại phe thân Nga do Lê Duẩn cầm đầu tại Hà Nội. ĐS Mérillon nói rằng Trung cộng “tha thiết muốn cứu sống Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để xây dựng ảnh hưởng của họ tại Đông Dương” và phe quốc gia thì cũng muốn cứu Miền Nam không để cho rơi vào tay Cộng Sản Hà Nội, như vậy thì cả hai quan niệm nầy đều cùng có một mục đích và còn có thể dàn xếp được.<br />Sáng ngày 22 tháng 4, ĐS Mérillon mời Dương Văn Minh đến tòa đại sứ Pháp ở đường Hồng Thập Tự để thảo luận về giải pháp trung lập. Đại Tướng Minh đến gặp ĐS Pháp cùng một phái đoàn đông đảo gồm có Nghị Sĩ Vũ Văn Mẫu và, theo lời Mérillon, “nhiều nhân vật đang tập sự làm chính trị, những kẻ chuyên sống nhờ xác chết của đồng bào họ” như Huỳnh Tấn Mẫm, bà Ngô Bá Thành, Ni sư huỳnh Liên, Lý Quý Chung, Hồ Ngọc cứ v.v…<br />ĐS Mérillon nhận xét rằng “tôi thấy ông Minh đã liên lạc quá vội với một thành phần vô ích. Những khuôn mặt nầy, bắc Việt chưa biết đến họ, còn công lao của họ đối với Bắc Việt thì cũng chỉ có việc chửi tầm bậy chế độ Việt Nam Cộng Hòa mà thôi”. ĐS Mérillon nói rằng: “Huỳnh tấn Mẫm và Ni sư Huỳnh Liên ai cũng thao thao bất tuyệt ca tụng hòa bình, ca tụng Công sản vì đánh hơi kẻ thắng là ai rồi. Riêng Nghị sĩ Vũ Văn Mẫu thì có vẽ già dặn hơn, ông đặt chữ “nếu” ở mỗi mệnh đề, chẳng hạn như ông nói “nếu chính phủ tương lai mà do ông làm thủ tướ`ng thì viễn ảnh hòa bình sẽ nằm trong tầm tay của dân tộc Việt Nam”. Tôi nói với họ rằng “không ai có thể chối cải được công lao của quý vị trong thiện chí nổ lực thành lập tân chính phủ, tuy nhiên thẩm quyền tối hậu gờ phút nầy nằm trong tay Hà Nội, nước Pháp chỉ làm một việc có tính cách trung gian chứ không đóng vai trò chủ động”. ĐS Mérillon nói rằng sau đó ông đã lễ phép mời mọi người ra về chỉ giữ Tướng Minh ở lại. Trước khi ra về, ông Mẫu nói nhỏ riệng với ĐS Pháp bằng tiếng La Tinh, (có lẽ ông không muốn người khác nghe), rằng ông ta muốn được đi Pháp nếu chính phủ của ông không được Hà Nội công nhận.<br />ĐS Mérillon nói khi ông trở vào thì Đại Tướng Dương Văn Minh ngồi chờ với “nết mặt sung mãn, tự hào như kẻ đang nắm vững thời cuộc” và ông đã mời ông Minh dùng cơm trưa để cùng bàn luận.<br />Theo kế hoạch của ĐS Mérillon thì ông Minh sẽ đứng ra lập chính phủ với hai thành phần đồng đều: phe hòa hợp hòa giải của ông cùng với phe MTGP và trong vòng 24 tiếng đồng hồ, nước Pháp sẽ vận động các nước âu cha7u cùng các nước phi liên kết thừa nhận tân chính phủ Việt Nam và như vậy thì có thể làm chậm lại đà tiến quân của CSBV. Sau đó, ông Minh sẽ cố gắng chỉnh đốn lại hàng ngũ quân đội để mặcc cả thế đứng cho phe quốc gia. Tân chính phủ của ông Minh và MTGP sẽ tuyên bố sẳn sàng thiết lập bang giao với Trung cộng và các nước XHCN kể cả Liên Xô. Trung quốc đã liên lạc với Pháp sẽ cử ngay đại sứ đến Sài Gòn trong vòng 24 tiếng đồng hồ và sẽ viện trợ cho chính phủ Sài Gòn 420 triệu mỹ kim là số tiền mà họ hứa hẹn sẽ viện trợ cho Hà Nội. Sau đó, với sự sắp xếp của Pháp và áp lực của Trung Cộng, tân chính phủ sẽ đòi Hà Nội phải thi hành Hiệp Định Paris 1973.<br />ĐS Mérillon cho ông Monh biết nước Páp sẽ viện trợ cho tân chính phủ 300 triệu đồng Francs và đồng thời cũng sse4 vận động các quốc gia Âu châu khác môt ngân khoản độ 290 triệu mỹ kim nữa qua các chương trình viện trợ kinh tế, văn hóa, phát triển kinh tế và nhân đạo. Như vậy thì tổng số tiền viện trợ quốc trế cho Miền Nam Việt Nam cũng không kém viện trợ của Hoa Kỳ trước đây là bao nhiêu và chính phủ trung lập có thể tồn tại được. ĐS Pháp cũng cho biết rằng Nguyễn Thị Bình từ đầu đến cuối đã hợp tác chặt chẻ với người Pháp, bằng chứng là sau nầy, 17 ngày sau khi CSBV cưởng chiếm Miền Nam, bà ta đã tuyên bố tại Liên Hiệp Quốc là Miền Nam sẽ ở trong tình trạng trung lập trong vòng 5 năm trước khi tiến tới việc thống nhất với Miền Bắc” và có lẽ đây là một trong những lý do khiến bà ta bị thất sủng sau nầy.<br />Đại Tướng Dương Văn Minh ngồi yên nghe ĐS Mérillon trình bày kế hoạch của Pháp và nói với ĐS Mérillon rằng ông ta sẳn sàng thực hiện mọi điều trong kế hoạch nầy, ông chỉ nêu lên một câu hỏi duy nhất sau đây” “Thưa ông ĐS, dưới hình thức nào tôi sẽ thay thế ông Trần Văn Hương để thành lập nội càc mới thương thuyết với phía bên kia?”. Ông Mérillon trả lời rằng: “thưa Đại Tướng, hôm qua tôi có thảo luận với Cụ Trần văn Hương và Cụ đã đồng ý rằng sẽ trao quyền cho Đại Tướng nếu Đại Tướng có kế hoạch không để mất Sài Gòn”<br />Những người thân cận với Cụ Trần Văn Hương cho biết rằng sự thật thì tân TT Trần Văn hương su khi nhận chức đã không hề nghĩ đến việc trao lại cho cựu Đại Tướng Dương Văn minh chức vụ tổng thống nầy. quan niệm của vị tân tổng thống 71 tuổi nầy là phải tiếp tục chiến đấu bảo vệ phần còn lại của Miền Nam và nếu thương thuyết thì ít ra cũng phải ở trong tư thế mà đối phương có thể chấp nhận. Cụ cũng có ý kiến nếu cần thì sẽ mời ông Dương Văn minh giữ chức vụ thủ tướng với nhiều quyền hạn để thương thuyết với phe công sản.<br />ĐS Mérillon cho biết rằng: “Khi chúng tôi giới thiệu Tướng Dương Văn Minh sẽ là nhân vật cho ván bài trung lập của Pháp tại Việt Nam, Cụ Trần Văn Hương sửng sốt và tỏ lời phiền trách: “Nước Pháp luôn luôn bẻ nho trái mùa! Nó là học trò tôi, tôi biết biết nó quá mà! Nó không phải là hạng người dùng được trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Tôi sẽ trao quyền lãnh đạo cho nó nhưng nó phải hứa với tôi là đừng để Sài Gòn thua Cộng Sản”.<br />Theo hồi ký của ĐS Mérillon thì “Chúng tôi giải thích với Cụ Hương là Bắc Việt rất sợ MTGP Miền Nam đoạt chiến thắng, công khai ra mặt nắm chính quyền. Chúng ta nên nắm ngay nhược điểm của họ để mà xoay chuyển tình thế. Nếu để một nhân vật diều hâu lãnh đạo, Bắc Việt sẽ viện cái cớ Việt Nam Cộng Hòa không muốn hòa bình rồi thúc quân đánh mạnh trong lúc quân đội VNCH chưa kịp vãn hồi tư thế phản công. Tạm thời dùng công thức hòa hoản mà thôi.<br />“Cụ Trần Văn Hương thông cảm, nhưng thở dài và kèm theo những lời tỏ ra mất tin tưởng. Kế hoạch của chúng tôi vô tình đè bẹp tinh thần chống Cộng sắt đá của Cụ. Cụ trần Văn Hương chủ trương nếu cần thì cứ bỏ ngỏ thành phố Sài Gòn, rút lực lượng về Miến Tây rồi tổng động viên nhân lực, vật lực còn lại để tiếp tục chiến đấu chống lại Cộng Sản. Giải pháp nầy thì sẽ tiếp tục đổ máu nhưng ít ra thì Việt Nam Cộng Hòa cũng không thua một cách quá mất mặt”<br />Mười năm sau, ĐS Mérillon đã viết trong hồi ký của ông rằng: “Bây giờ tôi mới thấy kế hoạch của Cụ Hương là đúng, nếu lúc đó các nhà lãnh đạo quân sự Miền Nam đừng bỏ chạy quá sớm, ở lại yểm trợ cho Cụ thì có thể gở gạc được phần nào thể diện cho người quốc gia Miền Nam”<br />“Chúng tôi vẫn nhớ lời cụ nói vào năm 1975: “Ông ĐS à. Tôi đâu có ngán Việt Cộng. Nó muốn đánh, tôi đánh tới cùng. Tôi chỉ sợ mất nước, sống lưu đày ở xứ người ta. Nếu trời hại, nước tôi mất, tôi xin thề ở lại đây và mất theo nước mình” (ghi chú: Jean Marie Mérillon: Saigon Et Moi, Paris, 1985)<br />Trong ngày 22 tháng 4, Lê Duẩn đã gởi điện văn cho Văn tiến Dũng, Lê Đức Thọ, Phạm Hùng và Lê Trọng Tấn cho biết ý kiến của Bộp chính Trị nói rằng sau khi TT Thiệu từ chức thì dường như quân đội Miền Nam đang: “điều chỉnh sự bố trí lực lượng để lộ ý định giữ cho được hành lang đường số 4 từ Sài gòn đến Cần Thơ” và ra lệnh phải đối phó kịp thời.<br /></span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-34751562207628236112010-04-20T17:53:00.000-07:002018-04-26T20:17:09.864-07:004 Ngày Thứ Tư 23.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzZbcu_MUfUiov9Y9YnbQ3YYcjMMMMjKTJPaJIsTUYJpqJ0goS0TbxD3Ns_SaXuawhXz2E5QkpqE-pgwCVNXnaQssqC7lSzmZgIUssGZeEoQz0Xprn0haGfbwgRYE7fl48ZtT54ADv2uA/s1600/1-5-1975+-+DS+My+tren+hang+khong+mau+ham.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 270px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzZbcu_MUfUiov9Y9YnbQ3YYcjMMMMjKTJPaJIsTUYJpqJ0goS0TbxD3Ns_SaXuawhXz2E5QkpqE-pgwCVNXnaQssqC7lSzmZgIUssGZeEoQz0Xprn0haGfbwgRYE7fl48ZtT54ADv2uA/s400/1-5-1975+-+DS+My+tren+hang+khong+mau+ham.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462460111571635986" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(102, 0, 0);">NGÀY THỨ TƯ<br />23 THÁNG 4/1975<br />Hai ngày sau khi ông Thiệu từ chức, tại Washington DC, ĐS Liên xô dobrynin đến trao cho Ngoại trưởng Henry Kissinger một bản thông điệp của Tổng bí thư cộng sản Liên Xô Breznev, trong đó, theo diễn dịch của Ngoại trưởng Hoa Kỳ , thì không những “phía Việt Nam (tức Hà Nội) bảo đảm với Mac Tư Khoa rằng họ không có ý định thiết lập những chướng ngại cho sự di tản của người Mỹ, họ còn cho thấy rằng họ không có sự ham muốn hạ nhục Hoa Kỳ, và rất sẳn sang thi hành bản hiệp định Paris”. Trong phần tái bút, Brezhnev còn bày tỏ sự hy vọng rằng Hoa Kỳ sẽ không có hành động nào để cho tình hình tại Đông Dương trở nên trầm trọng hơn”. Ngoại trưởng Kissinger đã cho chuyển nguyên văn bức thông điệp nầy sang Sài Gòn cho ĐS Martin, kèm theo lời bình luận của Kissinger. ĐS Martin nói rằng chưa bao giờ ông ngoại trưởng lại gởi cho ông đại sứ một văn thư có tính cách tối quan trọng như vậy” (ghi chú: Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 417)<br />Trong ngày 23-4, Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn đệ đơn từ chức lên TT Trần Văn Hương và tân TT đa yêu cầu nội các Nguyễn Bá Cẩn xử lý thường vụ cho đến khi có chính phủ mới. Vào thời điểm nầy, dư luận ở Sài Gòn ai cũng biết rằng các thế lực ngoại quốc muốn ông<br />Dương Văn minh lên làm tổng thống hay thủ tướng toàn quyền, tuy nhiên Cụ Trần Văn Hương lại muốn mời Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy thành lập chính phủ.<br />Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy là lãnh tụ của phong Trào quốc Gia Cấp Tiến tức Đảng Tân Đại Việt, ông là người rất có uy tín trong giới trí thức cũng như ở trong giới quân chúng ở Miền Nam. Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy là người đã được ụ Trần Văn Hương dành cho cảm tình rất sâu đậm từ khi ông còn trẻ tuổi, khi ông đang hoạt động trong tổ chức Thanh Niên Bảo Quốc Đoàn của ông Đỗ Văn Năng, một cơ quan ngoại vi của Đại Việt Quốc Dân Đảng vào hopi62 cuối thập niên 1940 và trong giai đoạn nầy Cụ Hương sống trong hà ông Năng ở đường Bà Huyện Thanh Quan gần vườn Tao Đàn.<br />Trong lúc đó, về phía quân đội thì lại có một nhóm sĩ quan bất mãn với đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH. Theo Trần Văn đôn thì lúc 11 giờ sáng ngày 23-4, Trung Tướng Vĩnh Lộc, Trung Tướng Nguyễn Bảo Trị, Đại Tá Nguyễn Huy Lợi, Đại Tá Vũ Quang và Đại Tá Trần Ngọc Huyến đã đến nhà ông và yêu cầu chỉ định người khác thay thế Đại Tướng Viên vì ông nầy “không đủ khả năng, không làm đúng bổn phận,làm việc không hữu hiệu”. Ông Trần Văn Đôn lúc đó là Xử lý Thường Vuụ Tổng Trưởng Quốc Phòng đã trả lời rằng “tình hình đã thay đổi, tự nhiên rồi cũng có người thay thế ông Viên”. Thực ra thì ông Trần Văn Đôn đã biết rõ rằng Đại Tướng Cao Văn Viên nhất quyết không phục vụ với bất cứ tư cách nào trong một chính phủ do Dương Văn minh lãnh đạo.<br />TT Trần Văn Hương<br />Cử Tướng Phan Hòa Hiệp Đi Hà Nội.<br />Trong Decent Interval, Frank Snepp nói rằng “Trong khi quân đội CSBV đang chuẩn bị và thao dượt cho hành động cuối cùng của họ là tấn công chiếm Sài Gòn thì ông Tổng Thống già Trần Văn Hương cũng tìm cách tiếp xúc kín với phái đoàn Bác Việt tại Tân Sơn Nhất trong ngày hôm nay và ông đề nghị gởi một người trung gian đi Hà Nội để thảo luận ngưng bắn. Đề nghị của Ông Hương bị Hà Nội thẳng tay bác bỏ” (ghi chú: Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 433)<br />Tác giả Nguyễn Khắc Ngữ cũng có đề cập đến việc nầy như sau: “Thu xếp với Dương Văn Minh không xong, cụ Trần Văn Hương liền tích tự mình lo việc điều đình với Vệt cộng. Với sự giúp đỡ của Toà Đại sứ Hoa Kỳ, Trần Văn Hương đã cử một vị tổng trưởng đi theo cbuyến bay lien lạc của Hoa Kỳ hàng tuần đi Hà Nội để xin điều đinh nhưng Hà Nội đã không chịu bằng cách không cho chiếc máy bay trên bạ cánh cho đến khi vị tổng trởng kia rời máy bay.” 142<br />Các tác giả cuẫ bộ The Vietnam Experience cũng có đề cập đến vai trò của ông Tổng Trưởng nay nư sau: "ông Hương cũng không tin việc Cộng sản Hà Nộii sẳn sàng chịu thương thuyết với. Dương Văn Minh. Ông nói rằng tôi sẽ chỉ<br /><br />141 Frank Snepp: sđd. trang 433<br />142 Nguyễn Khắc Ngữ: sđd, trang 344<br /><br />tin vào việc đó sau khi tôi có đủ bằng chứng.” Ong Huơng cũng đưa ra một đề nghị hoà bình của ông, đó là đề nghị một cuộc ngưng bắn tức khắc và thiết lập một Hội Đồng Quốc Gia Hoà giải, loan báo việc giải nhiệm chính phủ của ông Nguyễn Bá Cẩn mới được thành lập trong 9 ngày và đề nghị gởi Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp Tổng Trưởng thông tin trong nội các Nguyễn Bá Cẩn làm đặc sứ đại diện cho miền Nam đi Hà Nội. Cộng sản bác bỏ ngay cả ba đề nghị này một cách phách lối (contemlptuously), nhất là đề nghị về ngưng bắn.” *143<br />Trong một cuộc tiếp xúc với Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp, cựu Tổng Trưởng Thông Tin và Chiêu Hồi trong nội các Nguyễn Bá Cẩn, đồng thời cũng là cựu Trưởng phái Đoàn Việt Nam Cộng Hoà trong Uỷ Ban Liên Hợp 4 Bên hồi năm 1973, Tướng Hiệp đã cho người viết biết một vài chi tiết khá lý thú về chuyện này.<br />Tướng Phan Hòa Hiệp nói rằng vào khoảng hai ngày sau khi TT Trần Văn Hương nhận chức (23 tháng 4), ông trở về nhà vào lúc đã khuya và được bà Hiệp cho biết là Văn Phòng TT Trần Văn Hương đã gọi điện thoại nhiều lần vì TT Hương muốn nói chuyện với ông. Tướng Hiệp vội vàng gọi điện thoại đến phủ Tổng Thống và sau đó đã được nói chuyện với TT Trần Văn Hương. TT Hương đã nói với Tướng Hiệp rằng Cụ muốn tìm một đường dây để đề nghị thẳng với Bắc Việt về chuyện thương thuyết với Hà Nội. Cụ nói rằng chuyện thương thuyết này cần phải được xúc tiến sớm chừng nào tốt chừng đó và đường dây qua Phái Đoàn Cộng sản Bắc Việt trong ủy Ban Liên Hợp 4 Bên là nhanh nhất, do đó Cụ chỉ thị cho Tướng Phan Hoà Hiệp liên lạc với Phái Đoàn Bắc Việt để thăm dò và nếu họ chấp thuận thì Tướng Hiệp có thể đi ra Hà Nội, với tư cách là một nhân<br /><br />*143 Thevietnam Experence. sđd, trang 142 '<br /><br />viên trong chính phủ (cabinet member) và đại diện cho chính phủ để mở đầu cho sự thương thuyết.<br />Tướng Hiệp nói rằng ông liên lạc với Phái đoàn Hoa Kỳ và được biết rằng vào ngày hôm sau, 24 tháng 3 năm 1975, sẽ có một chuyến phi cơ C-13O đặc biệt từ Bangkok bay sang Sài Gòn để đưa một số nhân viên trong phái đoàn Bắc Việt ra Hà Nội rồi lại trở về Sài Gòn vào buổi tối hôm đó (đây là chuyến bay liên lạc cuối cùng giữa Sài Gòn với Hà nội). Tướng Hiệp vào phi trường Tân Sơn Nhất nói chuyện với đại diện của Bắc Việt và nói thêm với họ rằng nếu Hà Nội đồng ý thì ông sẵn sàng đi Hà Nội. Đại diện của Bắc Việt vô cùng ngạc nhiên vì từ khi có những chuyến bay liên lạc Hà Nội-Sài Gòn sau Hiệp định Paris, có nhiều sĩ quan trong QLVNCH đã bay ra Hà Nội nhưng Tướng Hiệp thì dù có được mời, ông không bao giờ nhận lời. Tướng Hiệp nói ông yêu cầu người đại diện của Bắc Việt bay ra Hà Nội ngày hôm sau và khi trở về Tân Sơn Nhứt vào buổi tối thì cho ông biết kết quả.<br />Tướng Phan Hòa Hiệp nói với người viết rằng tối hôm đó ông suy nghĩ cặn kẻ và ông thấy rằng trong trường hợp mà ông được Cộng sản cho phép ra Hà Nội, rất có thề là khi ra đến ngoài đó thì ông cũng có thể bị Cộng sản bắt giữ, tuy nhiên nếu có điều kiện thuận lợi thì ông cũng cứ đi vì đó là thi hành một nhiệm vụ mà Tổng Thống Trần Văn Hương giao phó. Sáng hôm sau ông yêu cầu người Mỹ di tản gia đình ông sang Phi Luật Tân vì trong trường hợp nếu Cộng sân Bắc Việt chấp thuận đề nghị của TT Hương thì ông sẽ đi Hà Nội và nếu mà ông bị bắt thì ít ra gia đình của ông cũng đã được an toàn. Tướng Hiệp nói rằng chiều hôm sau, người đại diện của Bắc Việt trong ủy Ban Liên Hợp 4 Bên từ Hà Nội trở về và cho ông biết rằng Hà Nội bác bỏ đề nghị thương thuyết của TT Trần Văn Hương. Đại diện của Hà Nội còn nói thêm rằng Hà Nội đòi chính quyền Miền Nam phải đầu hàng vô điều kiện.*144<br />Đó là nổ lực duy nhất mà chính phủ Việt Nam Cộng Hoà cố gắng tìm cách gửi đại diện ra Hà Nội để thăm dò nhằm tiến đến một cuộc thương thuyết và người chủ trương đường lối này là tân Tổng Thống Trần Văn Hương. Cả hai ông đại sứ Hoa Kỳ và đại sứ Pháp cũng cùng quan điểm như vậy và họ nghĩ rằng vẫn còn có thể giàn xếp để cho hai phe Sài Gòn và Hà Nội nói chuyện với nhau nhằm đạt được một giải pháp chính trị nào đó. Tuy nhiên, cả người Việt Nam, người Pháp và kể cả người Mỹ là Đại sứ Martin cũng không thể hiểu được rằng cho đến giờ chót, người làm chính sách (policy maker) cao cấp nhất của nước Mỹ là Ngoại trưởng Henry Kissinger không hề bao giờ có ý định để cho hai phe người Việt Nam đối nghịch có thể trực tiếp ngồi lại nói chuyện với nhau, dù lúc đó đã là những ngày cuối cùng của trận chiến tranh.<br />Trong cuốn "Khi Đồng Minh Bỏ Chạy," tác giả cho biết rằng:<br />“Ở phi trường về (sau hhi đưa cựu Tổng thống Thiệu lên phi cơ đi Đài Loan,) Đại sứ Martin cùng Đại sứ Jean Marie Ménllon lại tiếp tục công việc sắp xếp giải pháp chính trị. Ong Martin gửi cho Kissinger một điện văn cho biết vẫn còn có thể điều đình giưã chính phủ Sài Gòn và Việt Cộng:<br />"Ngày 26 tháng 4, Kissinger gủi mật điện gạt đi liền:<br />-"ông đại sứ đã hiểu lầm ý kiền của tôi về các cuộc điều đình với Việt Cộng. Tôi đã không nói đến giàn xếp giữa chính phủ Sài Gòn và Việt Cộng mà nói đến đến thương lượng giữa Hoa Kỳ và Việt Cộng. Tôi muốn bất cứ cuộc thảo luận nào giữa Hoa Kỳ và Việt cộng cũng phải được diễn ra tại Paris.<br /><br />*144: Mạn đàm với cựu Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp tại Anaheim, Califomia, ngày 4 tháng 1 năm 2003<br />-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------<br />"Vào giờ chót, Kissinger vẫn không muốn cho hai miền Bắc và Nam Việt Nam trực tiếp điều đình với nhau mà không có sự kiểm soát của ông *145<br />Cũng trong ngày này, theo Frank Snepp thì cũng có một màn hỏa mù khác xảy ra. Frank Snepp nói rằng sáng sớm ngày hôm đó, Đại Tá Harry Summers, Phó Trưởng Phái đoàn Hoa Kỳ trong ủy Ban Liên Hợp 4 Bên tại Tân Sơn Nhứt đã đáp chuyến phi cơ liên lạc cuối cùng từ Sài Gòn đi Hà Nội, có lẽ đó là chuyến bay mà Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp nói đến trong đoạn trên. Trong chuyến bay này, một đại diện của Bắc Việt đã đến ngồi cạnh Đại Tá Summers và nói nhỏ với ông về một vài đề nghị riêng. Sau khi về đến Sài Gòn, Đại Tá Summers đã phúc trình rằng người tiếp xúc với ông đã đưa ra ba "điều bình luận" (comments) đáng chú trọng, đó là: (l) ủy Ban Liên Hợp 4 Bên trong đó có cả Phái đoàn Hoa Kỳ gồm 15 người phải ở lại Miền Nam Việt Nam dù bất cứ chuyện gì xảy ra; (2) Phòng Tuỳ Viên Quân sự của Hoa Kỳ (DAO) phải triệt thoái hoàn toàn và (3) Toà Đại sứ Hoa Kỳ phải thương thuyết với "tân chính phủ' về tương lai của sứ quán.<br />Sau khi Đại sứ Graham Martin đọc bản thông điệp của Tổng Bí Thư Brezhnev, xem báo cáo này của Đại Tá Harry Summers cùng với báo cáo của Đại sứ Hung Gia Lợi trong Ủy Ban Quốc Tễ là ông Đại sứ Toth, ông tin tưởng một cách lạc quan rằng cuộc vận động giữa Ngoại Trưởng Kissinger với lãnh tụ Liên Xô Brezhnev đã mang lại kết quả và ông hy vọng rằng Hà Nội sẽ không có ý làm nhục Hoa Kỳ mà sẽ tiến tới một giải pháp chính trị.*146<br />145 Nguyễn Tiến Hưng: Khi Đồng Minh Tháo Chạy trang 216.<br />146 Frank Snepp: sđd, trang 432<br />Đó là giải pháp của Đại Sứ Pháp Merillon: TT Trần Văn Hương phải từ chức và trao quyền lại cho cựu Đại Tướng Dương Văn Minh.</span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-71887610079024170012010-04-20T17:52:00.000-07:002018-04-26T20:17:10.232-07:005 Ngày Thứ Năm 24.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiF6bnHElV9gDYgGAhxhc6d4UtDytaazcOJhKK_pRyEAFLr8r1OjDijKLKfghJlZFZiE0yuxOgipz0mkcXqT_XS8U5uoYwlEW4ZuZ22jChjKDuezJS0gHIeXHVaOlenmJd97IFfKBQVpBM/s1600/3308810884_41b14c962d.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 277px; height: 400px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiF6bnHElV9gDYgGAhxhc6d4UtDytaazcOJhKK_pRyEAFLr8r1OjDijKLKfghJlZFZiE0yuxOgipz0mkcXqT_XS8U5uoYwlEW4ZuZ22jChjKDuezJS0gHIeXHVaOlenmJd97IFfKBQVpBM/s400/3308810884_41b14c962d.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462460338484030850" border="0" /></a><br /><strong>NGÀY THỨ NĂM<br />24 THÁNG 4/75<br /><br />Trần Văn Hương Tiếp Xúc Với Dương Văn Minh.<br />Theo các tác giả Trần Văn Đôn trong Việt Nam Nhân Chứng, Frank Snepp trong Decent Interval và Oliver Tood trong Cruel Avril thì hồi 10 giờ sáng ngày 24-4-75, qua sự trung gian của Đại Tướng Trần Thiện Khiêm,Tổng Thống Trần Văn Hương đã đến gặp cựu Đại Tướng dương Văn Minh tại tư gia của Đại Tướng Khiêm trong cư xá sĩ quan tại Bộ Tổng Tham Mưu gần phi trường Tân Sơn Nhứt.<br />Đại Úy Nguyễn Văn Nhựt, cựu sĩ quan tùy viên của Tổng Thống Trân Văn Hương lại cho người viết biết rằng Cụ Hương không muốn gặp ông Minh ở dinh độc Lập cũng như tại Phủ Phó Tổng Thống ở đường công Lý, Cụ cũng không muốn gặp ông Minh tại tư gia của ông Minh trên đường Hồng Thập Tự như ông Minh muốn, do đó Cụ đã nhờ Đại Tướng Trần Thiện Khiêm sắp đặt cuộc gặp gở nầy. Cụ Hương cũng không muốn việc nầy tiết lộ ra ngoài, do đó Cụ đã dùng trực thăng bay từ Phủ Phó Tổng Thống ở đường Công Lý đến Bộ Tổng Tham Mưu và ngay cả hai người phi công cũng chỉ được lệnh bay lên Tổng Tham Mưu sau khi Cụ lên phi cơ.<br />Trong bài diễn văn đọc trước Lưỡng Viện Quốc Hội ngày 26 tháng 4 năm 1975, TT Trần Văn Hương có nói rằng: “Trong các cuộc gặp gỡ tại tư thất của người bạn chung - bởi vì họp mặt tôi muốn tránh tiếng trước, không thể mời Đại Tướng đến Dinh Độc Lập nói chuyện. Một mặt tôi cũng không thể tự mình tới nhà Đại Tướng mà nói chuyện. Cho nên chúng tôi đã cùng nhau đến nhà một người bạn chung”<br />Trong cuộc tiếp xúc nầy, TT Trần Văn Hương đã yêu cầu Tướng Minh nhận chức thủ tướng toàn quyền để thương thuyết với phe Cộng sản theo đề nghị của Đại sứ Pháp . TT Trần Văn Hương đã nói với Lưỡng Viện quốc Hội về việc gặp gỡ Tướng Dương Văn Minh rằng:<br />“Người ta bảo rằng Anh có đủ điều kiện để thương thuyết, vậy thì xin anh vì nước nhà, mọi tỵ hiềm đã qua, mọi sự không tốt đẹp đã xảy ra, xin anh vui lòng xóa bỏ để cùng nhau chung lưng dựng nước. Xin Anh chấp nhận cái ghế thủ tướng để đứng ra thương thuyết với phe bên kia”<br />Tuy nhiên Tướng Minh đã cương quyết từ chối và ngược lại ông đã yêu cầu Tổng Thống Hương từ chức, nhường chức vụ tổng thống VNCH lại cho ông Minh để được toàn quyền nói chuyện với phe bên kia.<br />Cuộc tiếp xúc đó coi như là đã hoàn toàn thất bại và Cụ Hương trở về Phủ Tổng Thống. Theo vị sĩ quan tùy viên của TT Trần Văn Hương, đó là chuyến bay bằng trực thăng duy nhất kể từ khi Cụ nhận chức Tổng Thống và chuyến bay khứ hồi chỉ mất khoảng chừng nửa tiếng đồng hio62 chứ Tổng Thống Trần Văn Hương không có “bay vòng vòng khắp Sài Gòn – Chợ Lớn” như một vài người đã đồn đại sau nầy. (ghi chú: Phỏng vấn cựu Đại Úy Nguyễn Văn Nhựt, sĩ quan tùy viên của TT Trần Văn Hương)<br />Trong cuốn “Cuộc Đời của Tướng Nguyễn Khoa Nam”, ông Nguyễn Mạnh Tri, một tong những tác giả cuốn sách nầy đã được cựu TT Nghuyễn Văn Thiệu dành cho một cuộc phỏng vấn tại San Jose ngày 22-10-2000. Trong cuộc phỏng vấn nầy, cựu TT Thiệu có nói như sau về việc ông bàn giao chức vụ tổng thống VNCH cho Phó Tổng Thống Trần Văn Hương:<br />“Khi tôi quyết định từ chức, tôi chỉ giao quyền lại cho Cụ Hương mặc dù tôi có nghe nói ông Dương Văn Minh muốn thay thế Cụ Hương. Tôi từ chức là vì những lý do riệng của tôi và tôi nghĩ rằng đó là quyết định tốt nhát cho đất nước trong tình thế khó khăn lúc ấy. Tôi quyết định từ chức vì bổn phận bắt buộc tôi phải làm như vậy. Tôi tin rằng giao lại cho Cụ Hương, chắc chắn Cụ Hương sẽ không bao giờ chịu trao quyền lại cho Việt Cộng, họa chăng là VC vào Dinh Độc Lập dí súng vào cổ ông. Ông thà chịu để địch bắt chớ không bao giờ kêu gọi quân dân trao quyền cho bọn chúng”148<br />*148: Nguyễn Manh Tri: “Cuộc đời của Tướng Nguyễn Khoa Nam” do Hội Phát Huy Văn Hóa Việt Nam, Ann Arbor, Michigan xuất bản năm 2001)<br />Có lẽ sau ngày 21 tháng 4 năm 1975, ông Thiệu là một trong số những người hiếm hoi ủng hộ cụ Trần Văn Hương. Ông Thiệu muốn Cụ Trần Văn Hương ngồi ở ghế tổng thống vì muốn bảo vệ cho quyền lợi của cá nhân của riêng ông, dù sao đi nữa thì Cụ Trần Văn Hương cũng không thể nào đối xử “cạn tàu ráo máng” với ông Thiệu, còn các thế lực chính trị khác tại Sài gòn thì gần như hầu hết đều chống lại việc cụ Hương tiếp tục làm tổng thống. Trước hết là toà đại sứ Pháp vì giải pháp của người Pháp là dùng lá bài Dương Văn Minh, toà đại sứ Mỹ thì như trên đã nói chỉ muốn lo cho việc di tản ra khỏi Miền Nam và khoán trắng mọi sự sắp xếp cho ngời Pháp, tuy nhiên riêng Đại sứ Graham Martin thì mong muốn Cụ Hương ngồi ở ghế tổng thống thêm dăm ba ngày nữa để giữ cái bộ mặt hợp hiến của chế độ miền Nam, cựu Đại tướng Dương Văn Minh thì chỉ muốn lên làm tổng thống ngay để có đủ toàn quyền thương thuyết với "những người anh em bên kia" và cuối cùng là cựu Trung Tướng Trần Văn Đôn, Phó Thủ tướng kiêm Tổng trưởng Quốc Phòng trong chính phủ Nguyễn Bá Cẩn cùng một số tướng tá thân cận của ông ta.<br />Theo lời của Trung tứơng Trần Văn Đôn kể lại trong " việt Nam Nhân chứn” thì ngay ngày hôm sau khi Cụ Hương tuyên thệ nhậm chức, một số tướng lãnh như Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn, Tư lệnh Quân đoàn III, chuẩn Tướng Trần Quang Khôi, Tư lệnh Lữ đoàn III Thiết giáp đã gọi điện thoại “khuyên" ông nên đứng ra lãnh nhiệm vụ thủ tướng. Đến ngày 25 tháng 4 thì cựu tổng thống Thiệu mời ông Đôn vào Dinh Độc lập và trong buổi gặp mặt này, ông Thiệu có nói với ông rằng "Ngoài ông Minh ra, ông là người có thể nhận lãnh đựơc trách niệm này Tôi đã nghĩ đến ông từ năm 1973 nhưng vì tôi không thay đổi lập trường chống Cộng triệt để của tôi nên không thể ngồi chung với họ, nếu chịu thương thuyết thì tôi đã mời ông làm thủ tướng từ năm 1973 rồi”. ông Thiệu gọi điện thoại cho Cụ Hương và “khuyên” Cụ rằng "Nếu ông Dương Văn Minh không chịu làm thủ tướng toàn quyền thì Cụ tìm một người khác có thể thương thuyết với bên kia và người đó theo tôi là ông Trần văn Đôn. *149<br />Cũng theo lời Trẫn Văn Đôn thì đến 4 giờ 3O chiều 24 tháng 4, Tướng Khiêm gọi điện thoại cho ông Đôn biết là Tổng Thống Trần Văn Hương sẽ chỉ định Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy lãnh tụ Phong trào Quốc gia Cấp tiến làm tân thủ tướng. Cụ Hương biết giáo sư Nguyễn Ngọc Huy từ hồi thập niên 1940 trước khi sang Pháp du học và Cụ rất quý trọng ông Huy. Sau đó ông Đôn đến gặp Dương Văn Minh và ông Minh tha thiết yêu cầu ông Đôn giàn xếp thế nào để cho Cụ Hương đồng ý giao quyền lại cho ông ta càng sớm chừng nào tốt chừng đó để thương thuyết với phe bên kia.<br />Tướng Đôn nghĩ rằng nên có áp lực về phía quân đội để Cụ Hương chấp nhận giải pháp này và ông ta đã điện thoại mời hai Đại tướng Trần Thiện Khiêm và Cao Văn Viên đến nhà ông Dương Văn Minh, tuy nhiên cả hai ông này không đến nhà ông Minh mà họ đến thẳng Dinh Độc Lập. Đại tướng Khiêm vào nói chuyện với Cụ Hương, kế đó là Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy và sau đó Tổng trưởng Quốc Phòng Trần Văn Đôn cùng Tổng Tham Mưu Trưởng Cao Văn Viên trình bày về tình hình quân sự: vòng đai Sài Gòn đang bị thu hẹp, đạn dược thiếu và tinh thần chiến đấu của binh sĩ quá sa sút.<br />Tổng thống Trần Văn Hương nói rằng ông chia xẻ với số phận của anh em quân nhân tại chiến trường, ông sẽ sống chết với anh em binh sĩ trong quân đội. Sau đó ông chỉ định Đại Tướng Cao Văn Viên làm Tổng Tư Lệnh Quân lực VNCH, có nghiã là Tướng Cao Văn Viên có toàn quyền chỉ huy và điều động quân đội, một chức vụ mà trong suốt thời Đệ Nhị Cộng Hoà do chính ông Thiệu nắm giữ. Đại tướng Cao Văn Viên phải miễn cưỡng nhận lời, tuy nhiên ông yêu cầu TT Trần Văn Hương một điều, đó là "nếu Tổng<br /><br />149 Trần Văn Đôn: sđd, trang 467<br /><br />Thống phải giao quyền lại cbo Đại tướng Dương Văn Minh thì tôi xin Tổng Thống cho tôi đựơc nghỉ dài bạn không lương vì tôi không thể làm việc dưới quyền Dương Văn Minh". Theo lời Trần Văn Đôn thì Tổng thống Trần Văn Hương chấp thuận lời yêu cầu này. Trước khi ra về, ông Đôn còn nói thêm với Cụ Hương rằng “Xin Cụ nghiên cứu lại vì phía bên kia bọ chỉ muốn nói chuyện với ông Minh mà thôi." .<br />Tối hôm đó, ông Đôn đến nhà Dương Văn Minh thì đã có sự hiện diện của Nghị sĩ Nguyễn Vặn Huyền, Nghị sĩ Vũ Văn Mẫu và ông Brochand, cố vấn toà đại sứ Pháp. Ông Minh cho ông Đôn biết là Cụ Hương không muốn từ chức, cố vấn Brochand tỏ ra thất vọng vì ông ta cho biết Hà Nội nhất quyết không nói chuyện với bất cứ nhân vật nào ngoại trừ Dương Văn Minh. Ông Đôn trấn an nhóm này và nói rằng "ông Hương mới lên mà ép buộc ông phải từ chức thì cũng khó xử cho ông ấy, hơn nữa còn có hiến pháp và quốc hội”. Nghị sĩ Nguyễn Văn Huyền đồng ý và sau đó thì cả ông Minh lẫn ông Vũ Văn Mẫu đều cho rằng ông Hương cố trì hoãn như vậy nhưng thế nào rồi cũng chấp thuận từ chức.<br />Lá Bài Trằn Văn Đỗ?<br />Vào cuối tháng 4 năm 1975, sau khi ông Nguyên Văn Thiệu từ chức, Tổng Thống Trần Văn Hương trong một tuần lễ ngắn ngủi kế nhiệm chức vụ tổng thống theo hiến pháp đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc tìm người để thương thuyết với Bắc Việt ngõ hầu tìm được một giải pháp ít bi thảm hơn cho miền Nam và cuối cùng đã phải "trao quyền" lại cho cựu Đại tướng Dương Văn Minh, một người mà hồi đó tại miền Nam người ta đồn rằng ông ta là người duy nhất có thể nói chuyện được với Cộng sản Bắc Việt. Sau ngày 30 tháng 4 thì tất cả mọi người đều thấy rõ điều đó không đúng sự thật vì trong hai ngày ngắn ngủi lên làm tổng thống, Cộng sản không hề nói chuyện với Dương Văn Minh và cũng không bao giờ có ý định nói chuyện với ông ta cả.<br />Trong những ngày cuối cùng của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, sau khi hơn một nửa lãnh thổ bị rơi vào tay Cộng sản, vào khoảng cuối tháng 3 và đầu tháng 4 năm 1975, một số dư luận về phía ngoại quốc có đề cập đến việc đã đến lúc miền Nam nên “nói chuyện" với Cộng sản Bắc Việt và tên tuổi của Bác Sĩ Trần Văn Đỗ cũng có được nhiều người nhắc nhở đến.<br />Trong một cuốn hồi ký được xuất bản vào năm 2003 ông Nguyễn Bá Cẩn, vị thủ tướng cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa có cho biết:<br />"Theo lời Phó Thủ Tướng Nguyễn Lưu Viên thuật lại với Tiến sĩ Lâm Lễ Trinh (đăng trong Tạp chí Human Rigbts viết bằng Pháp) văn) thì Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm nói rằng "không có một chính phủ ở một quốc gia nào còn có thể đứng vững sau một sự sụp đổ kinh thiên động địa như vậy. Một khi đất nước đã mất 14 tỉnh rồi mà không có một nhân vật nào từ chính phủ cho tới Tổng Tham Mưu bị trừng phạt thì thì là một việc vô lý. Và Thủ Tướng khiêm nói ông ta xin tự nguyện làm “vật tế thần ."<br />“Từ Tổng Thống Thiệu cho đến Thủ Tướng Khiêm và Phó Thủ Tướng Viên đều đồng ý là phải có một biện pháp gì mạnh hơn quyết định sự cải tổ nội các. Sau đó, theo lời phó thủ tướng Nguyễn Lưu Viên thì Tổng Thống Thiệu đọc lại tờ trình của thủ tướng Trần Thiện Khiêm, trong đó có đoạn đề cập đền gải pháp nếu cần có một tân nội các thì những nhân vật sau đây được Thủ Tướng Khiêm đề nghị với Tổng Thống Thiệu:<br />1 . Bác Sĩ TrầnVăn Đỗ<br />2. Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy<br />3. Chủ tịch Thựơng nghị Viện Trần Văn Lắm<br />4. Chủ tịch Hạ nghị Viện Nguyễn Bá Cẩn " *150<br />Như vậy thì theo nhận xét của Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm, Bác sĩ Trần Văn Đỗ được xem là một trong những nhân vật có đủ khả năng để thay thế ông để đảm nhận chức vụ thủ tướng và trong số 4 người được ông đề nghị, tên của Bác sĩ Trần Văn Đỗ được đứng vào hàng đầu, tuy nhiên Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã chọn người đứng hàng thứ tư trong danh sách này là ông Nguyễn Bá Cẫn làm thủ tướng.<br />Người viết có một thời gian được phục vụ dưới quyền Bác sĩ Trần Văn Đỗ cho nên người viết biết được rằng giữa Đại Tướng Trần Thiện Khiêm và Bác sĩ Trần Văn Đỗ thì chỉ có một vài liên hệ thân hữu, có quen biết nhau chứ hai người không hề có liên hệ họ hàng hay là bạn bè thân thiết gì cho lắm khiến cho ông Khiêm đã vì cảm tình cá nhân mà để tên Bác sĩ Trần Văn Đỗ đứng hàng đầu trong bản đề nghị gửi lên Tổng Thống Thiệu.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ là em ruột của Luật sư Trần Văn Chương, người đảm nhiệm chức vụ Bộ Trưởng Ngoại Giao trong chính phủ của Cụ TrầnTrọng Kim vào năm 1945 và dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa làm Đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Washington từ năm 1955 cho đến năm 1963 thì từ chức đề phản đối Tổng Thống Ngô Đình Diệm. ông Trần văn Chương cũng là thân phụ của bà Trần Lệ Xuân tức là bà Ngô Đình Nhu.<br />Năm 1954, khi Bác sĩ Trần Văn Đỗ đang giữ chức vụ Đại Tá, Giám Đốc Nha Quân Y của Quân Đội Quốc Gia<br />150 Nguyễn Bá Cẩn: đất Nớc Tôi, tác giả xuất bản, San Jose 2003, trang 365-366.<br /><br />Việt Nam thì ông Ngô Đình Diệm được Quốc trưởng Bảo Đại chỉ định thành lập một tân chính phủ thay thế cho Hoàng thân Bửu Lộc. Dù rằng đến ngày 7 tháng 7 năm 1954 chính phủ Ngô Đình Diệm mới ra mắt tại Sài Gòn, nhưng ngay từ trước khi rời nước Pháp về Việt Nam vào cuối tháng 6 năm 1954, ông Ngô Đình Diệm đã mời Bác sĩ Trần Văn Đỗ đảm nhận chức vụ Tổng Truởng Ngoại Giao và tân Ngoại Trưởng Trần Văn Đỗ đã được chỉ thị của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm bay sang Thụy Sĩ để thay thế cho Ngoại Trưởng Nguyễn Quốc Định cầm đầu Phái đoàn của Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam tham dự Hội Nghị về Đông Dương đang diễn ra tại Genève.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ là người đại diện cho Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam đã không ký vào Bản Hiệp Định Genève về Đông Dương ngày 20 tháng 7 năm 1954 chia đôi đất nước tại Vỹ tuyến 17.<br />Năm 1955, Bác sĩ Trần Văn Đỗ từ chức Bộ Trưởng Ngoại Giao cho đến năm 1965 mới trở lại giữ chức Ngoại trưởng trong chính phủ của Bác sĩ Phan Huy Quát và sau đó tiếp tục giữ chức vụ này trong ủy Ban Hành Pháp Trung Ương tức là chính phủ của Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ. Từ năm 1968 cho đến năm 1965, Bác sĩ Trần Văn Đỗ không hề giữ một chức vụ nào trong các chính phủ dưới thời Đệ Nhị Cộng Hòa sau này.<br />Vào thời điểm năm 1975, Bác sĩ Trần Văn Đỗ được nhiều người nói đến không phải vì ông dã từng giữ chức vụ ngoại trưởng dưới nhiều chính phủ trước đó, nhưng người ta chú ý đến ông vì một lý do khác mà ngay cả người Việt Nam ở miền Nam cũng có ít người được biết: Bác sĩ Trần Văn Đỗ là nhân vật Miền Nam duy nhất đã được Cộng sản Bắc Việt mời đến gặp gỡ - được mời chứ không có xin hay yêu cầu như những người khác - không những chỉ một lần mà đến hai lần: lần đầu tiên tại Genève vào tháng 7 năm 1954 và lần thứ hai tại Paris vào khoảng năm 1969 hay 1970.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ có kể lại cho nhiều người, trong số đó có cả người viết, về chuyện ông được Cộng sản mời đến gặp Phạm Văn Đồng, trưởng Phái Đoàn của Chính Phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tại Hội Nghị Genève khi ông vừa mới đến Thụy Sĩ hồi cuối tháng 6 năm 1954.<br />Bác Sĩ Trần Văn Đỗ cho biết lúc đó ông chỉ là một bác sĩ y khoa, không có một kinh nghiệm gì về ngành ngoại giao, tuy nhiên, qua sự giới thiệu của ông Ngô Đình Nhu là cháu vợ của ông, khi ông được ông Ngô Đình Diệm khẩn khoản mời làm Tổng Trưởng Ngoại Giao để thay thế cho Giáo Sư Nguyễn Quốc Định mà những người ủng hộ ông Diệm cho rằng "quá thân Pháp” thì ông cũng phải nhận lời vì thì giờ quá cấp bách, lúc đó đã vào cuối tháng 6 mà Thủ Tướng Pháp Mendes France thì đã long trọng hứa hẹn sẽ giải quyết vấn đề Đông Dương trước ngày 20 tháng 7.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói trong khi ông đến Genève vào cuối tháng 6 thì Phái đoàn của Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam không được người Pháp cho biết một điều gì về việc họ đang thương lượng với Việt Minh, tuy nhiên ông có nghe một vài dư luận hành lang cho biết một cách mơ hồ về những giải pháp có thể tiến đến một cuộc hưu chiến tại Đông Dương và một trong những giải pháp đó là chia cắt nước Việt Nam thành hai phần, không rõ chia cắt ở điểm nào, địa phương nào. Khi ông đến Genève thì các phái đoàn tham dự Hội Nghị đang tạm "ngưng họp” (recess) và trong thời gian này, trưởng phái đoàn Pháp là Thủ Tướng kiêm Ngoại Trưởng Mendes France đang về Paris tham khảo với chính giới Pháp, do đó ông có thêm thì giờ để thăm dò và tìm hiểu tình hình các phái đoàn tham dự hột nghị: Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Liên Bang Xô Viết, Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, Cao Miên, Lào và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tức là Việt Minh do Thủ Tướng Phạm Văn Đồng lãnh đạo. Vào đầu tháng 7, vài người bạn của Bác sĩ Đỗ đang sống tại Paris báo cho ông Đỗ biết rằng Luật sư Phan Anh có nhờ họ nhắn với ông rằng ông ta muốn gặp. Bác sĩ Đỗ nói rằng Luật sư Phan Anh là bạn của Luật sư Trần Văn Chương, anh ruột của ông và cũng là bạn của ông thời còn ở Hà Nội trớc năm 1945, ông ta từng làm Bộ Trường Thanh Niên trong Chính Phủ Trần Trọng Kim và vào thời gian 1954 thì ông đang làm Bộ Trưởng Kinh Tế của Việt Minh và cũng đang là một thành viên trong Phái đoàn của Phạm Văn Đồng. Ông Đỗ trả lời rằng "anh em bạn cũ muốn gặp nhau thì gặp chứ có chuyện gì mà bải ngại!”. Sau đó ông đã sang nơi trú ngụ của Phái đoàn Việt Minh để gặp Luật sư Phan Anh và tại đó ông đã gặp cả Phạm Văn Đồng.<br />Bác sĩ Đỗ nói rằng sau phần chào hỏi, Phạm Văn Đồng hỏi ngay về vấn đề chia cắt đất nước và khi ông hỏi lại là chia cắt từ đâu thì Phạm Văn Đồng nói rằng "ở vỹ tuyến thứ 13." Bác sĩ Đỗ nói rằng đây là lần đầu tiên ông nghe nói một cách chính thức về vấn đề chia cắt và cũng là lần đầu tiên ông nghe nói đến "vỹ tuyến thứ 13." . Phạm Văn Đồng cũng hỏi ý kiến ông về vấn đề “tổng tuyển cử” và khi Bác sĩ Đỗ hỏi chừng nào thì Phạm Văn Đồng trả lời rằng có lẽ trong vòng 6 tháng. Khi Phạm Vàn Đồng hỏi ý kiến của ông về cả hai vấn đề này thì ông chỉ trả lởi một cách ỡm ờ là “không có ý kiến gì” vì quả thật thì Bác sĩ Đỗ cũng như phái đoàn Việt Nam chẳng hay biết gì về những quyết định trọng đại này.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói rằng nhờ ông tự ý đi sang thăm phái đoàn của Việt Minh nên tình cờ mới biết được rằng Việt Minh và các cường quốc đã đồng ý về giải pháp chia cắt chứ không phải là "da beo” tức là ngưng bắn tại chỗ và về sau thì ông được biết rằng giải pháp này đã được họ thỏa thuận với nhau từ cuối tháng 4 năm 1954 tức là ngay cả trước khi trận Điện Biên Phủ kết thúc vào ngày 7 tháng 5 năm 1954. Ngoài ra họ cũng còn đề cập đến vấn đề tổng tuyển cử, những vấn đề sính tử đối với người Việt Nam mà phái đoàn của Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam không hề được biết mảy may gì cả. Chuyện nực cười là chính ông, người cầm đầu phái đoàn này lại chỉ được biết về hai vấn đề tối quan trọng này qua sự tiết lộ của ông Phạm Văn Đồng Trưởng Phái đoàn của Chính Phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tức là phe đối thủ của phe Chính phủ Quốc Gia Việt Nam mà sau này người ta vẫn gọi là “phe quốc gia." Ông Trần Văn Đỗ kể lại chuyện này với một nụ cười chua xót và ông nói rằng "người ta định đoạt số phận của nhân dân mình mà chính mình cũng không hay biết gì hết."<br />Bác sĩ Đỗ cho biết rằng cuộc gặp gỡ này diễn ra trong một bầu không khí rất thân hữu, khi ông Phan Anh giới thiệu ông Phạm văn Đồng thì ông ta nói rằng: "Xin giới thiệu với anh đây là "Anh Tô". Tên thật của Phạm Văn Đồng là “ Tô", do đó chỉ trong vòng đồng chí, bạn bè thân hữu thì người ta mới gọi . là " anh Tô ". Ông cho biết rằng sau một hồi chuyện vãn xã giao thì ông ra về và ngày hôm sau chính ông Phạm Văn Đồng lại dẫn một nhóm sang thăm đáp lễ phái đoàn của Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam. Bác sĩ Trần Văn Đỗ cũng cho biết thêm rằng cho đến ngày Hội Nghị Genève về Đông Dương kết thúc vào ngày 21 tháng 7 năm 1954 thì giữa hai phái đoàn Việt Minh do Phạm Văn Đồng lãnh đạo và Phái Đoàn của Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam do ông lãnh đạo không hề có chuyện cãi vã, không hề có thái độ hận thù gì cả.<br />Ông nói rằng ngày hôm sau khi ông gặp ông Phạm văn Đồng, báo chí tại Thụy Sĩ đã đăng tãi tin này dưới cái tít "Cuộc Gặp Gỡ Giữa Hai Huynh Đệ Thù Nghịch” (La rencontre desfrères ennemis) và đó cũng là một điều may mắn cho Phái đoàn Quốc Gia Việt Nam vì sau đó thì các phái đoàn như Pháp và Hoa Kỳ đã đến tiếp xúc với ông và trao cho ông những tài liệu chính thức: đó là một cái "note verbale” tức là một sự thỏa thuận bằng miệng giữa Pháp, Anh và Mỹ từ ngày 27 tháng 4 năm 1954 chấp nhận giải pháp chia cắt nước Việt Nam và nếu chia cắt tại vỹ tuyến thứ 18 thì có thể chấp nhận được.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ cũng cho biết rằng ngoài việc gặp gỡ ông Phạm Văn Đồng, trong thời gian Hội Nghị Genève, ông cũng còn được gặp Thủ Tướng Trung Cộng Chu ân Lai và chính ông Chu ân Lai có ngỏ lời mời ông và ông Ngô Đình Luyện sang thăm viếng Bắc Kinh. Chuyện này ông có tường trình lên Thủ Tướng Ngô Đình Diệm ngay sau khi ông về đến Sài Gòn, tuy nhiên sau đó ông không nghe Thủ Tướng Diệm nhắc nhở gì đến chuyện này vì chỉ ít lâu sau thì ông từ chức.<br />Chuyện Ngoại trưởng Trần Văn Đỗ gặp Thủ Tướng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Phạm Văn Đồng hồi Hội Nghị Genève năm 1954 rất ít người được biết vì dưới thời Ngô Đình Diệm, chính quyền không cho phép phổ biến những tin tức có liên quan đến Cộng sản như vấn đề này. Nhưng sau năm 1975, chính Bác sĩ Trần Văn Đỗ đã kể lại chuyện này qua một lá thư gửi cho cựu Thiếu tướng Đỗ Mậu và ông này đã cho đăng vào Phụ Bản của cuốn sách Việt Nam Máu Lửa Quê Hương Tôi. Người viết xin trích lại một đoạn như sau:<br />“Paris ngày 30 tháng 8 năm 1983<br />“Nhắc lại Hội nghị Genève thì không mấy ai biết bề trong thế nào. Ai cũng tưởng tượng trong bàn hội nghị bàn cãi kẻ nói qua người nói lại như đi chợ trả giá. Nhưng sự thật chẳng có bàn cải gì trong phòng hội nghị cả.<br />"Tôi sang Genève hỏi nhân viên phái đoàn thì họ nói lúc này nghỉ hè, các trưởng phái đoàn đều vắng mặt, trừ các phái đoàn Việt Nam, Lào và Cao Mên. Không có tin tức gì các phái đoàn nói chuyện với nbau, không ai đá động gì đến ta cả. Trong lúc đó có tin hành lang nói đến việc chia xẻ đất nước. Tin đồn không biết thiệt hư, ở đâu ra. Phía Pháp trước khi tôi qua Genève, ông Tổng Trưởng Guy la Chambre (Ministre des états Associés - Tổng Trưởng Các Quốc Liên Kết tức là Đông Dương), hứa có tin gì thì sẽ cho mình biết nhưng không bao giờ cho mình biết gì cả.<br />Bởi vậy nên tối 3 hay 4 tháng 7 gì đó, hai ông Nguyễn Ngọc Bích và Nguyễn mạnh Hà đến trụ sở hỏi tôi có bằng lòng gặp Phạm Văn Đồng không. Tôi nói tôi không có complex (mặc cảm) gì cả, gặp ai cũng được, ờ đâu cũng được lúc nào cũng được. Hôm sau tôi đi với ông Nguyễn Hữu Châu qua trụ sở Việt Minh gặp Phạm Văn Đồng, có mặt Hoàng Văn Hoan, Trần Công Tường. Chào hỏi xong, ông Đồng nói đến vấn đề chia xẻ đất. Tôi hỏi chia chỗ nào ông Đồng trả lời: lối vỹ tuyến thứ 13, rồi đem bản đồ ra chỉ về đường đi từ Pleiku xuống An Khê. Hỏi thì tôi trả lời không có ý kiến. Đồng nói. “nhưng chia chỉ tạm thời vì tính sẽ có tổng tuyển cử để thống nhất, trong vòng 6 tháng. " Tôi trả lời chưa có ý kiến gì vì mới tới.<br />Ngày bôm sau, Phạm Văn Đồng sang đáp lễ nhưng không có nói gì khác. Nhờ vậy tôi mới biết việc họ bàn tính với nbau, định đoạt số phận mình mà không cho mình biết.<br />Vài giờ sau khi tôi nói chuyện với bên Việt Minb thì báo chí tung ra “/a rencontre des frères ennemis" vì đây là lần đầu tiên mà hai bên gặp nói cbuyện riêng với nhau.<br />Tôi về đến nhà thì phái đoàn Pháp kế đến phái đoàn Mỹ xin lại gặp tôi. Người Pháp hỏi tôi nói chuyện với Phạm văn Đồng có chi lạ cho họ biết với. Tôi nói tôi đi thăm ông Đồng cũng như đi thăm các ông - thăm xã giao. " 151<br /><br />*151 Đỗ Mậu: Việt Nam Máu Lửa Quệ Hơng Tôi, trang 1441-1442<br />Hai nhân vật mà Bác sĩ Trần Văn Đỗ đề cập đến là Nguyễn Ngọc Bích và Nguyễn Mạnh Hà là hai nhà trí thức Việt Nam rất nổi tiếng trong giới người Việt Nam đang sống tại Pháp. Nguyễn Mạnh Hà là một nhà trí thức nổi tiếng thân Việt Minh ngay từ thời năm 1945, tuy nhiên Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích thì không phải là một người thân Cộng sản.<br />Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích là một nhân vật mà đa số người Việt Nam ở miền Bắc và miền Trung ít biết đến, tuy nhiên người Việt Nam ở Nam Bộ tức là Nam Kỳ thì không có ai mà lại không biết đến ông, nhưng mà dưới một cái tên khác: Bác vật Nguyễn Ngọc Bích. Ông Nguyễn Ngọc Bích là con của ông Nguyễn Ngọc Tương, Giáo Tông của Đạo Cao Đài tại Bến Tre. Vào thập niên 193O, ông thi đậu vào trường Politechnique tại Pháp. Trước ông cũng có hai ngời đã thi đậu vào trường nổi tiếng này là Trung Tướng Nguyễn Văn Xuân về sau làm Thủ Tướng Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam đầu tiên vào năm 1948 và Giáo sư Hoàng Xuân Hãn, Bộ Trưởng Giáo Dục trong Chính Phủ Trần Trọng Kim vào năm 1945. Sau khi tốt nghiệp trường Politechnique, ông lại theo học ngành kỹ sư tại École des Ponts et Chaussées tức là trường Kỹ Sư Kiều Lộ, một trong những Trường Lớn (Grándes Écoles) của nước Pháp. Sau khi tốt nghiệp kỹ sư kiều lộ, ông trở về Việt Nam phục vụ trong ngành công chánh, người Việt nam gọi là trường tiền. Hồi đó, tại Việt Nam chưa có trường nào đào tạo ngành kỹ sư cho nên danh từ này chưa được thong dụng và riêng tại Nam Kỳ thì đa số dân chúng gọi những người tốt nghiệp bằng kỹ sư ở Pháp bằng "bác vật", do đó mà ông đợc mọi người gọi là ông "bác vật Nguyễn Ngọc Bích”<br />Tháng 8 năm 1945, sau khi người Nhật đầu hàng, ưgời Pháp trở lại Nam Việt nhằm tái lập chế độ thuộc địa tại Nam Kỳ nưng nhân dân đã nổi lên chống lại người Pháp và cuộc kháng chiến tại Nam Bộ bùng nổ vào tháng 9 năm 1945. Bác vật Nguyễn Ngọc Bích cũng hăng say tham gia kháng chiến và ông được cử làm chỉ huy một đơn vị kháng chiến tại vùng Tiền Giang. Nhằm ngăn chân không cho quân Pháp tiến về chiếm tỉnh Mỹ Tho và các tỉnh miền Tây, bác vật Nguyễn Ngọc Bích đã chỉ huy những toán kháng chiến phá sập các cây cầu quan trọng trên Quốc lộ 4 từ Sài Gòn về miền Tây như cầu Bến Lức, cầu Tân An thuộc tỉnh Tân An, cầu Long Định thuộc tỉnh Mỹ Tho và cầu Cái Răng thuộc tỉnh Cần Thơ v.v. Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bích được đồng bào Nam Bộ xem như là một vi "anh hung kháng chiến hcống Pháp và tên tuổi, uy tin của ông nổi bật hơn cả những cán bộ cao cấp Việt Minh tại Nam Bộ. Chính trong thời gian này, ông được Việt Minh cử giữ chức Khu Bộ Phó Khu 9 tức là vùng Hậu Giang. Cựu Thủ Tướng Cộng sản Võ Văn Kiệt vào thời gian đó chỉ là một cán bộ cấp quận đã nói về Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bích như sau:<br />“Nguyễn Ngọc Bích tham gia kháng chiến, bị địch bắt và trục xuất khỏi Việt Nam khi là Khu Bộ phó Khu 9. Thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến tôi có dịp gặp Nguyễn Ngọc Bích trong chiến khu. Khi đó ông Ngọc Bích là Khu Bộ Phó Khu 9, một “dân Tây” đẹp trai và đặc biệt nhiệt tình. " *152<br />Người Pháp điều tra và họ biết được người chỉ huy việc phá cầu này phải là một người có hiểu biết thật nhiều về cầu cống và họ biết ngay người đó không ai khác hơn là bác vật Nguyễn Ngọc Bích, cựu sinh viên trường Ponts et Chausées tại Pháp. Người Pháp đã huy động mấy tiểu đoàn đi truy lùng kỹ sư Nguyễn Ngọc Bích và sau cùng thì nhờ có sự điềm chỉ, họ đã bắt sống được ông vào năm 1946.<br />Theo ông Chester Cooper, một chuyên gia đã từng<br /><br />*152 Trầm Hương: Đêm Trắng của Đức Giáo Tông, nhà xuất bản Công An Nhân dân, Sài gòn 2002, trang<br />phục vụ cho Trung Ương Tình Báo CIA của Hoa Kỳ thì " Vì ông Nguyễn Ngọc Bích càng ngày càng có uy tín trong quần chúng Nam Bộ mà lại không theo Cộng sản cho nên bọ tìm cách loại ông và báo cho gián điệp của Pháp biết hành tung của ông. Không rõ Việt Minh có thực sự phản bội mà điềm chỉ cho tình báo của người Pbáp nơi trú ẩn để bắt ông bay không, điều đó không có gì rõ rệt, tuy nhiên ông Nguyễn Ngọc Bích thì luôn luôn nghi ngờ rằng đó chính là nguyên nhân khiến cho ông bị Pháp bắt." *153<br />Trên nguyên tắc, tất cả mọi sinh viên tốt nghiệp trường Politechnique đều đương nhiên trở thành sĩ quan trong quân đội Pháp và dĩ nhiên ông Nguyễn Ngọc Bích cũng là một sĩ quan của Pháp, vậy mà ông lại có những hoạt động chống lại quân đội Pháp, do đó người Pháp đưa ông ra tòa án quân sự. Ông bị khép vào tội “phản nghịch" và bị kết án tử hình tại Sài Gòn. Tuy nhiên nhờ sự can thiệp tích cực của giới cựu sinh viên các trường Grandes Écoles tại Phấp và sự vận động tích cực của vợ ông là Bác sĩ Heriette Bùi Quang Chiêu mà người Pháp tại Đông Dương phải trả tự do cho ông với điều kiện là ông phải rời khỏi Việt Nam sang sống ở Pháp. Sau khi sang Pháp, ông Nguyễn Ngọc Bích không hành nghề kỹ sư kiều lộ mà trở lại đi học ngành y khoa và sau khi tốt nghiệp bác sĩ, ông chuyên nghiên cứu về ngành ung thư.<br />Vào năm 1961, ông trở về Việt Nam và cùng với Giáo sư Nguyễn Văn Thoại ghi danh ứng cử tổng thống, tuy nhiên liên danh này bị bất hợp lệ vì Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã cho ghi thêm một điều khoản vào luật bầu cử quy định rằng tất cả mọi ứng cử viên tổng thống và phó tổng thống phải cư ngụ tại Việt Nam ít nhất là hai năm, một điều<br /><br />*153 Chester cooper: The Lost Crusade: America in Vietnam, Dodd, Mead & Company. New York. 1970, trang 123.<br />kiện mà nếu được áp dụng vào tháng 10 năm 1955 thì chính ông Ngô Đình Diệm cũng không hợp lệ vì ông mới trở về Việt Nam vào cuối tháng 6 năm 1954.<br />Trong thời gian sống ở Pháp, Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích thường hay tham dự những cuộc hội họp trong giới trí thức nhằm đòi người Pháp phải trao trả độc lập cho Việt Nam, tuy nhiên Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Bích không hề theo Cộng sàn. Ông Nguyễn Ngọc Châu, con trai của Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích, thời trước 1975 là một trong những vị Giám Đốc của Ngân Hàng Việt Nam Thương Tín tại Sài Gòn và hiện đang sống tại Paris, có cho người viết biết rằng ông Gaston phạm Ngọc Thuần, anh của Đại Tá Phạm Ngọc Thảo, đã từng làm đại sứ của Việt Cộng tại Đông Đức nhưng sau năm 1975 thì đã "vượt biên" sang ty nạn tại Pháp, ông ta là bạn của Kỷ sư Nguyễn Ngọc Bích trước năm 1945 và đã nói cho ông Châu biết rằng trong thời kỳ tham gia kháng chiến, dù có được Việt Minh mời mọc, thuyết phục nhiều lẳn nhng Kỹ sư Nguyễn Ngọc Bích cương quyết từ chối không chịu gia nhập vào đảng Cộng sản, ông chỉ theo kháng chiến để chống lại thực dân Pháp mà thôi.<br />Trong thời gian sống tại Pháp, Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích chuyên nghiên cứu về bệnh ung thư và cũng có viết một số bài có giá trị đăng trên báo chí. Sau khi bị bác đơn không được tham dự cuộc bầu cử tổng thống vào năm 1961, Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích có viết một bài nhan đề " Vietnam-An Independent Viewpoinf' (Việt Nam- Một Quan Điểm Độc Lập) đăng trên The China Quarterly) số tháng 1-3 năm 1962. The chia Quarterly là một tam cá nguyệt san vô cùng giá trị chuyên nghiên cứu về các vấn đề Á châu và trong số báo này, ngoài Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích còn có bài của những học giả nổi tiếng khác như là Philippe Devillers, P. J. Honey, Bernard Fall, Gerard Tongas, William Kaye, ông Hoàng Văn Chí và nhà báo như Phong Lê Văn Tiến.<br />Trong phần giới thiệu về tác giả, tạp chí China Quarterly viết rằng:<br />"Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích là một trong những người Việt Nam đầu tiên được tốt nghiệp trường Politechnique ở Paris, sau đó ông trở về phhục vụ tại Nam Kỳ, thuộc địa của Pbáp. Sul Đệ Nhi Thế Chiến, ông trở thành một chỉ huy cao cấp trong phong trào kháng chiến tại Nam Bộ nhưng mà ông đã bị các đồng đội Cộng sản phản bội điềm chỉ cho người Pháp bắt vì ông nhất quyết chủ trương công cuộc kháng chiến là để chồng lại người Pháp để dành độc lập cho Việt Nam chứ không phải cho đảng Cộng sản. Thoát được bản án tử bình nhờ một thỏa hiệp ân xá giữa hai phe, sau đó ông sang sinh sống tại Pháp cho đến bây giờ. Ông hiện là giám đốc một nhà xuất bản tại Paris và là một y khoa bác sĩ, tuy nhiên ông vẫn còn rất chăm chú theo dõi rất sát mọi diễn biền chính trị tại Việt Nam. Ý kiến của ông về các vấn đề miền Nam Việt Nam rất được nhiều người tôn trọng và ông cũng được họ xem như là một ngời có thể kế vị ông Ngô Đình Diệm. Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích có nộp đơn tham dự vào cuộc bầu cử tổng thống năm 1961 nhưng vào giờ chót thì liên danh này lại bị chính quyền Sài Gòn tuyên bố là bất hợp lệ vì lý do “kỷ thuật” *154<br />Người viết có được đọc bài này và nhận thấy rằng tuy được viết vào năm 1962 nhưng Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích có nhiều ý kiến vô cùng độc đáo, không những của một nhà trí thức mà còn là một nhà chính trị, một nhà kinh tế và một nhà xã hội có cái nhìn rất xa và rất rộng. Trong bài này, ông chỉ trích những sai lầm về chính trị của cả hai chế độ Hà Nội cũng như Sài Gòn và đã đưa ra những nhận định rất xây dựng về các vấn đề kinh tế cũng như là xã hội tại cả hai miền. Nếu còn sống, có lẽ ông cũng có thể đóng góp<br />*154 The China Quarterly, January-march 1962, trang 221.<br />được một phần nào đó trong lãnh vực chính trị tại miền Nam vào thời gian giữa thập niên 196O sau khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị giết. Tiếc thay khi cảm thấy đã đến giai đoạn cuối cùng của bệnh ung thư, ông trở về sống những ngày cuối cùng tại quê hương và từ trần vào ngày 4 tháng 12 năm 1966 tại Bến Tre.<br />Luật sư Đinh Thạch Bích có được may mắn hầu chuyện với Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Bích mấy lần trước ngày ông tạ thế có nói với ngời viết rằng B.S. Nguyễn Ngọc Bích quả thực đúng là một ngời " quốc gia chân chính".<br />Các ông Nguyễn Mạnh Hà, Bác sĩ Nguyễn Ngọc Bích và Luật ư Phan Anh đều là bạn của Bác sĩ Trần Văn Đỗ do đó mà khi ông Đỗ làm Tổng Trưởng Ngoại Giao, họ đã móc nối cho ông Đỗ gặp gỡ Phạm Văn Đồng để hai bên nói chuyện với nhau ngõ hầu có thể tìm được một giải pháp nào tốt đẹp hơn cho Việt nam tuy nhiên vào năm l954 thì số phận của Việt Nam lại do các cường quốc quyết định như lời của Bác sĩ Đỗ: "người ta định đoạt số phận của nhân dân mình mà chính mình cũng không bay biết gì bết!’.'<br />Nhà báo Pháp nổi tiếng Jean Iacouture cũng có nhận xét về Bác Sĩ Trần Văn Đỗ như sau: " Tân Tổng Trưởng Ngoại Giao của Việt Nam, Bác sĩ Trần Văn Đỗ đã sang Genève đại diện cho chính phủ của ông tại bội nghị với một thái độ hòa hoãn, đầy tư cách và tinh thần thực tiễn rất đáng quý. "<br />Lacouture cũng có kể lại cuộc gặp gỡ giữa Ngoại Trưởng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Phạm Văn Đồng và Ngoại Trởng Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam Trần Văn Đỗ như sau:<br />"Ngày bôm sau, 13 tháng 7, là một ngày vô cùng quan trọng. Mendes-France gặp Chu ân Lai và Phạm văn Đồng, cả Trần Văn Đỗ cũng gặp Phạm Văn Đồng. Sau khi Mandes France rời Genève về Paris, Phạm Văn Đồng tiếp Trần Văn Đỗ, Ngoại Trưởng của phe Quốc Gia, một cơ bội mà ai cũng ngạc nhiên và vô cùng khích lệ.<br />“Phan Anh, Bộ Trưởng Kỹ Nghệ và Thương Mại là một nhân viên trong phái đoàn Việt Mihb, vốn là bạn thân của anh Bác sĩ Trần Văn Đỗ. Ngay sau khi ông Đỗ đến Genève, Phan Anh đã nhắn với ông ta rằng cả hai vị ngoại trưởng nên gặp gỡ nhau. Bác sĩ Trần Văn Đỗ trả lời: "những người anh em cùng huyết thống thì làm sao mà có thể từ chối không gặp gỡ nbau?”<br />"Và sau đó thì Phạm Văn Đồng và Trần Văn Đỗ đã chính thức gặp gỡ đối diện nbau, cả hai người đều gầy ốm khẳng khiu như nhau, đều có gương mặt khắc khổ nghiêm trang như nhau và cũng đều có những mối ưu tư khắc khoải về một tổ quốc chung đang bị cảnh tan nát vì chiến tranh. Đây là cuộc tiếp xúc đầu tiên giữa hai phe, và cuộc tiếp xúc này chứ không phải là cuộc thảo luận chính tri giữa đôi bên đã đựơc mọi người xem như là một việc rất đáng khích lệ.<br />“Tuy nhiên hai vị tổng trưởng có thảo luận với nhau về một vấn đề có liên hệ đến cả hai người nhiều nhất: cuộc tổng tuyển cử để thống nhất đất nước. Lần đầu tiên ông Phạm Văn Đồng đề nghị một cách cụ thể là cuộc tuyển cử sẽ được tổ chức trong vòng 6 tháng, một thời hạn mà trước đó ông ta cũng có mập mờ nói đến. Ông Trần Văn Đỗ tỏ ra thận trọng, không có phản đối những mà điều hiển nhiên đối với ông và cả hai đồng minh Pháp và Hoa Kỳ đều hiểu rằng nếu tổng tuyển cử trong thời gian chỉ có 6 tháng sau ngày Việt Minh chiến thắng thì khó mà có thể thắng đựơc họ tại phòng bỏ phiếu” *155<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ cũng cho biết thêm rằng ngoài việc gặp gỡ ông Phạm Văn Đồng, trong thời gian Hội Nghị Genève, ông cũng còn được gặp Thủ Tướng Trung Cộng<br /><br />*155: Philippe Devillers & Jean Lacouture End of a War. Indochina 1954, Frederick A. Praeger. New York 1969, trang 281-282.<br />Chu ân Lai và chính ông Chu ân Lai có ngỏ lời mời ông và ông Ngô Đình Luyện sang thăm viếng Bắc Kinh. Chuyện này ông có tường trình lên Thủ Tướng Ngô Đình Diệm ngay sau khi ông về đến Sài Gòn, tuy nhiên sau đó ông không nghe Thủ Tướng Diệm nhắc nhở gì đến chuyện này vì chỉ ít lâu sau thì ông từ chức.<br />Theo Bác sĩ Trần Văn Đỗ thì đây là lần đầu tiên Thủ Tướng Trung Cộng Chu ân Lai đã ngõ lời mời đại diện của Miền Nam Việt Nam sang viếng thăm Bắc Kinh, tuy nhiên mấy năm sau đó thì Chu ân Lai lại còn ngõ lời mời và đề nghị thiết lập liên lạc ngoại giao trên cấp tổng lãnh sự với Việt Nam Cộng Hòa và lần thứ nhì thì đề nghị này đã được chuyển đến ông Ngô Đình Luyện, Đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại London. Cựu Đại sứ Ngô Đình Luyện cũng có tiết lộ chuyện này với một số ngời thân tín của ông và mới đây, một trong những người đó là cựu Đại Tá Nguyễn Hữu Duệ có ghi lại nh sau:<br />“Ông Ngô đình Luyện kể cho tôi ngbe một bí mật hết sức quan trọng mà tôi chưa ngbe bao giờ.<br />Ngày Thủ Tướng Chu ân Lai viếng Anh Quốc (tôi quên bẵng nhớ năm nào),phái đoàn của Chu ân Lai đông lắm, có đến bơn 100 người và được chính phủ Anh đón tiếp rất long trọng. Ông Luyện đựơc một tham vụ ngoại giao của tòa đại sứ Trung Quốc đem biếu hai vò rượu “Mao Thái”, kèm tấm thiệp của Thủ Tướng Chu ân Lai mời dự tiếp tân ờ tòa đại sứ Trung Quốc với sự hiện diện của Nữ Hoàng Anh.<br />Khi ông đựơc đại sứ Trung Quốc giới thiệu với Thủ Tướng Cbu ân Lai, thủ tướng rất niềm nở, nói đã biết ông là em của tổng thống Việt Nam, là người ông rất kính trọng và ngưỡng mộ. Ông xin ông Luyện chuyển lời thăm của Mao Chủ Tịch đến Ngô Tổng Thống. Ông Chu ân Lai nói ông không có cơ hội để nói nhiều với Đại sứ Luyện nhưng đã chỉ thị cho đại sứ Trung Quốc đến gặtp đại sứ Luyện trình bày chi tiết sau.<br />Sau đó, ông đại sứ Trung Quốc đến thăm ông Luyện ờ tòa đại sứ Việt Nam. Đại sứ Trung Cộng nói với ông Luyện rằng Chủ tịch Mao Trạch Đông rất cảm phục lòng yêu nước và những gì Ngô Tổng Thống đã làm cho miền Nam Việt Nam được phồ thịnh như ngày nay. ý của Chủ tịch Mao là muốn có liên lạc ngoại giao với miền Nam Việt Nam.<br />Theo ý Mao Trạch Đông, trước tiên hai bên sẽ đặt liên lạc trên cấp tổng lãnh sự, sau đó sẽ nâng lên cấp đại sứ nếu tình thế cho phép.Theo Mao trạch Đông thì hai bên sẽ có liên lạc chặt chẽ về văn hóa và bình thường hóa việc buôn bán giữa hai quốc gia. Trung Quốc cũng sẽ giàn xếp để hai miến Nam Bắc Việt Nam có đại diện giữa hai miền, sau dó sẽ đi đến việc liên lạc, tiếp tế và buôn bán giũa hai miền .<br />Ông Luyện trả lời là sẽ trình Tổng Thống Ngô Đình Diệm và sẽ trả lời ông đại sứ Trung Cộng sau.<br />Ông Luyện đích thân về Sài Gòn trình Tổng Thống Diệm việc này. Sau đó gần hai tháng, ông đựơc tổng thống triệu về và cho biết là sau khi đã nhờ ông đại sứ Trung Hoa Quốc Gia về tham khảo ý kiến Tổng Thống Tưởng Giới Thạch, tổng tổng cũng tham khảo ý kiến với đại sứ Hoa Kỳ thì đi đến kết luận là việc này chưa thể đồng ý trong giai đoạn này đựơc. " *156<br />Sự tiết lộ này cho thấy rằng hồi năm 1954 khi ông Chu Ân Lai ngỏ lời mời Ngoại Trưởng Trần Văn Đỗ sang thăm Bắc Kinh là theo ý kiến của Mao Trạch Đông và đến mấy năm sau thì nhà lãnh đạo Trung Hoa Cộng sản này cũng vẫn còn có ý đó, lần này còn đi xa hơn nữa, ông ta đã đề nghị việc thiết lập liên lạc ngoại giao, văn hóa và thương mại với miền Nam Việt Nam mà chắc chắn rằng đó không<br />*156: Nguyễn Hữu Duệ: Nhớ Lại Những Ngày ở Cạnh TT Ngô Đình Diệm, tác giả xuất bản. San Diego 2003, trang 33-34.<br />phải là điều mà các nhà lãnh đạo Cộng sản Hà Nội mong muốn. Ông Nguyễn Hữu Duệ nói rằng ông không nhớ rõ năm nào nhưng việc đó xảy ra khi ông Ngô Đình Diệm còn làm tổng thống tức là phải trước năm 1963. Thật là một điều đáng tiếc cho Miền Nam Việt Nam vì nếu hồi đó mà miền Nam thiết lập mối bang giao, dù chỉ là thương mại, với Trung Hoa Cộng sản thì đó là một điều vô cùng có lợi về phương diện ngoại giao vì trong trường hợp đó thì Trung Cộng sẽ ít thân thiện hơn với Hà Nội và cũng sẽ ít đối nghịch hơn đối với miền Nam. Thật là đáng tiếc khi chính quyền Ngô Đình Diệm đã bỏ lở cơ hội đến hai lần.<br />Tuy nhiên đến 10 năm sau thì chuyện liên lạc với Trung Hoa Cộng sản lại được nhắc nhở đến và lần này thì phía muốn xích lại gần Trung Hoa Cộng sản lại chính là Việt Nam Cộng Hòa. Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng cho biết rằng trong một cuộc phỏng vấn cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu tại London vào ngày 8 tháng 8 năm 1978, ông Thiệu đã tiết lộ rằng:<br />“Vào mùa thu năm 1974, ngoại tưởng Vương Văn Bắc đã đề nghị với Tổng Thống Nguyên Văn Thiệu là Việt Nam Cộng Hòa nên bí mật tiếp xúc với Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa để yêu cầu các nhà lãnh đạo Trung Cộng giảm thiểu bớt sự ủng bộ của họ dành cho Cộng sản Bắc Việt là Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời tại miền Nam. Lúc đó thì Tổng Thống Thiệu đang sẵn sàng thỏa hiệp với Trung Cộng về vấn đề khai thác dầu hỏa trong vùng thềm lục địa biển Nam Hải và theo đuổi một đường lối ngoại giao mới theo đó thì Việt Nam Cộng Hòa chấp nhận ảnh hưởng của Trung Cộng trong vùng Đông Nam Á ".<br />Sau đó ông đã phỏng vấn luật sư Vương Văn Bắc tại Paris vào ngày 22 tháng 8 năm 1985 về việc này và đựơc Luật sư Bắc cho biết thêm như sau:<br />“Trong thời gian ông Bắc làm đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Anh từ năm 1972 đến năm 1973 ông có quen thân một vị dân biểu Anh thuộc Đảng Bảo Thủ. Vào cuốn năm 1974, lúc đó ông Vương Văn Bắc đang làm Tổng Trưởng Ngoại giao người bạn dân biểu Anh nầy có tên trong một phái đoàn đoàn quốc hội Anh sắp sang viếng thăm Bắc Kinh. Ngoại trưởng Vương Văn Bắc đã nhờ ông đại sứ Việt Nam tại London nhân danh ông tiếp xúc với vị dân biểu này và nhờ ông ta thăm dò với giới lãnh đạo Trung Cộng về khả năng có thể xích lại gần (rapprochement) giữa Bắc Kinh và Sài Gòn. Ông Bắc hy vọng rằng có thể lơi dụng được sự nghi ngờ sâu xa giữaa Hà Nội với Trung cộng sau cuyến công du của Tổng Thống Nixon tại Bắc kính. Vị dân biểu Anh này đã nói chuyện với Thứ trưởng Ngoại giao Trung cộng là ông Kiều Quán Hoa và đã được ông này cho biết rằng lập trường của Trung Hoa Cộng sản là hoàn toàn ủng hộ chính phủ Lâm Thời Cộng Hòa Mien Nam Việt Nam. Kiều Quán Hoa cũng nói thêm rằng vì lý do đó mà nếu muốn thay đổi đường lối đối với Sài Gòn thì cũng đã quá trễ rồi . Như vậy thì Ông Vương Văn Bắc đã biết rõ rằng Trung Cộng đang cố gắng gây dựng chính phủ Cách Mạng Lâm Thời như là một lực lượng để cầm quyền tại Miền Nam đương đầu với ảnh hưởng của chế độ Hà Nội. Khi ủng bộ Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời ý đồ của Trung Cộng là duy trì ảnh hưởng của họ tại Đông Dương sau khi người Mỹ triệt thoái ra khỏi vùng này. "<br />“Khi Ngoại Trưởng Bắc trình với Tổng Thống Thiệu về việc Trung Cộng khước từ đề nghị của Việt Nam thì Thống Thiệu nói rằng: Người Trung Hoa quá tự tin.<br />Họ tự nhủ rằng “Tại sao mà bây giờ chúng tôi lại phải giúp cho miền Nam? Bây giờ chúng tôi đã có trọn nước Việt Nam rồi”. Họ tin tưởng rằng Bắc việt sẽ để cho chính phủ Cách Mang Lâm Thời cai trị miền Nam, như vậy thì chẳng có lý do gì lại chia xẻ xẻ một miếng bánh với Thiệu "<br />“Có điều nực cười là ngời Mỹ can thiệp vào Việt Nam với lý do “be bờ” ảnb hưởng của Trung Cộng trong lòng Đông Nam Á thì đến khi cuộc chiến gần tàn, ông Thiệu cảm thấy rằng Việt Nam sắp sửa bị Hoa Kỳ bỏ rơi vì chiến lươc của Nixon là nghiêng về phía Trung Cộng, do đó ông Thiệu muốn quay sang Trung Cộng để tìm cách “be bờ" Cộng sản Bắc Việt. Ông Thiệu sẵn sàng đi với Bắc Kinh còn hơn bị Hà Nội thống trị. Ông Thiệu tin rằng Trung Cộng cũng sợ ảnh hưởng của Hà Nội tại Đông Dương hơn là Sài Gòn do đó họ có thể sẽ bỏ rơi Bắc Việt vì họ nghĩ rằng chính Bắc Việt mới là đối thủ chính của Trung Cộng tại Đông Dương. Viễn kiến của ông Thiệu rất đúng, tuy nhiên tiếc thay ông đã hành động quá trễ rồi”. *157<br />Có lẽ Bác sĩ Trần Văn Đỗ có "duyên" với những người lãnh đạo Cộng sản như Thủ tướng Chu ân Lai của Trung Cộng và Thủ Tướng Phạm Văn Đồng của Cộng sản Bắc Việt cho nên gần khoảng 15 năm sau thì nhân một chuyến viếng thăm Paris với tư cách cá nhân, ông lại được Cộng Sản Bắc Việt "mời “ đến gặp một lần thứ hai.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ có kể lại với một số thân hữu rằng nhân một chuyến ông sang Pháp về việc gia đình, người viết không nhớ rõ vào khoảng cuối năm 1969 hay đầu năm 197O gì đó, thì ông nhận được lời mời của ông Xuân Thuỷ, Bộ Trưởng Ngoại Giao và cũng đư Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tại cuộc Hòa Đàm Paris. Lúc bấy giờ Hội nghị Paris đang ở trong tình trạng mà báo chí gọi là “đánb đánh đàm đàm", tuy Việt Nam Cộng Hòa cũng có phái đoàn chính thức tham dự hội nghị nhưng Cộng sản Bắc Việt chỉ nói chuyện với Hoa Kỳ và tuyệt đối không bao giờ tiếp xúc hay nói chuyện trực tiếp với phái đoàn miền Nam.<br />*157: Nguyễn Tiến Hưng & Jenold Schecter: Sđd, trang 313-314.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ lúc đó không còn giữ một chức vụ gì trong chính phủ Việt Nam Cộng Hòa từ năm 1968 (cho đến năm 1975), ông chỉ là một người công dân thường mà thôi, vì thế cho nên ông vô cùng ngạc nhiên khi ông được chính Bộ Trưởng Xuân Thủy mới đến gặp. Bản tính dễ dãi, hiền hòa, cởi mở, hiếu khách và không hề có mặc cảm, Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói rằng thấy chuyện này cũng hay hay và thú vị cho nên ông đã nhận lời dù rằng ông không có quen biết thân tình gì với ông Xuân Thủy. Tuy nhiên, vì cuộc gặp gỡ này vào giai đoạn đó có phần vô cùng tế nhị về những phương diện ngoại giao và chính trị cho nên ông đã nhờ tòa đại sứ Việt Nam Cộng Hòa tại Paris phúc trình việc này về Sài gòn. Bác sĩ Trần Vãn Đỗ nói với người viết rằng ông không giữ chức vụ gì trong chinh phủ cho nên ông không cần phải xin phép ái cả, tuy nhiên ông phải cho tòa đại sứ biết vì ông chỉ muốn thông báo cho các giới chức có thẩm quyền ở Sài Gòn biết về việc này mà thôi. Ông cũng nói thêm rằng tuy Sài Gòn có đưa ra một vài ý kiến nhưng ông khẳng định ông lúc đó chỉ là một thường dân và cuộc gặp gỡ này là do phía Cộng sản chủ động cho nên ông sẽ chỉ lắng nghe những điều gì họ muốn nói mà thôi.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói rằng khác với lần gặp gỡ trước tại Genève có tính cách chính thức vì ông đang giữ chức Tổng Trưởng Ngoại Giao của Chính Phủ Quốc Gia Việt Nam và ông Phạm Văn Đồng đang giữ chức vụ Thủ Tướng kiêm Bộ Trưởng Ngoại Giao của Chính Phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, lần này thì ông Xuân Thủy đang giữ chức Bộ Trưởng Ngoại Giao kiêm Trưởng Phái đoàn của việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tại Paris còn ông thì chỉ là một “phó thường dân" cho nên cuộc gặp gỡ chỉ có tính cách cá nhân mà thôi. Bác sĩ Đỗ nói rằng trong suốt buổi gặp gỡ, ông gọi Xuân Thủy bằng “ông Bộ Trưởng” và ông Xuân Thủy thì gọi ông là "Bác sĩ” chứ cả hai người không hề gọi nhau bằng tiếng "Anh" như đối với ông Phạm Văn Đồng hồi năm 1954.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói rằng ông Xuân Thủy và một vài người phụ tá đã đón tiếp ông một cách niềm nỡ và cởi mở, tuy nhiên câu chuyện chỉ loanh quanh trong vòng xã giao, nói những chuyện thông thường mà thôi chứ tuyệt đối không có đả động gì đến chuyện chính trị, nhất là chuyện liên quan đến hòa đàm. Ông nói rằng sau hai tiếng đồng hồ chuyện vãn một cách thân tình thì ông ra về và chuyện ông gặp gỡ Xuân Thủy thật sự cũng chỉ có vậy mà thôi, chẳng có gì quan trọng cả.<br />Bác sĩ Đỗ nói rằng sau khi đến gặp ông Xuân Thủy thì ông lại gặp phải nhiều chuyện rắc rối làm cho ông rất bực mình.<br />Trước hết là người Mỹ.<br />Bác sĩ Đỗ nói rằng vị Phó Trưởng Phái đoàn Hoa Kỳ lúc đó là đại sứ Phillip Habib, trước đó là phụ tá của Đại sứ Ellsworth Bunker trong chức vụ Phó Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn. Ông nói rằng ông Habib là bạn thân của ông, vào năm 1965 chính ông Habib đã thuyết phục ông nên nhận lời giữ chức vụ ngoại trưởng trong chính phủ quân nhân của Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ vì ông Habib nói rằng "nếu có bác sĩ trong chính phủ thì ít ra người Mỹ chúng tôi cũng biết còn có một người có thể nói chuyện được." Vậy mà sau khi ông gặp Xuân Thủy, dù đã kể lại cho ông Habib nghe những gì đã xẩy ra mà ông ta vẫn không chịu tin vì người Mỹ nghi rằng Bác sĩ Đỗ gặp Xuân Thủy để trao một đề nghị gì đó của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cho Hà Nội. Bác sĩ Đỗ nói rằng sau đó thì ông đi đâu cũng có người của CIA theo dõi.<br />Có lẽ vào lúc đó Bác sĩ Trần Văn Đỗ không được biết chủ trương của Tiến sĩ Henry Kissinger là tất cả mọi sự thương thuyết về Việt Nam phải do chính người Mỹ hay nói rõ hơn là do chính Kissiger với Bắc Việt mà thôi. Trong cuốn sách "Khi Đồng Minh Tháo Chạy, ông Nguyễn Tiến Hưng có tìm thấy một tài liệu nói rõ vấn đề này:<br />“Cho đến thời điển cuối cùng trước khi Miền Nam sụp đổ ngày 26 tráng 4 năm 1975, Kissinger còn đánh điện cho Đại sứ Martin nói rằng: bất cứ điều đình nào cũng phải là giữa Hoa Kỳ và phía Bắc Việt chứ không phải giữa Sài Gòn và Hà Nội. Ông còn nói thêm rằng “bất cứ cuộc thảo luận nào cũng phải diễn ra tại Paris" *158<br />Sau đó Bác sĩ Trần Văn Đỗ cũng gặp một vài sự phiền phức ở Sài Gòn.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ cho biết thêm rằng sau khi về đến Sài Gòn thì Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu lại mời ông vào Dinh Độc Lập để tường trình về cuộc gặp gỡ này. Ông cũng thực tình kể lại như vậy, chỉ có nói chuyện suông mà thôi chứ cũng chẳng có gì quan trọng cả, ông Xuân Thủy không hề đưa ra một đề nghị nào, không có một điều gì nhắn gửi gì đến chính quyền Miền Nam, tuy nhiên ông Thiệu cũng không tin nư vậy và sau đó thì mối liên lạc giữa Tổng ThốngThiệu với ông trở nên lạnh nhạt hơn.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói rằng cho đến khi về Sài Gòn, ông suy nghĩ thật nhiều mà cũng không thể nào hiểu được nguyên nhân lại sao ông lại được Xuân Thủy mời đến gặp tại Paris. Bác sĩ Đỗ nói với ngời viết rằng nếu Xuân Thủy hay các nhà lãnh đạo Cộng sản muốn mua chuộc hay thuyết phục ông thì đó cũng là một điều thật vô cùng buồn cười vì tại Sài Gòn thì ai cũng đều biết rằng từ năm 1968, Bác sĩ Tần Văn Đỗ là Phó Chủ Tịch Chi Hội Việt Nam Liên Minh Thế Giới Chống Cộng (Worl's Anti-communist League), vị Chủ Tịch Chi Hội là Bác sĩ Phan Huy Quát và Tổng Thơ Ký là luật sư Nguyễn Lâm Sanh, bạn thân của Luật sư nguyễn Hữu Thọ, lúc đó đang làm Chủ Tịch Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Sau năm 1975, Bác sĩ Phan Huy Quát bị giam tại<br />*158 Nguyễn Tiến Hag: Sđd., trang 453-454.<br />Chí Hòa rồi bị Cộng sản đầu độc và chết ở trong tù, Luật sư Nguyễn Lâm Sanh, dù là bạn thân của Nguyễn Hữu Thọ cũng bị đi tù "cải tạo“ ở Bắc Việt gần 10 năm trời và sau khi đợc trả tự do thì sang sống ở Pháp rồi tử trần tại Paris.<br />Mấy năm sau thì chính Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu lại yêu cầu Bác sĩ Trần Văn Đỗ tiếp xúc với các đại diện của Mặt Trận Giải Phóng tại Paris. Theo ông Nguyễn Tiến Hưng thì „vào cuối năm 1974 Thiệu „cho phép“ (authorized) cựu Ngoại Trưởng Trần Văn Đỗ bí mát thương thuyềt với đại diện của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tại Paris. Ông Đỗ, một ngời miền Nam đã được sự tin cậy của các đại diện của chính phủ Cách Mạng Lâm Thời mà ông đã từng quen biết từ trước khi cuộc chiến tranh xảy ra. Người Mỹ không chấp thuận việc ông Đỗ tiếp xúc với phái đoàn Việt Cộng, tuy nhiên nổ lực của ông Đỗ cũng chẳng đi đến đâu vì Hà Nội không muốn chính phủ Cách Mạng Lâm Thời thương thuyết trực tiếp với Sài Gòn, cũng cùng một lý do mà người Mỹ không muốn Sài Gòn trực tiếp gặp) gỡ Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam. Cả hai phe Bắc Việt và Hoa Kỳ đều muốn kiểm soát mọi hành động cũng như là kết quả." *159<br />Vào năm 1974, theo tinh thần của điều 12 Hiệp định Paris l973, một hội nghị giữa VNCH và Việt Cộng đã được triệu tập tại La Celle St Cloud ở Pháp để làm hết sức mình để trực hiện việc ký kết một hiệpt định về các vấn đề nội bộ của miền Nam Việt Nam", Bác sĩ Trần Văn Đỗ đã được mời tham dự vào phái đoàn này cùng với các ông Trần Văn Ân, Nguyễn Quốc Định, Nguyên Đắc Khê, Nguyễn Ngọc An, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Luật sư Trẫn Văn Tuyên và Luật sư Nguyễn Thị Vui, trưởng phái đoàn là Bác sĩ Nguyễn Lưu<br />*159 Nguyễn Tiến Hưng & Jerrold Schecter : Sđd., trang 314.<br />Viên và phó trưởng phái đoàn là ông nguyễn Xuân Phong. Phía Việt Cộng, người cầm đầu phái đoàn là Nguyễn Văn Hiếu. Hội nghị này diễn ra hằng tuần, mỗi phía đọc một bài diễn văn soạn sẵn rồi sau đó ai về nhà nấy chờ đến tuần sau, không khí vô cùng tẻ nhạt và chẳng có đi đến đâu, báo chí Sài Gòn hồi đó gọi hội nghị này là "chuyện dài nhân dân tự vệ”. Hội nghị kéo dài cho đến ngày 15 tháng 5 năm 1974 thì cả hai bên đồng ý ngưng hẳn mọi sự thương thuyết vì tất cả mọi người đều biết rõ rằng vấn đề Việt Nam sẽ chỉ được giải quyết trên chiến trường mà mọi lực lượng quân sự đều do Cộng sản Bắc Việt lãnh đạo.<br />Trong một cuốn sách tên là "Hồi Ức Về Hội Nghị Paris" do nhà xuất bản Chính trị Quốc gia ở Hà Nội xuất bản vào năm 2001 thì Nguyễn Văn Hiếu cho biết rằng Bấc sĩ Nguyễn Lưu Viên, Trưởng Phái đoàn VNCH có một lần ngỏ lời mời phái đoàn của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam đến dùng cơm nhưng họ đã từ chối. Trong một bài phỏng vấn dành cho Tiến Sĩ Lâm Lễ Trinh cách đây mấy năm, Bác sĩ Nguyễn Lưu Viên xác nhận chuyện đó. Ông cho biết rằng: " Tôi có đề nghị phái đoàn của Nguyễn Văn Hiếu dùng cơm chung vì cùng là dân miền Nam cả, nhưng họ tránh né".<br />Bác sĩ Nguyễn Lưu Viên đã từng tham gia kháng chiến chống Pháp từ năm 1945, ông từng làm quân y sĩ trưởng của Sư Đoàn 320 hồi năm 1949 và người chính ủy đại đơn vị này là Văn Tiến Dũng do đó trong thời kháng chiến ông quen biết với cả Võ Nguyên Giáp và Văn Tiến Dũng. Ông rời bỏ hàng ngũ kháng chiến sau khi đảng Cộng sản chính thức lãnh đạo cuộc kháng chiến và trở về sống trong vùng quốc gia vào nam 1951 và sau này đã giữ chức vụ phó thủ tướng trong ba chính phủ: Trần Văn Hương năm 1964, Nguyễn Cao Kỳ năm 1965 và Trần Thiện Khiêm vào năm 1969. Ông cho biết rằng có lẽ vì nguyên nhân ông có tham gia kháng chiến cho nên đã được chính phủ VNCH chọn làm trưởng phái đoàn ở Hội nghị La Celle Saint Cloud để đễ bề nói chuyện với Việt Cộng chứ ông không có tài ăn nói giỏi.<br />Một người có thành tích kháng chiến trên 5 năm như Bác sĩ Nguyễn Lưu Viên ngỏ lời mời phái đoàn Việt Cộng dùng cơm mà họ cũng không dám nhận lời thì việc Bác sĩ Trần Văn Đỗ được các nhà lãnh đạo Cộng sản cao cấp hơn như Phạm Văn Đồng và Xuân Thủy mời đến gặp hai lần đủ cho thấy rằng ông cũng có nhiều uy tín đối với những người Cộng sản Bắc Việt.<br />Tưởng cũng nên nhắc lại là Bác Sĩ Trần Văn Đỗ tuy từng đảm nhận chức vụ tổng trưởng Ngoại Giao của Miền Nam nhiều lần nhưng ông là người có đầu óc rất phóng khoáng, được cảm tình của nhiều người, nhiều phe phái và họ đều cho rằng ông ta có tinh thần "quân tử”, hiểu theo tiếng quân tử của người Tàu hay là tiếng "gentleman" của ngời Anh. Về phương diện chính trị, tuy rằng ông là người có tinh thần chống Cộng sản nhưng ông cũng tôn trọng chính kiến của những người khác, dù rằng họ theo Cộng sản. Ông là con rể của Kỹ sư Lưu Văn Lang, người đã được Cụ Trần Trọng Kim mời làm Bộ Trưởng Công Chánh trong chính phủ đầu tiên vào năm 1945. Vào tháng 4 năm 1954, trước khi Hội nghị Genève khai mạc, có một nhóm trí thức tại Sài Gòn thành lập một hội mang tên là "phong Trào Bảo Vệ Hòa bình."<br />Chủ tịch phong trào này là Dược sĩ Trần Kim Quan và trong số các ủy viên có Luật sư Trịnh Đình Thảo, Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, Hòa Thượng Thích Huệ Quang, Thạc sĩ Phạm Huy Thông, Giáo sư Nguyễn văn Dưỡng, chuyên viên ngân hàng Nguyễn Văn Vi và Kỹ sư Huỳnh Văn Lang.<br />Vào khoảng tháng 11 năm 1954, phong trào này tổ chức một cuộc biểu tình tại chợ Bến Thành và sau đó thì chính quyền Ngô Đình Diệm bắt giam 26 người trong phong trào này. Tuy những ngời như Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, Luật sư Trịnh Đình Thảo, Tiến sĩ Phạm Huy Thông v.v sau này theo Cộng sản nhưng vào thời điểm đó thì họ chỉ hoạt động cho hòa bình mà thôi, do đó người đứng ra can thiệp với chính quyền của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm trả tự do cho một số người chính là Ngoại Trởng Trần Văn Đỗ. Nhờ sự can thiệp của ông, có một số người được trả tự do, trong đó có Kỹ sư Lu Văn Lang, nhạc phụ của ông, Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, sau này là Chủ tịch Mặt Trân Giải Phóng Miền Nam vào năm 1961 và Luật sư Trịnh Đình Thảo, sau vụ Tết Mậu Thân là chủ tịch Liên Minh Dân Tộc, Dan Chủ Phụng Sự Hòa Bình, một tổ chức thân Cộng sản.<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ được người Mỹ di tản vào ngày 28 tháng 4 năm 1975 rồi sang sống tại Pháp. Cho đến ngày ông từ trần, Bác sĩ Trần Văn Đỗ vẫn hăng say hoạt động, tuy tuổi đã cao nhưng ông đã đi nhiều nơi kêu gọi người ty nạn tích cực chống lại bạo quyền Cộng sản Việt Nam.<br />Người viết có dịp hỏi Bác sĩ Trần Văn Đỗ hồi tháng 4 năm l975 ông có được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu tham khảo mời làm thủ tướng theo đề nghị của Đại Tướng Trần Thiện Khiêm hay không thì ông trả lời rằng ông không hề gặp hay nói chuyện gì với ông Thiệu vào tháng 3 hay tháng 4 năm 1975.<br />Theo cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn thì Tổng Thống Thiệu và Thủ Tướng Khiêm, theo lời Phó thủ tướng Nguyễn Lưu Viên, cũng đã nghĩ đến các ông Trần Văn Đỗ, Nguyễn Ngọc Huy và Trần Văn Lắm. Tôi đốc thúc khéo để TT Thiệu mời ông Lắm như đã trình bày ở đoạn trên nhưng có nhiều lý do, và nhất là những suy tính chính trị tế nhị làm cho TT không mời họ mà lại "nhắm " vào tôi". *160<br />Khi được hỏi rằng nếu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu có ngỏ lời mời ông làm thủ tướng thay thế Đại Tướng Trần<br /><br />*160: Nguyễn Bá Cẩn : Sđd., trang 376<br />Thiện Khiêm thì ông có nhận lời hay không, Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói rằng chức vụ thủ tướng chính phủ là thi hành đường lối chính sách của tổng thống và dù rằng vào đầu tháng 4 năm 1975, tình hình đã trở nên vô vọng nhưng ông không rõ đường lối và chính sách của ông Thiệu như thế nào, vẫn giữ nguyên "4 không'” như cũ hay là có thay đổi. Nếu Tổng Thống Thiệu vẫn giữ nguyên chính sách "4 không”, vẫn mong muốn làm tổng thống một phần ba nước Việt Nam v.v. thì ông không bao giờ nhận lời. Tuy nhiên nếu ông Thiệu muốn cứu vãn một vài phần còn lại cho nhân dân miền Nam, miền Nam đây là xứ Nam Kỳ cũ vì miền Trung và miền Cao Nguyên đã hoàn toàn rơi vào tay Cộng sản Bắc Việt rồi, nếu ông Thiệu muốn cho phần còn lại của Nước Việt Nam Cộng Hòa có thể tránh được chết chóc, đau thương và đổ nát như tại miền Trưng thì ông ta phải nghĩ đến việc "nói chuyện” với Cộng sản. Tuy nhiên họ có muốn "nói chuyện" với chúng ta hay không là một vấn đề khác, một vấn đề mà chúng ta cũng chưa biết được. Nếu Tổng Thống Thiệu muốn lập một chính phủ để "nói<br />chuyện" với Cộng sản ngỏ hầu làm chậm bước tiến của đoàn quân xâm lược của họ, ngỏ hầu chuẩn bị cho miền Nam thích ứng với tình thế mới để phải sống trong vòng thỏa hiệp với phe Mặt Trận Giải Phóng và Cộng sàn Bắc Việt, để ít ra miền Nam cũng còn giữ được phần nào danh dự và phẩm giá của họ thì trong trường hợp đó, bác sĩ Trần Văn Đỗ nói tiếp rằng nếu được yêu cầu thì ông có thể nhận lời.<br />Theo cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn thì khi ông nhận lời Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu để đứng ra thành lập nội các, ông “cũng đưa ra điều kiện chính trị mà Tongh63 Thống Nguyễn Văn Thiệu phải miễn cưỡng chấp nhận là trong công cuộc thương thuyết sắp tới sẽ không còn lập trường “4 khộng” nữa. Tôi hình dung một thứ liên hiệp với Mặt Trận Giải Phóng để mua thời gian. .."*161<br />Như vậy thì khi thành lập chính phủ Nguyễn Bá Cẩn, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu có nghĩ đến việc nói chuyện trong tương lai với Mặt Trận và đã đồng ý bỏ lập trường 4 không, tuy nhiên nhân vật mà ông chọn lựa để đảm nhận vai trò đó là ông Nguyễn Bá Cẩn.<br />Người viết có hỏi Bác sĩ Trần Văn Đỗ rằng hồi đó, ai là người đã nghĩ đến việc đưa tên của Bác sĩ vào trong danh sách những ngời đợc đề nghị làm thủ tớng thì ông trả lời rằng ông không được biết, tuy nhiên ông cho biết trong khi nói chuyện với một vài nhà ngoại giao Nhật Bản thì họ là những người đã đưa ra ý kiến là nếu cần phải thơng thuyết hay nói chuyện một cách nghiêm chỉnh với Cộng sản Bắc Việt và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam thì nhân vật thích hợp nhất là ông. Người viết đã từng được tháp tùng Bác sĩ Trần Văn Đỗ sang thăm Nhật Bản nhiều lần và có biết rõ ràng ông có nhiều liên hệ rất thân thiết với cựu thủ tướng Nhật Nebusuki Kishi lãnh tụ đảng Dân Chủ Tiến Bộ (Liberal Demoratic Party) cầm quyền tại Nhật Bản từ sau Đệ Nhị Thế chiến cho đến tận bây giờ.<br />Ông Kishi là vị thủ tướng Nhật đã đưa ước Nhật phục hồi sau sự bại trận vào năm 1945 để trở thành một quốc gia cường thịnh nhất trên thế giới về phương diện kinh tế. Do đó ông Kishi sau này tuy không còn làm thủ tướng nhưng vẫn còn có rất nhiều ảnh hưởng trong giới chính trị tại Nhật Bản, nhất là trong giới lãnh đạo của Đảng Dân Chủ Tiến Bộ đang cầm quyền tại Nhật từ thập niên 1940 cho đến tận bây giờ.<br />Người viết có hỏi Bác sĩ Trần Văn Đỗ rằng trong quá khứ, ông là người Miền Nam duy nhất đã được những người<br />*161: Nguyễn Bá Cẩn: Sách đã dẫn, trang 370<br />trong giới lãnh đạo Cộng sản Bắc Việt mời đến nói chuyện với họ đến hai lần, giả thử như ông được mời và nhận lời làm thủ tướng vào tháng 4 năm 1975, liệu phe Cộng sản có chấp nhận "nói chuyện" với ông hay không?<br />Sau vài giây suy nghĩ, Bác sĩ Trần Văn Đỗ nói rằng ông không tin rằng họ sẽ nói chuyện với ông vì đến cuối tháng 3 năm 1975 thì mình có còn gì nữa đâu để mà họ cần phải nói chuyện với mình!<br />Chuyện Bác sĩ Trần Văn Đỗ hồi năm 1975 có thể được mời đứng ra thành lập một chính phủ với đại diện của nhiều thành phần đối lập để nói chuyện với Cộng sản vẫn còn được nhắc nhở đến gần 10 năm sau. Trong cuốn The Final Collapse đợc xuất bản vào năm 1983 tại Hoa Kỳ, cựu Đại Tướng Cao Văn Viên cho biết rằng: "Ngày 2 tháng 4 năm 1975, trong một cuộc họp thường lệ ở quốc hội, Thượng Viện VNCH đã bỏ 42 phiếu thuận và 10 phiếu chổng, kết tội Tổng Thống Thiệu về những thất bại đang xảy ra và yêu cầu ông thành lập một nội các mới với đại diện của nhiều thành phần chính trị đối lập. Có nhiều tiếng đồn chính phủ có thể có một nội các liên hiệp với sự lãnh đạo của hai ông Trần Văn Đỗ và Trần Văn Lắm. Ba ngày sau, ngày 5 tháng 4, chủ tịch Hạ Viện Nguyễn Bá Cẩn được chỉ định làm thủ tướng".*162<br />Trong cuộc đời chính trị, Bác sĩ Trần Văn Đỗ đã giữ chức vụ Tổng trưởng Ngoại Giao trong ba nội các khác nhau: Nội các của Thủ Tướng Ngô Đình Diệm vào năm 1954 nội các của Bác Sĩ Phan Huy Quát vào năm 1965 và nội các của Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ từ năm 1965 cho đến 1968. Tuy nhiên có lẽ số mệnh đã an bài, dù rằng ông có thể được mời làm thủ tướng đến hai lần nhưng ông không bao giờ có cơ hội được giữ chức vụ này.<br />*162: Cao Văn Viên : sđd, trang 218.<br />Cách đó chừng 10 năm, vào tháng 2 năm 1965, sau khi Tướng Nguyễn Khánh tuyên bố Hội Đồng Tướng Lãnh dưới sự lãnh đạo của ông đã "bất tín nhiệm' Thủ Tướng Trần Văn Hương, Tướng Nguyễn Khánh đã dự định mời Bác sĩ Trần Văn Đỗ ra làm thủ tướng. Trong một cuộc phỏng vấn dành cho nhà báo Lý Kiến<br />Trúc trên đài truyền hình Little Sai gon TV vào ngày 20 tháng 2 năm 2004, cựu Đại Tướng Nguyễn Khánh cho biết: " Tôi chỉ định ông Phan Huy Quát làm thủ tướng. Một cái chi tiết nữa là tôi có hai người lựa chọn, trong lúc đó ngoài ông Bác sĩ Nguyễn xuẩn Chữ không bằng lòng (nhận lời làm thủ tướng), là cái ông gì làm Bộ Ngoại Giao của mình, đó là Bác sĩ Trần Văn Đỗ. Trần Văn Đỗ với tôi có liên hệ chút nào đó, ông Trần Văn Đỗ lúc đó cũng được ngời ta để ý lắm. Tôi mời ông Trần Văn Đỗ lại, ổng đang đi đánh tennis. Trời ới! Quốc gia hữu sự như thế này mà mời ổng, ổng đang đi đánh tennis thì thôi, thì cho ổng đi luôn đi. Tôi đưa ông Quát thế thôi”*163<br />Bác sĩ Trần Văn Đỗ, dù là một trong những người trong sạch, có tài đức và uy tín nhất tại Miền Nam nhưng chưa bao giờ nắm giữ chức vụ thủ tướng, chắc có lẽ đó cũng là cái số của ông. Sau khi đọc bài phỏng vấn cựu Đại Tướng Nguyễn Khánh vào năm 2004, người viết không thể nào hỏi Bác sĩ Trần Văn Đỗ về vấn đề này được nữa vì ông đã qua đởi tại Pháp.<br />*163: Lý Kiến Trúc : Phỏng vấn Đại Tướng Nguyễn Khánh, Nguyệt san Văn Hóa số 86. tháng Ba năm 2004</strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-75101398657828530082010-04-20T17:51:00.000-07:002018-04-26T20:17:10.606-07:006 Ngày Thứ Sáu 25.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitqYkc2QGLbfomgIWA-qHi9RyeAdLRHsajU82npQmbenS7NAZgKPx_VC2yMejgTnznsYev7TrHkFetRQrxal_a69ja7ifBnxLniHn70eMxjrHssd_gbCBtR66Ye_YII647W_NjQmwaOfM/s1600/FD004516.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 257px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitqYkc2QGLbfomgIWA-qHi9RyeAdLRHsajU82npQmbenS7NAZgKPx_VC2yMejgTnznsYev7TrHkFetRQrxal_a69ja7ifBnxLniHn70eMxjrHssd_gbCBtR66Ye_YII647W_NjQmwaOfM/s400/FD004516.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462460641296323186" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(0, 51, 0);">NGÀY THƯ SÁU<br />25 THÁNG 1975<br />Ông Thiệu RA ĐI<br />Cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức vào tối 21 tháng 4 năm 1975, tuy nhiên ông vẫn còn trú ngụ trong Dinh Độc Lập cho đến ngày 25 tháng 4. Theo bản cáo trạng của Phong Trào Nhân Dân Chống Tham Nhũng Để Cứu Nước và Kiến Tạo Hoà Bình phổ biến vào ngày 8 tháng 9 năm 1974 tại Huế thì " Tổng Thống Nguyễn vẫn Thiệu có mua một căn nhà ờ trên đường Công Lý trị giá khoảng 98 trệu đồng và một ngôi nhà ba căn trong Cư xá sĩ quan cao cấp trong khuôn viên Bộ Tổng Tham Mưu mà ông đã dùng 30 trệu đồng của ngân sách quốc gia để sửa chữa và tân trang từ khi còn là Chủ Tịch Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia năm 1965",*164 tuy nhiên ông Thiệu không muốn dọn ra khỏi Dinh Độc Lập vì "lý do an ninh."<br />Theo ông Nguyễn Tiến Hưng, tác giả cuốn " The Palace Fale," thì chính tân Tổng thống Trần Văn Hương đã yêu cầu Đại sứ Graham Martin thuyết phục ông Thiệu nên rời khỏi Việt Nam và sắp xếp phương tiện để đưa ông ta ra đi vì chừng nào ông Thiệu còn ở lại Việt Nam thì ông ta cứ tìm cách can thiệp vào công việc của tân chính phủ. Đại sứ Martin đồng ý. Ông Nguyên Tiến Hưng nói rằng TT Trần Văn Hương đã gọi ông Thiệu và đề nghị ông Thiệu nên ra đi vì nếu ông Thiệu còn ở lại thì phe Cộng sản sẽ có cớ để tố cáo rằng chính quyền của TT Hương là một "chính quyền Nguyễn Văn Thiệu mà không có thiệu." Đề cho việc ra đi của ông Thiệu có vẻ hợp pháp, TT Trần Văn Hương đã ký một sắc lệnh cử cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu làm đại diện đặc biệt cho VNCH đến Đài Loan để phân ưu về việc Tổng Thống Tởng Giới Thạch từ trần ngày 5 tháng 4 năm 75. Thật ra thì đây là một chuyện khôi hài vì tang lễ của cố TT Tưởng Giới Thạch đã diễn ra tại Taipei cách đó ba tuần lễ và người đã đại diện cho VNCH chính là Phó Tổng Thống Trần Văn Hương.<br />Theo Frank Snepp, người đã lái xe đưa ông Thiệu ra phi trường Tân Sơn Nhất, thì Cụ Hương cũng không mấy vui vẻ cho lắm khi ông Thiệu tuy đã từ chức nhưng vẫn còn muốn đóng vai "thái thựơng hoàng” và vẫn còn ngồi trong Dinh Độc Lập gọi điện thoại can thiệp hết chuyện này đến chuyện kia, tuy nhiên nếu cụ ép buộc ông Thiệu phải ra đi thì sẽ làm phật lòng những kê vẫn còn ủng hộ ông Thiệu, do đó Cụ yêu cầu đại sứ Martin tìm một giải pháp cho vấn<br />*l64: Nguyễn Khắc Ngữ: Sđd, phần Phụ lục<br />đề này. Đại sứ Martin chẳng mấy tha thiết về việc này vì cho đến giờ phút đó, ông vẫn còn muốn cho mọi người mang cái cảm tưởng là toà đại sứ Hoa KỳT không hề dính dáng gì đến việc ông Thiệu từ chức. Tuy nhiên, Tướng Dương Văn Minh thì lại nghĩ rằng việc ông Thiệu còn tiếp tục ở lại Sài gòn sẽ là một chướng ngại vật cho việc ông ta vận động lên thay thế Cụ Hương để điều đình với Cộng sản, do đó ông Minh đã yêu cầu bạn của ông và cũng là nhân vật số hai của CIA ở Sài gòn là cựu Thiếu tớng Charles Timmes phải tìm mọi cách đề đẩy ông Thiệu ra đi. Khi có thêm áp lực của CIA, Đại sứ Martin phải bỏ thái độ dè dặt và đành phải sắp xếp đa ông Thiệu ra khỏi Việt Nam.<br />Theo ông Trần Văn Đôn trong cuốn Việt Nam Nhân Chứng thì vào buổi sáng ngày 25 tháng 4, ông Thiệu mời ông Đôn vào Dinh Độc Lập để " nhờ tôi lấy cho bạn ông ấy một chiếu khán đi ngoại quốc." ông Trần Văn Đôn kể lại rằng trước khi từ giã, ông nhìn thẳng vào ông Thiệu và nói với ông ta rằng: "còn phần ông, chừng nào ông đi? Tôi biết Mỹ không muốn xảy ra chuyện như ông Diệm. Xung quanh ông đang bỏ ông, nhất là khi nghe có tân thủ tướng và chính phủ mới. Nếu tôi lên làm thủ tướng, nội các của tôi cũng sẽ đòi bắt ông và tôi phải làm theo ". *l65 Frank Snepp nói thêm trong phần phụ chú rằng ông Đôn là người đóng vai trò quyết định trong việc ông Thiệu sớm ra đi khi ông Đôn nói thêm với ông Thiệu rằng "Tướng Nguyễn Cao Kỳ và Không Quân mốn ông Thiệu ờ lại - để họ có thể giết ông".*166 Như vậy thì việc cựu tổng thống Thiệu ra đi là do ý của tân TT Trần Văn Hơng và tướng Dương Văn Minh, ông Trần Văn Đôn hù doạ thêm và Đại sứ Martin sắp xếp để ông Thiệu ra đi càng sớm càng tốt.<br />*165: Trần Văn Đôn: sđd, trang 467-468<br />*166: Frank Snepp: sđd, trang 434<br />Trong cuốn Decent Interval, Frank Snepp kể lại rằng vào hồi 5 giờ 30 chiều ngày 25 tháng 4 năm 75, trùm CIA Thomas Polgar gọi Tướng Charles Timmes và Frank Snepp vào văn phòng của ông ta và ra lệnh cho họ phải giúp cho ông ta đưa ông Thiệu và ông Khiêm đi Đài Loan vào tối hôm đó.<br />Khoảng 8 giờ rưỡi tối, Tướng Timmes, Frank Snepp cùng 2 nhân viên CIA khác lái ba chiếc xe đến tư gia của Đại Tướng Trần Thiện Khiêm trong Bộ Tổng Tham Mưu và khoảng 9 giờ tối thì trùm Polgar cũng đến nơi. It lâu sau thì một chiếc xe Mercedes chạy đến đậu ngay trước nhà ông Khiêm và ông Thiệu vội vã bước vào nhà. Frank Snepp nói ràng ông Thiệu có mái tóc bạc chải bóng loáng, quần áo ủi thẳng nếp và trong lúc trời còn tranh tối tranh sáng, ông ta có vẻ giống như là “một người mẫu trong tạp chí Gentleman’s Quartery” hơn là một vị cựu tổng thống." Đoàn tuỳ tùng của ông Thiệu người nào người nấy đều to con vạm vỡ tay xách những chiếc va-li quá khổ đến những chiếc xe của toà đại sứ Mỹ và họ đòi phải để cho họ đích thân đặt những chiếc va li đó vào thùng sau xe. Frank Snepp nói ông ta không biết trong những va-li đó đựng gì, tuy nhiên có vẻ rất nặng vì khi những hành lý đó được đặt xuống xe thì nghe như có tiếng kim loại chạm vào kim loại.<br />Trong một bài nhan đề Từ Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà Đen Dinb Độc Lập, Những Ngày Cuối, một cựu thiếu úy Công Binh đã từng chỉ huy Đại đội 541 Công Binh Kiến Tạo vào sửa chữa Dinh Độc Lập sau ngày bị Nguyễn Thành Trung dội bom vào tháng 4 năm 1975 có cho biết rằng:”Ngày 25 tháng 4 lăm 1975, vị trung úy trong Dinh đến bắt tay thăm hỏi. Ánh mắt có vẻ không vui. Ngỏ ý mượn 6 anh em binh sĩ. Khoảng 25 phút, anh công binh trong toán trở<br />lại đưa cho tôi 1O,OOO đồng và nói ông Trung uý nhắn là đưa cho tôi 4,000 còn mỗi anh em binh sĩ 1,OOO đồng. Nghe xong tôi đưa bết cho anh em binh sĩ để họ chia nhau. Tôi thắc mắc hỏi xem họ đã làm công việc gì thì họ trả lời: lên trên lầu vào phòng khiêng một cái tủ sắt nhỏ xuống dưới thềm Dinh thì thấy có xe hiệu Scout, loại cảnh sát dã chiến sử dụng, che bạt kín bịt bùng đậu sẳn. Đẩy tủ sắt vào sàn xe bên trong có 4 người mặc thường phục áp tãi đi với viên trung úy. Theo tôi suy nghĩ, đây là tài sản riêng của Tổng Thống Thiệu mang đi vào phút cuối. Tôi không biết trong tủ sắt nhỏ đó có những gì”. *167<br />Như vậy, ông cựu thiếu úy Công Binh này cho biết là lính của ông đã di chuyển tủ sắt nhỏ vào ngày 25-4 tức là ngày ông Thiệu ra đi thì việc này cũng có thể bổ túc cho nhận xét của Frank Snepp nói rằng "hành lý rất nặng".<br />Trong một cuộc phỏng vấn dành cho ông Nguyễn Tiến Hưng ngày 6 tháng 3 năm 1986, ông Thomas Polgar, cựu giám đốc CIA tại Sài Gòn đã phủ nhận điều này. Ông ta nói rằng ông Thiệu ra đi không có mang theo nhiều hành lý vì ông Polgar muốn rằng việc ra đi này phải thật lẹ làng và êm thấm chừng nào tốt chừng đó. Frank Snepp cũng cho biết thêm rằng ông Thiệu đã cho gởi đi nhiều thùng tài sản, đồ đạc sang Đài Loan và Canada từ ngày 2 và 3 tháng 4, tức là mấy tuần lễ trước khi ông từ chức.<br />Theo Frank Snepp thì sau khi đưa hành lý vào thùng xe, Polgar, Tướng Timmes cùng nhiều nhân viên người Việt ra khỏi nhà và bước lên xe. ông Thiệu lên ngồi đằng sau xe của Frank Snepp, ông ta ngồi giữa Tướng Timmes và một nhân viên người Việt, (có lẽ là Đại Tá Võ Văn Cầm, Chánh Văn phòng của ông Thiệu). Tướng Timmes đã từng quen biết với ông Thiệu khi ông ta làm tư lệnh Sư đoàn 1 tại Vùng I hồi năm 1961 và khi ông Thiệu làm tổng thống, Tướng Timmes vẫn thường thuyết trình cho ông Thiệu về các tiến bộ trong lãnh vực bình định. Trên xe, Tướng<br />*167: Nhật báo Người Việt ngày Chủ nhật 20 tháng 4 năm 2003<br />Timmes nói với ông Thiệu: "Xin Tổng thống cúi đầu xuống" và khi xe đi vào cổng phi trường Tân Sơn Nhất, ông ta lại vội vã nhắc ông Thiệu cúi đầu xuống vì lính gác có thể nhìn mặt người trong xe, nhất là lúc đó đã sau giờ giới nghiêm. May thay, khi thấy xe mang bảng số ngoại giao đoàn, lính gác vẫy tay cho đoàn xe chạy thẳng.<br />Khi đoàn xe chạy qua khỏi văn phòng của hảng hàng không Air America, người lái xe trước tắt đèn và Frank Snepp chở ông Thiệu trên xe sau cũng phải vội vã tắt đèn theo. Bên ngoài trời quá tối, bổng Frank Snepp chợt nhìn thấy trùm Polgar chạy ra cách xe chỉ chừng mấy thước, anh ta đạp thắng thật gấp và những người ngồi băng sau kể cả ông Thiệu đều bị dội vào băng ghế trước, tuy nhiên chẳng có ai bị thương tích gì. Pọlgar mở cửa xe và dẫn ông Thiệu đến phi cơ đậu cách đấy không xa. Ông Thiệu quay lại vỗ vai và cám ơn Frank Snepp, mắt ông ta long lanh và nắm tay người tài xế Mỹ khá lâu, nói mấy lởi cám ơn rồi bước vội đến phi cơ. Đại Tướng Trần Thiện Khiêm và đoàn tuỳ tùng cũng theo chân ông Thiệu. Đại Sứ Graham Martin và đoàn vệ sĩ của ông đang đứng dưới một chiếc phi cơ vận tải C-118 bốn động cơ của Không Lực Hoa Kỳ, ông ta cùng Polgar tiễn đưa ông Thiệu và phái đoàn lên phi cơ rồi sau đó cất cánh rời phi trường Tân Sơn Nhất bay đi Đài Bắc. Frank Snepp nói rằng vì có sự sơ sót của Văn phòng CIA Sài Gòn, Polgar quên không mang theo hồ sơ tạm dung (parole documents) lên phi trường cho nên cựu tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu rời khỏi Việt Nam mà không có giấy tờ gì cho phép ông được nhập cảnh vào Hoa Kỳ và cũng không hề có chiếu khán xuất cảnh của chính phủ Việt Nam.*168<br />Việc cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu rời Việt Nam<br />168 Frank Snepp: sđd, trang 434-436<br />vào năm 1975 đến hơn 30 năm sau thì lại được một nguồn tin xuất phát từ London nói rằng ông Thiệu đã được người Mỹ đưa bằng phi cơ ra Đệ Thất Hạm Đội ngoài khơi hải phận Việt Nam rồi từ đó ông được đưa sang ty nạn tại nước Anh. Nguồn tin này hoàn toàn không đúng sự thật vì khi ông Thiệu rời khỏi Việt Nam vào ngày 25 tháng 4 thì các tàu chiến của Hoa Kỳ chưa nhận được lệnh cho phép đón tiếp ngời ty nạn Việt Nam và hơn nữa, ông Thiệu được di tản bằng phi cơ C-118 tức là một loại phi cơ vận tãi 4 động cơ, loại phi cơ này không thể nào đáp xuống hàng không mẫu hạm được. Ông Thiệu được đưa sang Đài Loan rồi sau đó ông và gia đình được sang ty nạn tại Anh Quốc, mãi cho đến thập niên 1980 mới di chuyển sang Hoa Kỳ.<br />Cũng trong ngày 25 tháng 4 khi cựu Tổng Thống Thiệu ra đi, theo Pierre Darcourt thì TT Trần Văn Hương đã tiếp kiến Đại sứ Pháp Mérillon trong 80 phút và sau khi ông Mérillon ra về thì lại đến lượt Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martinvào Dinh Độc Lập gặp TT Trần Văn Hương. Darcourt nói rằng cả hai ông đại sứ đều cố thuyết phục TT Trần Văn Hương nên tìm ngay một công thức để thương thuyết với phe Cộng sản. Tuy nhiên Cụ Trần Văn Hương vẫn giữ vững lập trường của ông, đó là ông không thể giao quyền cho ai ngoài khuôn khổ hiến pháp.<br />Trong khi đó, cũng trong ngày 25 tháng 4, Thường Vụ Trung Ương Cục đã gửi bức điện văn sổ 481/TV cho "Anh Sáu Dân (Võ Văn Kiệt) anh Năm Xuân”? và P.10 tức là Đảng ủy Sài gòn Gia Định nói rằng "Theo đài BBC thì Hương đã gặp Minh nhường quyền tổng thống cho Minh. Trước đây ta dự kiên Thiệu đổ thì phải làm gái. Nay Thiệu đổ trong một tình hình ta đang thắng lớn, địch đang thất bại và bối rối, nhưng lại đưa con bài mới này ra và sẽ đặt vần đề thương lượng để hạn chế thắng lôi của ta và làm lạc hướng đấu tranh của quần chúng. Cần lãnh đạo tư tưởng cho nòng cốt ta tuyên truyền trong những người tích cực ở lực lượng thứ ba đừng mắc mưu bọn đế quốc và phản động đang có âm mưu dùng con bài mới để ngăn ta giành thắng lợi hoàn toàn. Ta vẫn khẳng định phải giành thắng lợi hoàn toàn và triệt để".*l69<br />Như vậy thì theo tinh thần điện văn này, dù cụ Trần Văn Hương có trao quyền cho "con bài mới” là Dương Văn Minh đi nữa thì Cộng sản vẫn quyết tâm không thương lượng và "khẳng định phải dành thắng lợi hoàn tòan và triệt để” tức là đi đến chiến thắng toàn diện, đó là chiếm Sài Gòn. -<br />*169 văn kiện Đảng: trang 307-308</span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-13442392201485850672010-04-20T17:50:00.000-07:002018-04-26T20:17:10.939-07:007 Ngày Thứ Bảy 26.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWKmfZo-awMXOGOahQUIiwY3_NvFvMYv0bHvcDxP4zgU3SFWQ6JE59eQsgobrUGiFiBoNKLEeW4GFe0-X5fR4OHsx-ZCndQicjv8WKYpgGC50uzAqbwa7vHIuwpHuzLjWZDxJ9RpwnL4o/s1600/0000126415-001.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 273px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgWKmfZo-awMXOGOahQUIiwY3_NvFvMYv0bHvcDxP4zgU3SFWQ6JE59eQsgobrUGiFiBoNKLEeW4GFe0-X5fR4OHsx-ZCndQicjv8WKYpgGC50uzAqbwa7vHIuwpHuzLjWZDxJ9RpwnL4o/s400/0000126415-001.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462460851108077506" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(102, 0, 0);">NGÀY THỨ BẢY 26 THÁNG 4/1975<br />Soạn Thảo Kê Hoạch chiếm Sài Gòn:<br />Khởi Sự Tấn Công vào Ngày 27-4<br />Về phía Cộng sản, trong cuốn Đại thắng Mùa Xuân, Tướng Văn Tiến Dũng đã nói đến những vận động chính trị đang diễn ra tại Sài Gòn nhắm vào việc thương thuyết với Cộng sản là “những trò ngoại giao quỷ quyệt của những người chỉ muốn tìm cách ngăn cản bước tiến của quân đội (Cộng sản) và để cứu lấy thân họ thì chỉ là những việc vô nghiã”.<br />Sự thật thì từ ngày 22 tháng 4 năm 1975, Bộ Chính Trị của Đảng Cộng sản Việt Nam đã quyết định chấp thuận kế hoạch cuối cùng của cuộc tổng tấn công, và ngày 14 tháng 4 năm 1975, Chiến dịch 275 được chính thức cải danh là chiến dịch Hồ Chí Minh, tức là chiến dịch chiếm thủ đô Sài Gòn.<br />Ngày 26 tháng 4 năm 1975, Lê Duẩn đã gửi điện văn số 113 cho “Anh sáu” Lê Đức Thọ, "anb Bảy” Phạm Hùng và "anb Tuấn" Văn Tiến Dũng nguyên văn nh sau:<br />"Hôm nay 26-4, Bộ Chính Trị đã họp) để nhận định tình bình quân sự và chính trị ở Sài Gòn đã nghe điện báo cáo số 46/TK của anh Sáu .<br />Bộ Chính Trị nhận thấy chúng ta cần hành động hết sức mạnh bạo, hết sức khẩn tương và kịp thời, nhất là trong tình hình hiện nay.<br />BA*170<br />Văn Tiến Dũng và bộ tham mưu sau đó đã soạn thảo xong kế hoạch hành quân chớp nhoáng sử dụng các đơn vị chiến xa và cơ giới tiến chiếm 5 mục tiêu trong thành phố Sài Gòn: Dinh Độc Lập, Bộ Tổng Tham Mưu, Bộ T Lệnh Biệt Khu Thủ Đô, Bộ Tư Lệnh Cảnh sát Quốc Gia và Phi trường Tân Sơn Nhứt. Tướng Văn Tiến Dũng trình kế hoạch hành quân này cho 2 uỷ viên Bộ Chính Trị là Lê Đức Thọ và Phạm Hùng, nhân vật số hai và số 4 trong Bộ Chính Trị của Đảng Cộng sản Việt Nam. Cả hai nhân vật này chấp thuận kế hoạch và ra lệnh các cuộc tấn công vào vùng ven biên sẽ khởi sự vào ngày 27 tháng 4 và giai đoạn cuối cùng tức là tấn công vào Sài Gòn sẽ khởi sự vào ngày 29 tháng 4 năm 1975. Trong các kế hoạch của Cộng sản Bắc Việt cũng như chỉ thị của Bộ Chính Trị, không hề có một điều nào, một câu nào nói đến việc "có thể trhương thuyết với chính quyền mới của Dương Văn Minh”.<br />Cựu Đại Tướng Cao Văn Viên sau này cho biết: "Tồng Thống Dương Văn Minh thú nhận ông bị Cộng sản lừa. Ông khuyên những cổ vấn thân cận và con rể là Đại Tá Nguyễn<br />*170 Văn kiện Đảng: trang 309. .<br />Hồng Đài nên rời Việt Nam. Tướng Minh không phbải là người duy nhất bị Cộng sản lừa: nhiều người dễ tin khác khi nhận ra sự lừa gạt của Cộng sản và muốn ra đi nhưng đã quá trể”*171<br />Sáng ngày 26 tháng 4, Văn Tiến Dũng cùng đoàn tùy tùng của ông rời Lộc Ninh di chuyển bầng quân xa về Bến Cát khoảng gần 50 cây số ở phía tây-bắc Sài-gòn, tại đó ông ta thảo luận với phụ tá của là tướng Việt Cộng Trần Văn Trà về những chuẩn bị cuối cùng cho chiến dịch Hồ Chí Minh. Cấp chỉ huy trực tiếp của Văn Tiến Dũng, Lê Đức Thọ và Phạm Hùng, hai ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, không đi theo Bộ Tư lệnh Tiền phương của Văn Tiến Dũng mà vẫn đóng tại Lộc Ninh để phối hợp mọi hoạt động cả chính trị lẫn quân sự trong giai đoạn cuối của chiến dịch. Tại Trại Davis trong phi trường Tân Sơn Nhất, tối 25 tháng 4, phái đoàn VC trong Ủy Ban Liên Hợp Bốn Bên đã nhận được mật điện của Văn Tiến Dũng cho biết quân đội Cộng sản sẽ khởi sự tấn công Sài Gòn, do đó Đại tá VC Võ Đông Giang đã ra lệnh cho tất cả các nhân viên trong phái đoàn Việt Cộng phải đào hầm để tránh pháo kích. Bức mật điện của Văn Tiến Dũng kết thúc bằng câu “chúc các đồng chí may mắn. Hẹn gặp các đồng chí tại Sài Gòn "<br />Đúng 5 giờ chiều ngày 26 tháng 4, được lệnh của Lê Đức Thọ qua Văn Tiến Dũng, tướng CSBV Lê Trọng Tấn ra lệnh cho hiệu thính viên truyền lệnh cho các cấp chỉ huy thuộc 6 sư đoàn dưới quyền chỉ huy của ông ta tấn công vào quận Nhơn Trạch thuộc tỉnh Biên Hoà cùng các vùng nằm về phía đông Sài Gòn.<br />Chiến dịch Hồ Chí Minh chính thức khai diễn, như vậy thì kể từ ngày 26 tháng 4, CSBV không hề có ý định thương<br />*171 cao văn viên: sđd, trang 225.<br />thuyết với bất cứ ai nắm quyền ở Sài Gòn, kể cả Dơng Văn Minh.<br />Quốc Hộl Không Đồng Ý Trao Quyền<br />Trong khi đó thì tại Paris, Nguyễn Thị Bình bắn tin cho các thân hữu nười Pháp của MTGPMN rằng VC quả thật muốn thương thuyết với Dương Văn Minh với điều kiện là chính phủ mới không có nhân vật nào thuộc phe ông Thiệu. Cùng ngày, chính phủ Pháp gởi một điện văn cho Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho biết rằng Phạm Văn Ba, Trưởng Phái đoàn của MTGPMN tại Paris vừa thông báo với chính phủ Pháp rằng MTGPMN có thể sẽ chấp nhận một "công thức chính trị”' nếu Dương Văn Minh đứng ra cầm đầu một chế độ được thiết lập "tên tinh thần hòa giải hoa hợp quốc gia." Tại Sài Gòn, Trần Văn Đôn cũng nhận được tin qua các "trung gian” thân VC nói rằng họ có thể sẽ ngưng bắn nếu Dương Văn Minh lên nắm quyền và người Mỹ phải ngưng di tản người Việt cũng như các chiến cụ ra khỏi Việt Nam.<br />Trước những tin tức dồn dập về "giải pháp Dương Văn Minh” như vậy, tại Sài Gòn, các phe nhóm như nhóm ủng hộ Dương Văn Minh, nhóm Hoà giải Hoà Hợp chịu ảnh hưởng của khối Phật giáo Ấn Quang, nhóm CIA của Thomas Polgar và nhất là toà đại sứ Pháp, tất cả đều dồn mọi nổ lực nhằm áp lực TT Trần Văn Hương phải từ chức càng sớm càng tốt để trao quyền tổng thống VNCH lại cho Dương Văn Minh.<br />Sáng ngày hôm ấy, Tổng Thống Pháp Giscard d'Estaingn đã trực tiếp gọi điện thoại nói chuyện với Đại sứ Pháp Mérillon. Khi tổng đài điện thoại của Bưu điện Sài Gòn gọi cho toà đại sứ Pháp để báo rằng "có điện thoại của tổng thống," người Pháp tưởng rằng đó là điện thoại của tổng thống VNCH và nhân viên Bưu điện đã phải nói rõ và nhắc lại nhiều lần với toà đại sứ rằng không phải là tổng thống của chúng tôi, đây là điện thoại của tổng thống của các ông."<br />Trong ngày hôm đó, Đại sứ Mérillon đã gặp TT Trần Văn Hương đến 3 lần để thuyết phục Cụ trao quyền lại cho Dương Văn Minh. Tuy nhiên, Cụ Trần Văn Hương là con người nguyên tắc và trọng pháp (legalist), cái gì cũng phải theo đúng tinh thần của hiến pháp và luật pháp, cho nên không ai ngạc nhiên khi Cụ nhất định từ chối việc trao quyền tổng thống vì cái đó không hề có trong hiến pháp.<br />Theo Hiến pháp 1967 của VNCH thì khi tổng thống từ chức, phó tổng thống sẽ lên thay và nếu vị phó tổng thống cũng từ chức thì nhân vật thứ ba trong việc kế nhiệm là vị chủ tịch lưỡng viện quốc hội, lúc bấy giờ là Nghị sĩ Trần Văn Lắm, Chủ Tịch Thượng Nghị Viện VNCH. Hiến Pháp VNCH năm 1967 cũng nói rõ là sau khi nhận chức tổng thống, vị phó tổng thống phải tổ chức một cuộc bầu cử trong vòng 6 tháng để nhân dân chọn một vị tổng thống mới chứ vị phó tổng thống mới lên thay thế không được tiếp tục phục vụ cho hết nhiệm kỳ pháp định.<br />Sáng ngày 26 tháng 4, Tổng Thống Trần Văn Hương đã yêu cầu Nghị sĩ Trần Văn Lắm, Chủ Tịch Thượng Viện, triệu tập một phiên họp đặc biệt của lưỡng viện quốc hội vào lúc 10 giờ sáng để thảo luận về vấn đề trao quyền tổng thống.<br />Tại quốc hội, TT Trần Văn Hương nói rằng "Nếu không khéo dàn xếp thế nào thì e rồi đây Sài Gòn sẽ thành một núi xương sông máu, điều mà những người có lòng yêu nướcc không thể nghĩ đến được, không thể chấp nhận được. Với sự chấp nhận của Quốc Hội, chính phủ của tôi sẽ đi tìm sự thương thuyết, nhưng thương thuyết không có nghĩa là đầu hàng vì nếu thương thuyết để đầu hàng thì thương thuyết gì nữa? Thà là chết cho đến cùng chờ sao lại thương thuyết như vậy được."<br />TT Trần Văn Hương trình bày rằng Cụ đã nghe một số người nói rằng cựu Đại Tướng Dương Văn Minh có đủ điều kiện để đứng ra thương thuyết và Cụ đã mời ông Minh làm thủ tướng toàn quyền nhưng ông Minh không nhận mà ngược lại ông ta lại đòi Cụ phải từ chức, phải giao quyền tổng thống lại cho ông Minh để ông ta có toàn quyền thương thuyết với Cộng sản. TT Trần Văn Hương nói với Quốc Hội nguyên văn lời ông Dương Văn Minh nói với Cụ như sau: " thầy đã hy sinh đến mức này, tôi xin thầy rang hy sinb một bước nữa mà thầy trao trọn quyền hbo tôi."<br />TT Hương nói rằng ông không có thể làm như vậy được vì làm như vậy là vi hiến, chỉ có quốc hội mới có quyền làm được việc đó vì chỉ có quốc bội mới có quyền tu chính, sửa đổi hiến pháp mà thôi.<br />TT Trần Văn Hương nói với quốc hội rằng ông chỉ có quyền chỉ định một vị thủ tướng, còn trao quyền tổng thống cho một nhân vật không có được chỉ định trong hiến pháp thì: "Hiến Pháp vẫn còn đây, quốc Hội vẫn còn đây, tôi không thể làm một chuyện qua mặt được Quốc Hội, qua mặt được Hiến Pháp. Đây không phải là cái khăn mu-soa, một tờ giấy bạc trong tay tôi móc ra đưa cbo Đại Tướng Dơng Văn Minh”.<br />TT Trần Văn Hương nói với Quốc Hội rằng: “nếu Quốc Hội nghĩ rằng tôi phải giao quyền lại cho Đại Tủởng Dương Văn Minh, tôi xin phép vâng lời Quốc Hội tôi sẽ trao quyền lại cho Đại Tướng Dương Văn Minh... Còn như quý vị nghĩ rằng không chấp nhận đề nghị đó bởi vì đây là một điều kiện khắt khe, một điều kiện của người thắng trận viết cho người bại trận, thì chúng ta không còn nước gì khác hơn là lúc đó chúng ta cứ việc chết tới cùng, không còn biết làm sao hơn được, thì chừng đó dầu cái thành Sài Gòn này có biến thành một biển máu, tôi nghĩ rằng người Việt Nam vì thể diện của mình, không thể nào từ chối được, trừ một số người không đáng gì nói là không thể nào chấp nhận được chuyện đó . Nếu Thựơng Đế không muốn cho nước VNCH tồn tại nữa thì chúng ta hãy cùng chết với xứ sở, nhưng chúng ta không thể đầu bang”.<br />Tóm lại, TT Trần Văn Hương đề nghị với lưỡng viện Quốc hội hai giải pháp để chọn lựa: đồng ý cho tổng thống được chỉ định một vị thủ tướng với toàn quyền hành động hay là chấp thuận cho Cụ giao quyền lại cho Dương Văn Minh để thay thế ông trong chức vụ lổng thống VNCH ngõ hầu có thể tìm được một đường lối hay biện pháp nào đó để vãn hồi hoà bình cho Việt Nam dù rằng đây là một giải pháp không có ghi trong hiến pháp.<br />Sau khi TT Trần Văn Hương ra về, quốc hội bắt đầu thảo luận về hai đề nghị của tổng thống. Dư luận cạnh các giới quốc hội cho rằng ngoại trừ một số rất nhỏ nghị sĩ và dân biểu trong "khối thứ ba" ủng hộ ông, cựu đại tướng Dương Văn Minh không được cảm tình của phần lớn dân biểu và nghị sĩ vì họ cho rằng ông Minh thường tỏ ra xem thường quốc hội, ông Minh coi thường hiến pháp, do đó giải pháp bầu cho ông Minh lên thay Cụ Hương khó mà được quốc hội thông qua dù rằng nhiều thế lực đang ráo riết vận động cho giải pháp này. Ngoài ra trong quốc hội vẫn còn có một số người ủng hộ ông Thiệu, họ không bầu cho ông Minh và một số nhỏ khác thuộc khuynh hướng phe hữu, đa số là người Bắc di cư và tín đồ Thiên Chúa giáo lại muốn ủng hộ cựu Phó TT Nguyễn Cao Kỳ, do đó mà cho đến chiều thì quốc hội vẫn còn trong vòng bế tắc, chưa dứt khoát chọn được một giải pháp nào.<br />Đến tối hôm đó, sau hơn 10 tiếng đồng hồ thảo luận, cuối cùng thì quốc hội cũng đồng ý thông qua một quyết nghị "tín nhiệm TT Trần Văn Hương và trao cho Tổng thống Trần Văn Hươơng đựơc trọn quyền làm bất cứ điều gì mà ông cảm thấy rằng cần thiết để đối phó với cuộc khủng hỏang này”. Như vậy thì quốc hội lại giao quả banh trở lại cho vị tân tổng thống 73 tuổi với một quyết nghị có nội dung rất mơ hồ, không nói rõ nên giao quyền gì và giao quyền cho ai và đó cũng không phải là điều mà Cụ mong muốn vì quyết nghị này vẫn chưa có đủ tính cách pháp lý để Cụ giao quyền lại cho ông Dương Văn Minh như đề nghị của Pháp và Mỹ.<br />Theo ông Trần Văn Đôn thì chiều hôm đó, trớc khi có sự biểu quyết của quốc hội, TT Trần Văn Hương gọi điện thoại cho ông ta và nói với ông rằng "Anh Đôn, tôi sẽ chỉ định anh làm thủ tướng toàn quyền khi quốc hội biểu quyết cho tôi chỉ định thủ tướng”. Ông Đôn cám ơn Cụ Hương rồi mời nhóm anh em của ông trong Phong Trào Dân Tộc Tự Tồn hội họp để chuẩn bị thành lập chính phủ. Ông Đôn gọi điện thoại cho cựu PTT Nguyễn Cao Kỳ và ông Kỳ đề nghị mời Trung tướng Nguyễn Đức Thắng làm Tổng trưởng Quốc Phòng. Ông Đôn cũng nói với ông Kỳ rằng " Các anh em Tổng Tham Mưuu về Miền Tây để tiếp tục tổ chức phòng thủ và kháng cư. Tôi ở lại cố gắng tìm giải pháp thương thuyết đình chiến, nếu không đựơc tôi sẽ bay về Miền Tây lo việc phòng thủ với các anh em”. Ông Đôn nói rằng ông Kỳ đồng ý với ông. Sau đó, ông ta gọi điện thoại cho ông Dương Văn Minh và cho ông Minh biết rằng ông ta có thể được TT Trần Văn Hương chỉ định chức vụ thủ tướng toàn quyền thì ông Minh “cười khinh”*172<br />Thực ra thì không có một "anh em Tổng Tham Mưu” nào về Miền Tây để tổ chức phòng thủ như lời của ông Đôn. Vào hai ngày 27 và 28 tháng 4 năm 1975, chỉ có hai tướng Nguyễn Khoa Nam và Lê Văn Hưng ở Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 4 và cả hai vị tướng này đã tử tiết vào ngày 30 tháng 4. Trước đó một ngày, ngày 29 tháng 4, cả hai ông Kỳ<br />*11 2 Trần Văn Đôn: sđd, trang 469<br />và Đôn đều đã có mặt trên tàu của Đệ Thất Hạm Đội. Theo Oliver Todd thì máy bay của Tướng Nguyễn Cao Kỳ có chở theo Trung Tướng Ngô Quang Trưởng là chiếc trực thăng tị nạn đầu tiên đáp xuống hàng không mẫu hạm Midway vào lúc 1 giờ 12 chiều 29 tháng 4 năm 1975.<br />Ông Trần Văn Đôn cho biết rằng chiều hôm đó, trong khi nhóm anh em của ông đang “bàn thảo về lời tuyên bố với quốc dân đồng bào", ông ta đã gọi điện thoại báo tin cho Đại sứ Pháp Mérillon biết rằng TT Trần Văn Hương có thể sẽ chỉ định ông ta làm thủ tướng toàn quyền thì đại sứ Mérillon tỏ ra rất thất vọng.<br />Đại sứ Mérillon nói với ông Đôn rằng “không thể được. Hà nội chỉ muốn nói chuyện với ông Dương Văn Minh. Nếu người thương tuyết không phải là ông Minh thì họ sẽ pháo kích tối nay". Ông Mérillon nói thêm rằng sở dĩ mà ông biết được như vậy là vì ông ta có liên lạc với Hà nội và họ đã hạn định thời gian là tối 26 tháng 4. Ông Đôn nghe như vậy bèn yêu cầu đại sứ Pháp trình bày việc này với TT Trần Văn Hương. Sau đó, ông Đôn gọi điện thoại cho đại sứ Mỹ và ông cũng yêu cầu Đại sứ Martin nói chuyện với TT Trần Văn Hương.<br />Tối hôm đó, ông Đôn đến thăm TT Trần Văn Hương để trình bày với Cụ Hơng về cuộc tiếp xúc với hai vị đại sứ Pháp và Hoa Kỳ thì được Cụ Hương cho biết là cả hai ông đó cũng vừa nói chuyện với Cụ qua điện thoại. ông Đôn kể lại rằng TT trần Văn Hương đã nói với ông nguyên văn như thế này: “Qua hiểu rồi! Họ muốn ông Minh, qua sẽ từ chức”.<br />Tiến sĩ Henry Kissinger sau này cho biết việc người ta đồn đại rằng Cộng sản Bắc Việt chỉ muốn nói chuyện với Dương Văn Minh là điều không đúng: "Vào ngày 24 tháng 4, người kế vị ông Nguyên Văn Thiệu là Tổng Thống Trần Văn Hương đã chủ trương “mở rộng” bằng cách mời tướng Dương Văn Minb giữ chức vụ thủ tướng. "Big Minh, "biệt danh của ông ta, là nguồn hy vọng lớn lao của phong tráo “phản đối chiến tranh Việt Nam" từ năm 1967 khi mà ông ta đã thua ông Nguyễn Văn Thiệu trong cuộc chạy đua tranh dành quyền lực tại Việt Nam. ông ta được mọi ngời xem như là một người “trung lập” và mọi người hy vọng rằng với lập trường đó thì ông ta sẽ có thể được phe Cộng sản chấp nhận, tuy nhiên ông Lê Đức Thọ đã có những thái độ gây cho tôi có cảm tưởng ngược lại (Le Duc Tbo had given me the opposite impression.) *173<br />Như vậy, theo lời cựu Trung Tướng Trần Văn Đôn kể lại trong Việt Nam Nhân Chứng thì ngày 26 tháng 4, TT Trần Văn Hương đã mời ông làm thủ tướng. Người viết có hỏi ông Trần Văn Đính, thứ nam của cố TT Trần Văn Hương, thì ông Đính khẳng định rằng không hề có chuyện đó. Theo ông Đính thì Cụ Trần Văn Hương không ưa những người vốn là dân Tây, mà thân phụ của ông Đôn, Bác sĩ Trần Văn Đôn là dân Tây, người con, André Trần Văn Đôn, không những là dân Tây mà lại còn sinh trưởng tại thành phố Bordeaux ở Pháp; Cụ Trần Văn Hương cũng không ưa những người đã đi lính cho người Pháp trước năm 1945 như ông Đôn và ông Dương Văn Minh.*174 Trong cuốn Việt Nam Nhân Chứng, ông Đôn cũng có kể lại rằng tối 22 tháng 4, ông đến gặp Dương Văn Minh thì được ông Minh cho biết là ông Minh chưa tiếp xúc với tân TT Trần văn Hương vì "ông Hương cậm chạp, lại không thích ông Minb cho lắm nên kéo dài thời gian ".<br />Còn việc Cụ Hương muốn mời Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy làm thủ tướng thì khi Giáo Sư Huy còn sinh tiền, người viết có lần hỏi giáo sư về chuyện này và đã được giáo sư<br />*173: Henry Kissinger: 'Ending the Vietnam War," trang 548.<br />*174 phỏng vấn ông Trần Văn Đính, Huntington Beach, California 2002<br />xác nhận rằng TT Trần Văn Hương có mời ông thành lập chính phủ vào ngày 24 tháng 4 năm 1975. Giáo sư Huy nói rằng chiều hôm đó ông có vào Dinh Độc Lập gặp Cụ Hương. Tuy nhiên tình hình biến chuyển quá mau lẹ trong những ngày kế tiếp, nhất là áp lực từ phía các cường quốc muốn thương thuyết với Cộng sản với lá bài Dương Văn Minh, cho nên ông đã từ chối và ngày 26 tháng 4, TT Trần Văn Hương phải ra quốc hội để yêu cầu ngành lập pháp tìm một giải pháp cho vấn đề này.</span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-11808379820440861452010-04-20T17:48:00.000-07:002018-04-26T20:17:11.262-07:008 Ngày Chủ Nhật 27.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiRGCAyurTtxhUOj4UyX6YT9c5qnptrENzFNsjPnpKOiwzO7-bwOfcIU4ZiiUVkxLHpXg-eYoM9GWoV1tkYA0xRS-J43l9KfjmbhCifiCltTE2X1QMc0ioeiW9ehGKiYqvz-25zwDGaQ7I/s1600/0000126419-001.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 273px; height: 400px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiRGCAyurTtxhUOj4UyX6YT9c5qnptrENzFNsjPnpKOiwzO7-bwOfcIU4ZiiUVkxLHpXg-eYoM9GWoV1tkYA0xRS-J43l9KfjmbhCifiCltTE2X1QMc0ioeiW9ehGKiYqvz-25zwDGaQ7I/s400/0000126419-001.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462461419045391474" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(0, 0, 153);">NGÀY CHỦ NHẬT27 THÁNG 4/1975<br />Rạng sáng ngày Chủ nhật, vào lúc 3 giờ rưỡi, Việt Cộng pháo kích 5 trái hỏa tiễn vào đô thành gây cho 6 người chết và 22 người bị thương, tuy nhiên tình hình ở Sài Gòn vẫn yên tĩnh, không có vẻ gì là rối loạn. Theo ông Trần Văn Đôn thì vào lúc 3 giờ chiều, Đại sứ Mérillon đã gọi điện thoại cho ông ta và báo tin cho biết rằng nếu đến 6 giờ chiều hôm đó mà chưa có gì thay đổi thì quân Cộng sản sẽ pháo kích vào Sài gòn bằng đại bác 13O ly. Theo Jean Lartéguy trong cuốn L’Adieu à Saigon thì sau ngày 30 tháng 4, một sĩ quan CSBV đã tiết lộ với ông Vũ Văn Mẫu rằng các đơn vị Cộng sản được lệnh bắt đầu pháo kích vào Sài Gòn bắt đầu vào lúc 1 1 giờ tối 30 tháng 4 nếu Sài gòn tiếp tục chống cự và CSBV dự tính rằng họ sẽ chiếm Sài Gòn vào ngày 7 tháng 5 tức là ngày kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ của họ 21 năm về trước.<br />Theo Frank Snepp thì vào ngày hôm đó, có nhiều phe nhóm chính trị đã chống lại việc TT Trần Văn Hương không chịu giao quyền cho Dương Văn Minh. Người đầu tiên là ông Trần Quốc Bửu, Chủ Tịch Tổng Liên Đoàn Lao Công Việt Nam mà theo Frank Snepp thì ông ta là người đã cộng tác với CIA từ lâu. ông Bửu đã kêu gọi đoàn viên biểu tình gây áp lực để đẩy ông Hương ra khỏi chính quyền. Kế đó là Thương tọa Thích Trí Quang, lãnh tụ Phật giáo ấn Quang cũng đã kêu gọi TT Trần Văn Hương phải nhường chức cho Dương Văn Minh và nhóm thứ ba là cựu Phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ cùng với Linh mục Trần Hữu Thanh, Chủ tịch Phong Trào Nhân Dân Chống Tham Nhũng đã tham dự một cuộc biểu tình tại giáo xứ Tân Sa Châu với gần mời ngàn người tham dự. Trong cuộc mít-tinh này, L.M Trần Hữu Thanh và cựu PTT Kỳ lên án những kẻ hèn nhát đã bỏ nước di tản theo ngời Mỹ và hô hào đồng bào ở lại để tử thủ bảo vệ Sài Gòn. Theo Frank Snepp, ông Kỳ đã nói với những người biểu tình rằng: "cái gọi là chiến thắng của Cộng sản chẳng qua chỉ là hậu quả của việc những tướng lãnh và sĩ quan của quân đội chúng ta đã chọn sự bỏ chay ngay cả trước khi họ đựơc yêu cầu".*175 Báo chí Việt ngữ trong nước đã trích thuật lại rằng cựu Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ đã kêu gọi mọi nười ở lại chiến đấu chống lại Cộng sản Bắc Việt, ông nói rằng ông cũng sẽ ở lại để chiến đấu chứ không đi đâu cả, không di tản ra ngoại quốc vì "ở bên đó làm gì có rau muống, mắm tôm mà ăn?.. . "<br />Lưởng Viện Quốc Hội đồng ý<br />"trao quyền "<br />Vào lúc 10 giờ sáng, TT trần Văn Hương mời Nghị sĩ Trần Văn Lắm, Chủ tịch Thượng Viện, Dân biểu Phạm Văn Út, Chủ tịch Hạ Viện, Thẩm phán Trần Văn Linh, Chủ tịch<br />*175 Frank Snepp: sđd, trang 433 .<br />Tối Cao Pháp Viện, Thẩm phán Lê Tài Triển, Phụ tá Tư pháp của Tổng Thống, Trần Văn Đôn, Tổng trưởng Quốc Phòng và Đại tướng Cao Văn Viên, Tổng Tư Lệnh Quân Lực VNCH, để nghiên cứu kỹ các điều khoản trong bản Hiến Pháp của VNCH và thảo luận về việc yêu cầu quốc hội biểu quyết về đề nghị của TT Trần Văn Hương trao quyền cho một ngời không được quy định trong hiến pháp. Buổi họp kết thúc vào khoảng 12 giờ trưa và TT Trần Văn Hương đã yêu cầu Nghị sĩ Trần Văn Lắm triệu tập một phiên họp khẩn cấp của Lưỡng Viện Quốc Hội vào buổi chiều hôm đó để thảo luận dứt khoát và biểu quyết về đề nghị giao quyền tổng thống VNCH lại cho ông Dương Văn Minh.<br />Cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn cho biết rằng ông cũng đã đóng góp ý kiến với Tổng Thống Trần Văn Hương về vấn đề này:<br />"Sáng chủ nhật 27 tráng 4, Tổng Thống Hương mời tôi họp tại Dinh Pbó Tổng Thống trên đường Công Lý. Phiên họp gồm có các chủ tịch của Iưởng Viện Quốc Hội, Tối cao Pháp Viện, Giám sát viện, hai phụ tá của tổng thống là Lê Tài Triển và Lê Công Chất. Tổng Thống Hương tóm lược những vận động chính trị đang diễn tiến bức bách cụ bàn giao cho Tướng Minh cùng lúc với áp lực mặt trận đang đè nặng sát nách đô thành. Tổng Thổng Hương bằng lòng nường chỗ cho Tướng Minh nhưng cụ thắc mắc không biết dựa vào điều khoản nào của Hiến Pháp vì cụ bông muốn xé bỏ hiến pháp và đầu hang. Cụ nói đúng lý ra thì cụ phải nhường chỗ cho Chủ Tịch Thượng Viện thì mới theo đúng hiến pháp.<br />“Trong phiên họp có nhiều người am tường luật pháp, nhưng cụ lai hỏi tôi: Thủ Tướng có căn bản luật và hành chánh, lại là cựu chủ tịch Hạ Viện, vậy thủ tướng hãy góp ý tôi giải quyết việc này ra sao?<br />"Tôi góp ý với Tổng Tổng Hương: “Thưa Tổng Thống, mặc dù chúng ta không thể chống chọi nỗi áp lực chính trị và quân sự của ngoại bang và Cộng sản, nhưng tôi cũng xin Tổng Thống đừng dựa vào quyết định cá nhân và tự tiện bàn giao cho tướng Minh vì sự bàn giao vi hiến này có hậu quả chính trị là xé bỏ hiến pháp là tai lại hơn nữa là sử sách sau nầy sẽ lên án Tổng Thống vì bàn giao chức vụ cho Tướng Minh mà sau đó đất nước này mới mất vào tay Cộng sản. "<br />Tuy Tổng Thống và nhân viên Lưỡng Viện Quốc Hội đều được nhân dân trực tiếp bầu, tuy Tổng Thống được Hiến Pháp giao cho trọng trách Quốc Trưởng lãnh đạo quốc dân, nhưng theo truyền thống dân chủ cũng như tbeo thủ tục đã đựơc áp dụng trê n thực tế tại các nước dân chủ lâu đời, mỗi khi cần phải có những quyết định không được dự trù trong hiến pháp để cứu đất nước đang bị lâm nguỵ, họ thường giao trách nhiệm nặng nề này cho quốc hội là cơ quan bao gồm hàng trăm dân cử và thường được chấp nhận là quyền uy tối cao của đất nước.Vậy tôi đề nghị Tổng Thống dành cho lưỡng Viện Quốc Hội quyết định tối hậu "<br />“Hôi nghị chấp thuận đề nghị của tôi " *176 .<br />Cựu Đại Tướng Cao Văn Viên cũng có nhận xét như sau:<br />"Mặc dù có nhiều sự đồn đãi cho rằng Cộng sản chỉ thương lượng một giải pháp chính trị với Tướng Dương văn Minh, nhưng là một vị tổng thống tin vào hiến pháp, Tổng Thống Hương không thể nào trao chức tổng thống lại cbo tướng Minh nếu không có sự đồng ý của Quốc Hội " *177<br />Phiên họp với Tổng Thống Trần Văn Hương chấm dứt vào khoảng 12 giờ trưa ngày chủ nhật với quyết định sẽ giao cho Thượng và Hạ Nghị Viện biểu quyết về vấn đề "trao quyền" cho Tướng Dương Văn Minh để thương thuyết<br />*176 Nguyễn Bá Cẩn: Sđd, trang 432-433.<br />*177 cao văn viên: sđd, trang 222.<br />với Cộng sản Bắc Việt nội trong ngày hôm đó, tuy nhiên vì thì giờ quá cấp bách cho nên rất khó mà có thể đạt giấy mời đến các vị nghị sĩ và dân biểu đến tham dự phiên họp đặc biệt này trong vòng chỉ có mấy tiếng đồng hồ.<br />Cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn cho biết chính đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin đã gọi điện thoại cho ông để yêu cầu giải quyết sự khó khăn này nh sau:<br />"Tôi ra về sau khi từ giã cụ Hương, nhà ái quốc khả kính mà tôi không bao giờ được gặp nữa. Từ địa điểm họp tại tư dinh Phó Tổng Thống về đến tư dinh Thủ tướng tại số 5 Bến Bạch Đằng xe chạy độ 15 phút. Thế mà vừa bước chân vào phòng khácb thì điện thoại reo vang. Đại sứ Martin ở phía đầu dây bên kia nói với tôi: tình hình vô cùng khẩn trương. Công việc đang phải giải quyết với cộng sản Bắc việt từng phút từng giây chứ không phải từng ngày, từng giờ nữa. Tưởng là phiên họp với Tổng Thống Hương đã đi đến quyết định là bàn giao ngay nội ngày bôm nay.<br />“Không ngờ thủ tướngg lại đề nghị “giao quả bóng” qua cho quốc hội, biết chừng nào mới triệu tập cả trăm người đến họp được? Hai ông chủ tịch quốc hội sẽ bó tay không thể nào có phuơng tiện tống đạt thư mời dân biểu và nghị sĩ được. Vậy xin thủ tướng giúp giùm hai vị này trệu tập phiên họp khẩn cấp nội chiều nay. Nếu trễ ký hạn tối nay của Cộng sản thì Sài Gòn sẽ lâm nguy. "<br />"Tôi liền điện thoại thông báo hai vị chủ tịch Thượng và Hạ viện cứ tống đạt thư mời các dân biểu và nghị sĩ cho đúng nội quy, nghưng e rằng thư mời sẽ không đến tay đầy đủ cbo các vị dân cử đâu. Tôi chỉ thị lập tức cho hai đài truyền thanh và truyền hình ngưng tất cả các chương trình phát thanh thường lệ.<br />"Bắt đầu từ giờ phút này, chỉ phát thanh nhạc hùng, tạo không khí khẩn trương y như khi có biến cổ trước đây và đọc thư mời các nghị sĩ và dân biểu đến dự phiên họp khoáng đại lưỡng viện tại Hội Trường Diên Hồng, trụ sở của Thượng nghị viện vào lúc 7 giờ tối nay" 178<br />Trong buổi chiều hôm đó, Đài Phát thanh Sài gòn liên tiếp đọc đi đọc lại từng giờ thư mời của Nghị sĩ Trần Văn Lắm yêu cầu các dân biểu và nghị sĩ đến dự phiên họp đặc biệt khẩn cấp tại trụ sở Thượng Viện vào lúc 6 giờ chiều cùng ngày. Phiên họp ưỡng Viện khai diễn vào lúc 7 giờ 30 tối với 138 nghị sĩ và dân biểu hiện diện: Có nhiều người sau này nói rằng phiên họp này không hợp pháp vì không đủ túc số, tuy nhiên điều đó không đúng vì vào tháng 4 năm 1975, tổng số dân biểu và nghị sĩ trong hai viện quốc hội là 219 người, theo nội quy của quốc hội thì chỉ cần quá bán tổng số tức là 110 ngời là đủ túc số để họp lưỡng viện, như vậy con số 138 người thì đã quá đủ túc số rồi.<br />Theo lời yêu cầu của Chủ tịch Thượng Viện, ông Trần Văn Đôn, Tổng trưởng Quốc Phòng đã hướng dẫn một phái đoàn quân sự đến quốc hội để trình bày về tình hình quân sự và vòng đai phòng thủ Sài gòn. Phái đoàn này gồm có Đại Tớng Cao Văn Viên, Tổng Tư Lệnh QLVNCH, Trung Tướng Nguyễn Văn Minh, Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô, Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh Không Quân, Phó Đô Đốc Chung Tấn Cang, Tư lệnh Hải Quân, Chuẩn tướng Trần Đình Thọ, Trởng Phòng 3 và Trung Tâm Hành Quân Bộ Tổng Tham Mưu và Đại tá Hoàng Ngọc Lung, Trưởng Phòng 2/Quân Báo thuộc Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH.<br />Ông Trần Văn Đôn, với tư cách là Xử Lý Thường vụ Tổng trưởng Quốc Phòng, đã thuyết trình cho Lưỡng Viện Quốc hội tình hình bi đát của đất nước kể từ khi Ban Mê Thuột thất thủ ngày 10/3/75, sau đó mất Quảng trị ngày 19/3 An Lộc ngày 20/3, Huế ngày 26/3 Quảng Tín ngày<br />178 Nguyễn Bá Cẩn: Sđd, trang 436.<br />24/3, Quảng Ngãi ngày 25/3, Đà nẵng ngày 29/3, Quy Nhơn ngày 1 tháng 4, Nha trang ngày 2 tháng 4, Đà Lạt ngày 4/4, Phan Rang ngày 16/4, Phan Thiết ngày 19/4, Xuân Lộc ngày 20/4 và ngay trong lúc quốc hội đang họp thì quân Cộng sản Bắc Việt đã tới Biên Hoà.<br />Phái đoàn Trần Văn Đôn tường trình với Lưỡng Viện Quốc Hội rằng hiện CS Bắc Việt đang có tới l6 sư đoàn tức là vào khoảng hơn 160.000 quân đang bao vây Sài Gòn cùng với sự yểm trợ của một số rất đông thiết giáp và pháo binh hạng nặng, trong khi đó thì vòng đai phòng thủ của ta đang từ từ bị thu hẹp. Cồ hai nghị sĩ là Phạm Đình Ái và Vũ Văn Mẫu hỏi phái đoàn Quốc Phòng lực lượng tổng trừ bị của VNCH ở đâu và vòng đai phòng thủ như thế nào thì được trả lời rằng tổng trừ bị đang ở vòng đai phòng thủ Sài Gòn cùng với hai sư đoàn 5 và 25.<br />Tuy nhiên hai đại đơn vị này đã bị quân Cộng sản cầm chân, Sư đoàn 5 bị quân Cộng sản vây ở căn cứ Lai Khê và Sư Đoàn 25 đang bị vây ở căn cứ Đồng Dù, còn trong thủ đô Sài Gòn thì chỉ có Cảnh sát Dã chiến cùng với một số đơn vị Biệt Động Quân bảo vệ. Tóm lại, phái đoàn phúc trình rằng tổng số quân VNCH bảo vệ thủ đô chỉ có khoảng 60.000 người và không có khả năng tăng viện thêm trong khi đó thì quân CSBV đông gấp 3 lần và quân của họ từ các vùng miền Bắc và Miền Tnung tiếp tục kéo về càng ngày càng đông và đó là viễn ảnh của mặt trận Sài Gòn trong một vài ngày sắp tới. Theo một nhà báo Pháp thì trong bài thuyết trình này, ông Trần Văn Đôn "đã đặt ra một bức tranh vô cùng bi thảm: chỉ vài ngày, có thể chỉ vài giờ nữa, Sài gòn có thể bị đại bác 13O ly của Cộng sản tàn phá. Vậy phải thương thuyết ngay để có ngưng bắn càng sớm càng tốt . "<br />Cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn cho biết thêm một vài chi tiết về phiên họp đặc biệt này của lưỡng viện như sau:<br />"Sau khi ba tướng Trần Văn Đôn, Nguyễn văn Minh và Nguyễn Kắc Bình ra về để cho lưỡng viện quốc hội tiếp tục thảo luận, thời giờ qua rất nhanh thế mà các nghị sĩ dân biểu kéo dài cuộc thảo luận dằng co xung quanh hai đề tài hợp hiến và chủ quyền quốc gia, chưa chịu biểu quyết. Dân biểu phạm Anh, Tổng Trưởng Đặc trách liên Lạc Quổc Hội, từ hội trường Diên Hồng báo cáo với tôi rằng các nghị sĩ và dân biểu thuộc phe cầm quyền không chống đối việc trao quyền cho Dơng Văn Minh vì muốn tránh đổ máu cho nhân dân trong đô thành. Trái lại một chuyện bất ngờ và đầy mâu thuẩn đã xảy ra là nghị sĩ và dân biểu đối lập lại do dự chưa chịu biểu quyết cho tướng Minh là người mà họ đã ủng hộ lâu nay.<br />“Khi trao đổi với nhau một cách bán chính thức ngoài hành lang của hội trường, một sổ dân biểu và nghị sĩ đối lập cho biết “sở dĩ họ chống việc trao quyền cho tướng Minh là vì họ nghĩ rằng Tướng Minh sẽ không đủ tài ba để giữ nước mà sẽ làm mất nước vào tay Cộng sản. " được hỏi “nếu vậy thì tại sao lâu nay quí anh tín nhiệm tướng Minh như lãnh tụ đối lập trong nước” thì các dân biểu và nghị sĩ đối lập trả lời rằng: “chúng tôi nào có tín nhiệm và tín tưởng Tướng Minh. Chúng tôi chỉ dùng tướng Minh để phá Tổng Thống Thiệu mà thôi!"<br />“Cũng nên nói thêm là hai toà đại sứ Hoa Kỳ và Pháp vận động khá mạnh nên sau cùng lưỡng viện quốc bội ngưng thảo luận để biểu quyết " *179<br />Sau đó, vào lúc 8 giờ 45 tối, Thượng Nghị Sĩ Trần Văn Lắm đọc câu hỏi sau đây trước Lưỡng Viện Quốc hội "Ai đồng ý là TT Trần Văn Hương nên trao quyền cho ông Minh để ông ta có thể tìm kiếm một con đuờng vãn hồi hòa bình cho Việt Nam?" 136 trong tổng số 138 dân<br />*179 Nguyễn Bá Cẩn: Sđd, trang 442-443.<br />biểu và nghị sĩ bỏ phiếu thuận, hai người không bỏ phiếu là TNS Trần Văn Lắm, Chủ Tịch Thượng Viện và Dân biểu Phạm Văn Út, Chủ Tịch Hạ Viện vì theo nội quy của Thượng và Hạ viện thì vị chủ tịch chỉ bỏ phiếu khi nào không đủ đa số mà thôi.<br />Như vậy, chỉ 24 tiếng đồng hồ sau quyết nghị ngày 26/4, Quốc Hội đã thông qua một quyết nghị mới minh định việc cả hai viện lập pháp chấp thuận việc TT Trần Văn Hương trao quyền lại cho ông Dương Văn Minh và có như vậy thì việc Cụ Trần Văn Hương trao quyền mới có vẻ như là có tính cách hợp hiến và hợp pháp và đó là điều mà Cụ trông đợi. Ông Trần Văn Đôn kể lại rằng tối hôm đó ông đến nhà Cụ Hương để thông báo việc xảy ra ở quốc hội thì Cụ nhờ ông Đôn nói lại với ông Dương Văn Minh là Cụ sẵn sàng trao quyền bất cứ lúc nào.<br />Khi ông Đôn ra về, Cụ Hương nói với ông Đôn rằng: "họ muốn có ông Minh thì có ông Minh!”. Theo ông Đôn thì sau đó ông Nguyễn Xuân Oánh và ông đến toà đại sứ Pháp và Mỹ thông báo việc quốc hội đã chấp thuận việc trao quyền cho ông Dương Văn Minh rồi cả hai ngời ghé đến nhà ông Minh. Ông Đôn nói với ông Minh là Cụ Hương sẵn sàng trao quyền bất cứ lúc nào thì ông Minh nói rằng ông ta sẽ nhậm chức vào lúc 5 giờ chiều ngày hôm sau, thứ Hai 28 tháng 4 năm 1975. (Đại úy Nguyễn Văn Nhựt, cựu tùy viên của TT Trần Văn Hương quả quyết với người viết rằng tối 27 tháng 4 cũng như tối hôm sau 28 tháng 4, Cụ Hương không hề tiếp ông Đôn tại Phủ Phó Tổng Thống trên đường Hiền Vương).<br />Sau khi Dương Văn Minh đã chính thức được quốc hội chấp thuận giao quyền tổng thống, khuya hôm đó, theo Frank Snepp, đại sứ Hoa Kỳ Martin mới chỉ thị cho Polgar, trùm CIA Sài Gòn, đi đón những nhân vật thân cận và trung thành với ông Thiệu đưa lên phi trường Tân Sơn Nhất rồi họ được một chuyến bay đặc biệt đưa sang Căn cứ Không Quân Clark tại Phi Luật Tân. Trong số những hành khách trên chuyến bay đặc biệt này có cựu thủ tướng Nguyễn Bá Cẩn, cựu tổng trưởng Hoàng Đức Nhã và cựu Thiếu tướng Tư lệnh Cảnh sát Nguyễn Khắc Bình. Frank Snepp cho biết rằng Đại Sứ Graham Martin đã ra lệnh không cho một viên chức cao cấp nào trong chính phủ được ra đi cho đến khi nào Đại Tướng Dương văn Minh được chính thức giao quyền tổng thống. *180 Cựu thủ tướng Nguyễn Bá Cẩn nói với người viết rằng ông ra đi vào tối 27 tháng 4 vì ông không muốn làm cái việc bàn giao chức vụ thủ tướng cho Vũ Văn Mẫu. Trong cuốn hồi ký sau này, ông Nguyễn Bá Cẩn cũng xác nhận rằng ông được toà đại sứ Hoa Kỳ đưa lên phi trường Tân Sơn Nhứt vào rạng sáng ngày 28 tháng 4 và được đưa qua Căn cứ Clark Field của Hoa Kỳ tại Phi Luật Tân trên một chiếc phi cơ vận tãi C-13O cùng với Bác sĩ Phan Quang Đán và ông Hoàng Đức Nhã.<br />Trong khi tại Sài Gòn, hai viện quốc hội đã thông qua quyết nghị cho phép TT Trần Văn Hương " trao quyền” cho ông cựu Đại ướng Dương Văn Minh để "điều đình" với Cộng sản thì tại Hà Nội, Võ Nguyên Giáp đã nhân danh Quân ủy Trung Ương gửi một chỉ thị mang số 113/QUTW ngày 27 tháng 4 năm 1975 cho các đơn vị Cộng sản tại miền Nam về "nhiệm vụ của các đơn vị quân đội quản lý thành phố Sài Gon-Gia Định". Chỉ thị này dài tất cả là 10 trang giấy nói về việc "quản lý tốt", nắm vững đặc điểm của Sài Gòn-Gia Định và công tác cụ thể trong việc quản lý. Võ Nguyên Giáp ra lệnh rằng chỉ thị này phải được "quán triệt đầy đủ đến tân chi bộ và trung đội, tiểu đội và đựơc chấp hành nghiêm túc". Trong bản chỉ thị này, không hề có câu nào nhắc đến việc có thể thương lượng với Dương Văn Minh.<br />*180 Frank Snepp: sđd, trang 448<br /><br />Nhân Vật Trần Văn Đôn<br />Trong cuốn " Việt Nam nhân chứng," tác giả Trần Văn Đôn cho biết thân phụ của ông là công dân Pháp và ông ra đời tại Bordeaux vào năm 1917, rồi theo cha trở về Việt Nam. Đến năm 1927, ông lại được cha cho sang Pháp "du học” lúc mới 10 tuổi. Sau hai năm, ông về thăm nhà và không muốn trở lại Pháp nên học ở Sài Gòn cùng lớp với Dương Văn Minh. Sau khi đậu tú tài, vào năm 1939 sang Pháp học về Cao Đẳng Thương Mại (Hautes etudes Commerciales) nhưng khi Đệ Nhị Thế chiến bùng nổ vào năm đó thì bị động viên vào quân đội với cấp bậc binh nhì.<br />Sang năm 194O được vào học trường sĩ quan trừ bi St. Maixent nhưng giữa chừng thì phải ra trận rồi bị Đức Quốc xã bắt.<br />Năm 1940 lại theo cha là Trung úy Y sĩ Trần Văn Đôn về Việt Nam và phục vụ trong quân đội Pháp. Năm 1944 ông được người Pháp gởi đi học sĩ quan tại Trường Đồi Thông, được người Pháp đọc là Trường Tông ở Phú Thọ và trở thành sĩ quan trong Quân Đội Pháp. Năm 1947 được làm sĩ quan tuỳ viên cho Thủ Tướng Nguyễn Văn Xuân rồi đến năm 1950 được sang Pháp theo học Trường Cao Đẳng Quốc Phòng trong 1 năm, về nước năm 1951 và được cử phụ trách Nha An Ninh Quân Đội. Đến năm 1954 được cử kiêm nhiệm thêm chức Tham Mưu Trưởng thay cho Đại tá Trần văn Minh và ở lại chức này cho đến năm 1957. Năm 1955, Trần Văn Đôn từ bỏ quốc tịch Pháp, đốt cấp hiệu đại tá của Pháp và được Thủ Tướng Ngô Đình Diệm thăng lên thiếu tướng, sau đó được cử làm Tư Lệnh Quân Đoàn I rồi Quyền Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội VNCH khi Đại Tướng Lê Văn Tỵ bị bệnh. Ông là một trong những người tổ chức và lãnh đạo cuộc đảo chánh ngày 1 tháng 11 năm l963 giết chết Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Cố Vấn Ngô Đình Nhu nhưng đến ngày 30 tháng 1 năm 1964 thì bị Tướng Nguyễn Khánh chỉnh lý và sau đó bị cho giải ngũ. Năm 1967 ông ứng cử vào Thượng Nghị viện, năm 1971 ứng cử vào Hạ Nghị Viện và vào năm 1975 thì giữ chức Phó Thủ Tướng kiêm Tổng trưởng Quốc Phòng.<br />Trong cuốn "Viêtnam, Qu’as Tu Fait De Tes Fils," tác giả Pierre Darcourt có viết về Trần Văn Đôn như sau: Trần Văn Đôn có giáng dấp của một tướng làm chính trị hơn là chỉ huy. Quen với các trò âm mưu trong hậu trường và với các trò xin xỏ trong chính phủ, sự nghiệp và thăng thưởng của bắn nhờ ở sự bợ đở hơn là thành tích. Trung úy Trần Văn Đôn bắt đầu leo lên hoạt động chính trị từ năm 1946 lẻo đèo theo xách cặp cho tướng Nguyên Văn Xuân, sau đó theo Trần Văn Hữu rồi đến Ngô Đình Diệm. Năm 1956 nhiều bạn người Pháp và bạn trong quân đội đã khinh miệt hắn vì để làm đẹp lòng TT Ngô Đình Diệm, hắn đã chủ tọa một buổi lễ đốt các tàn tích của thời thực dân Pháp thống trị” và Đôn đã "liệng cặp lon đại tá cùng với các huy chương mà quan thầy Pháp ban cho vào lửa. Chú ruột của Trần Văn Đôn giận quá và đã tặng hắn hai cái bạt tai nẫy lửa”.<br />(Ghi chú của người viết. Đại tá Trần Văn Đôn cùng với một số sĩ quan cao cấp hồi đó đã từ bỏ quốc tịch Pháp và làm lễ đốt lon của Pháp để lấy điểm với chính quyền Ngô Đình Diệm và ông Diệm đã thăng cấp cho Trần Văn Đôn lên thiếu tướng, chỉ có Đại tá Lê Văn Kim, em rể của Trần Văn Đôn, và Đại Tá Trần Văn Hổ không chịu bỏ quốc tịch Pháp để được lên tướng cho nên không được lòng ông Ngô Đình Diệm. Trong cuộc đảo chánh ngày 1-11-1963 Trung Tướng Lê Văn Kim được xem là đầu não, là linh hồn trong nhóm bộ ba Dương Văn Minh-Trần Văn Đôn-Lê Văn<br />Kim và sau khi ông Diệm và ông Nhu bị giết, Tướng Lê Văn Kim được chỉ định làm ủy Viên Chính trị của Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, một chức vụ tương đương với chức vụ Cố Vấn Chính trị tại Phủ Tổng Thống mà ông Ngô Đình Nhu nắm giữ trong suốt 9 năm ông Diệm nắm chính quyền.)<br />Sau này, tuy ông Diệm ban cho hắn danh vọng và cho hắn làm Quyền Tổng Tham Mưu Trưởng Quân đội, hắn vẫn tham dự dự vào việc hạ bệ ông Diệm. Là bạn của tướng Dương văn Minh, Đôn bỏ Minh để theo Kỳ. Nhờ Kỳ để ứng cử rồi lại bỏ Kỳ để theo Thiệu. Làm trò ma-nớp để Thiệu sửa hiến pháp cho phép Thiệu ứng cử lần thứ ba, Thiệu thưởng công bằng cách cho hắn giữ ghế phó thủ tướng.<br />“Trần Văn Đôn lo xa nên hay đi ngoại quốc, nhất là những nước có liên lạc thân hữu với Pháp. Tại Paris, hắn đã tìm gặp các quan thầy cũ để tỏ lòng hối hận vì đã giám đốt lon và huy chương của Pháp. Sau năm 1975, Trần Văn Đôn đã nhờ Tướng Loisillon của quân đội Páp vận động xin với chính phủ Pháp cho hắn lãnh tiền hưu trí vì đã phục vụ nước Pháp trong 16 nắm trời (1940-1956) và hắn đã lãnh được sổ tiền là 130.OOO quan (khoảng 32,OOO đô-la). Đồng thời, Trần Văn Đôn cũng đã nhờ Jean Sainteny (cựu Cao ủy Pháp tại Bắc Việt và là người rất thân với Hồ Chí Minh) môi giới để hắn móc nối với những kẻ có liên lạc với Việt Cộng và Hà Nội.<br />Trần Văn Đôn nổi tiếng là người có tài thông gian với nhiều phụ nữ Việt Nam có chồng nhưng mà vẫn giữ được liên lạc tốt với những người bị cắm sừng và giữ đựơc liên lạc với vợ của hắn”*181<br />Ông Trần Văn Đính nói rằng trong thời gian Cụ Trần Văn Hương làm thủ tướng cũng như là Phó Tổng Thống, có<br />*181: Pierre Darcourt: "Vietnam, Q’as Tu Fait de Tes Fils." bản dịch của Phạm Kim Vinh trong saigon, Người Việt, PO Box 486, Westminster, CA 92683, 1979, tr. 109-110)<br />nhiều người đã yêu cầu Cụ đưa ông Đôn lên giữ một vài chức vụ quan trọng nhưng Cụ nhất mực từ chối, Cụ cho rằng ông Đôn chỉ là một người "opportunist” (cơ hội chủ nghĩa, gió chiều nào theo chiều đó), đời sống riêng tư "thiếu đạo đức", không xứng đáng để giữ một chức vụ nào trong guồng máy lãnh đạo quốc gia.*182<br />Người viết có hỏi cựu Đại úy Nguyễn Văn Nhựt sĩ quan tùy viên của Cụ Trần Văn Hương cho đến ngày cuối cùng, về tin đồn nói rằng vào cuối tháng 4 năm 1975, Cụ Hương dự định mời ông Trần Văn Đôn làm thủ tướng thì ông Nhựt trả lời rằng " tôi ở bên cạnh Cụ gần như là suốt ngày đêm trong thời gian đó và tôi không hề nghe Cụ nói với ai về việc mời ông Đôn làm thủ tướng. Riêng về ông Đôn thì Cụ có nói như vầy: “Cái ông đó thì tôi không bao giờ mời làm một chức vụ gì cả."<br />Để có thể hiểu thêm về nhân vật này, có một câu chuyện được chính ông Trần văn Đôn kể lại cho bạn bè của ông và trong giới chính trị cũng như các vị tướng lãnh có nhiều người biết chuyện này. Người kể lại câu chuyện này với người viết là một nhân vật có nhiều liên hệ với ông Đôn từ Sài gòn cũng như sau năm 1975. Theo lời ông Đôn kể lại thì vào khoảng thập niên 1980, ông Đôn bị một chứng bệnh gì đó và được vào điều trị trong bệnh viện Val De Grace, tức là quân y viện lớn nhất của quân đội Pháp ở gần Paris và ông đã kết thân với một vị bác sĩ Quân Y người Pháp phục vụ tại bệnh viện này. Ông Đôn vốn là công dân Pháp trước năm 1955, là cựu sĩ quan trong quân đội Pháp cho nên đã được hưởng quyền lợi đặc biệt này.<br />Trong thời gian dưỡng bệnh ở đây, ông Đôn hang ngày đi dạo và thường gặp một người Việt Nam khá lớn tuổi<br />*182: phỏng vấn ông Trần Văn Đính, thứ nam của Cụ Trần Văn Hương tại California 2002.<br />cũng đi dạo trong sân bệnh viện với người theo hầu và mỗi lần gặp thì bao giờ ông Đôn cũng cúi đầu chào. Nhiều lần như vậy thì người bệnh nhân lớn tuổi đó cũng chào đáp lễ và có lần ông ta dừng lại chuyện trò thăm hỏi với ông Đôn. Người đó nghe giọng nói của ông Đôn thì biết là người Miền Nam, ông ta hỏi tên tuổi và sau khi ông Đôn tự giới thiệu thì ông già đó nói "à, cái tên đó thì tôi cũng có nghe"'<br />Ông già đó là Lê Đức Thọ, lúc đó đang được chính phủ Pháp cho sang chữa bệnh tại Paris.<br />Những lần sau, Lê Đức Thọ gặp ông Đôn cùng đi với vị bác sĩ người Pháp thì cũng chuyện trò vui vẻ và có lần ông ta nói với ông Đôn là nên về thăm quê hương vì "đất nước đang cần bàn tay xây dựng của Việt kiều". Vị bác sĩ người Pháp, cũng là y sĩ điều trị cho Lê Đức Thọ, nói với Lê Đức Thọ rằng cả hai người muốn cùng đi chung sang thăm Việt Nam một chuyến thì ông Thọ hứa là sẽ ra lệnh cho sứ quán lo thủ tục cấp chiếu khán khẩn cấp cho hai người. Vài ngày sau, có nhân viên của sứ quán Cộng sản đến bệnh viện và đưa chiếu khán nhập cảnh Việt Nam vô hạn định cho vị bác sĩ người Pháp, ông Đôn bèn hỏi về trường hợp của ông. Tên nhân viên sứ quán hỏi tên ông Đôn và sau khi được ông Đôn cho biết tên thì y trả lời bằng một giọng lạnh lùng "trường hợp của anh thì phải theo thủ tục thông thường "<br />Nhận định về phúc trình của Trần Văn Đôn tại Lưỡng viện Quốc hội ngày 27 tháng 4 năm 1975, Jean Lartéguy đã viết trong L'Adieu à Saigon rằng “tướng Đôn thì chẳng có gì để mất mát nhiều. Sinh tại tỉnh Bordeaux, ông là dân Tây. Và mặc dù ông ta đã đốt giấy thông hành và đốt cặp lon đại tá của quân đội Pháp để làm đẹp lòng ông Ngô Đình Diệm và bà Nhu, nhưng ông ta biết là không thể mất cái quốc tịch Pháp. Những trò hề!*183<br />Pierre Darcourt cho biết về phản ứng của một số dân cử về báo cáo của ông Đôn: “Trần Văn Đôn đã dệt ra một bức tranh vô cùng bi thảm. Chỉ vài ngày, có thể chỉ vài giờ nữa, Sài gòn có thể bị đại bác 130 ly của Cộng sản tàn phá .Vậy phải thương thuyết ngay để có ngừng bắn càng sớm càng tốt". Darcourt nói thêm rằng: “ngày sau đó, các dân biểu nghị sĩ trẻ đã thốt ra những lờ giận dữ và khinh bỉ: "Đồ bán nước! Quân đầu hàng! Tướng phòng ngủ!" Darcourt cho biết là Bác sĩ Thức, trưởng khối Cộng Hoà đã tiến về phiá<br />Đôn và hét lên nhiều lần: “đồ phản quốc! Phản quốc! Mầy chỉ là một tên phản quốc! Mày đáng bị xử bắn!'*184<br />Các Vị nghị sĩ cùng dân biểu trong hai viện quốc hội lúc đó đều không biết rằng ông Trần Văn Đôn không còn đủ tư cách để làm việc thuyết trình này vì ông Đôn lúc đó không còn là công dân Việt Nam nữa, ông ta đã lấy lại quốc tịch Pháp, đã lấy thông hành của nước Pháp vào buổi tra ngày hôm đó và thực ra thì dù ông ta đã phục vụ với tư cách là tớng lãnh, là nghị sĩ, là dân biểu, là phó thủ tướng v v của Việt Nam Cộng Hoà trong hơn 3 thập niên nhưng ông ta không hề mất quốc tịch Pháp vì thân phụ của ông ta là một người công dân Pháp và ông ta đã sinh trưởng tại Pháp.<br />Pierre Darcourt tiết lộ rằng: "trước đó vài giờ, giữ cho trọn nghiã bầy tôi với nước Pháp, Đôn đã tới từ biệt lại sứ Pháp Mérillon và để lãnh giấ thông hành quốc tịch Pháp"<br />Theo Jean Lartéguy trong L'Adieu À Saigon, khi ông ta đến dùng cơm trưa với Đại sứ Mérillon thì ông đại sứ thò đầu qua cửa sổ nói với ông rằng "xin lỗi, chờ tôi một lát vì<br />*183 Jean Lartéguy: L'Adieu À Saigon, bản dịch Saigon, trang 17<br />*184 Pierre Darcourt: sđd, bản dịch "Saigon," trang 113<br />tôi đang tiếp một thân hữu. Ông ấy đến từ biệt tôi" Jean Lartéguy nói rằng "Đó là Trần Văn Đôn. Ngày bôm qua (26-4-75), ông ta còn là Phó Thủ Tướng kiêm Tổng trưởng quốc Phòng và đã có lúc nghĩ tới việc nắm lấy ghế thủ tướng, nếu không nắm được cái ghế quốc trưởng. Hôm trước, Đôn hoạt động mạnh để đẩy Hương khỏi cái ghế tổng thống vì Đôn dệt ra một tình hình quân sự bi thảm dưới sự thật. Trong những ngày gần đây, Đôn là bầy tôi trung thành của chính sách Pháp. Người ta bảo tôi rằng nhiều tháng trước đây, Đôn đựơc toà đại sứ Pháp nghe theo về rất nhiều điều. Tướng Đôn bảnh trai, xuất sắc, nhẹ nhàng đã tới toà đại sứ Pháp để lấy sổ thông hành (passport) của nước Pháp. Phải chăng ông ta sanh tại tỉnh Bordeaux?*185<br />Như vậy thì vào ngày 27 tháng 4 năm 1975, cựu Trung tướng Trần Văn Đôn đã có thông hành của Pháp, điều đó có nghĩa là ông ta đã hồi tịch trước đó hoặc là ông ta không hề mất cái quốc tịch Pháp “thổ sinh" như Jean Lartéguy đã nói và một công dân nước Pháp như ông ta tại sao lại được mời ra thuyết trình về an ninh quốc phòng tại lưỡng viện quốc hội của nước VNCH?</span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-26420748649356490412010-04-20T17:43:00.000-07:002018-04-26T20:17:11.582-07:008 Ngày Thứ Hai 28.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiyYzkp-nJdcxePxhTZ7Z4verCeBflMwQNgLqkfpTZlcNqFNxy6X5fp_ofY_aMo8kLVPYgMoAtAHRBvX0LIhCWWJ4qgxqTq6f8aG8n1Vp9GvbGLqwbzGaemdOggaZTB082l7cEMtlLk4A4/s1600/FALL+of+SG+%2846%29.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 316px; height: 400px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiyYzkp-nJdcxePxhTZ7Z4verCeBflMwQNgLqkfpTZlcNqFNxy6X5fp_ofY_aMo8kLVPYgMoAtAHRBvX0LIhCWWJ4qgxqTq6f8aG8n1Vp9GvbGLqwbzGaemdOggaZTB082l7cEMtlLk4A4/s400/FALL+of+SG+%2846%29.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462462028639368610" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(102, 51, 102);">NGÀY THỨ HAI<br />28 THÁNG 4 /1975<br />"Trao Quyền" Cho Dương Văn Minh<br /><br />Có một số tác giả và cả Frank Snepp trong cuốn Decent Interval đã nói rằng Cụ Trần Văn Hương có ao ước được làm tổng thống trong một tuần lễ, do đó Cụ muốn kéo dài cho đến chiều 28 tháng 4 mới giao quyền lại cho ông Dương Văn Minh để cho thời gian Cụ làm đúng 7 ngày như Cụ từng ao ước.<br />Điều này hoàn toàn không đúng vì người quyết định làm lễ bàn giao vào ngày hôm sau chính là Dương Văn Minh. Ông trần Văn Đôn có kể lại trong Việt Nam Nhân Chứng rằng tối hôm trước ông có nói với ông Dương Văn Minh là nên “nhận liền nhiệm vụ để bắt tay vào việc" thì ông Minh nói rằng “5 giờ chiều mai". Ông Đôn nhận xét rằng sở dĩ ông Minh muốn đợi đến 5 giờ chiều hôm sau là vì "ông coi ngày giờ tốt trước khi nhận việc." Trong một bài đợc đăng trên báo diễn Đàn phụ Nữ, ông Trần Văn Lắm, cựu chủ Tịch Thượng Viện đã kể lại với Tiến sĩ Lâm Lễ Trinh rằng tối 27 tháng 4, ông Lắm đến báo tin với Cụ Hương về việc Lưỡng Viện Quốc Hội đã biểu quyết đồng ý để TT Trần Văn Hương từ chức và trao quyền lại cho Dương Văn Minh rồi sau đó đến gặp ông Minh và đề nghị nên làm lễ bàn giao vào hồi 9 giờ sáng ngày hôm sau 28 tháng 4. Ông Lắm kể lại rằng ông Dương Văn Minh đi qua phòng bên cạnh để bàn luận với Trung Tướng Mai Hữu Xuân là người rất tin bói toán, sau đó ông Minh ra nói với ông Lắm rằng “9 giờ sáng không được tốt, bàn giao lúc 5 giờ rưỡi' chiều đi". *186 .<br />Ông Trần Văn Đính, thứ nam của Cố TT Trần Văn Hương quả quyết rằng Cụ Hương không bao giờ nói rằng Cụ "muốn làm tổng thống trong một tuần lễ" vì Cụ không bao giờ có ý muốn làm tổng thống và các ông Trần Văn Đôn, Trần Văn Lắm kể lại nư trên thì việc bàn giao chức vụ tổng thống đúng một ngày sau khi quốc hội biểu quyết không phải là ý của Cụ Hương mà đó là quyết định của Dương Văn Minh vì quá tin vào tướng số và nghe theo lời cố vấn của Trung tướng Mai Hữu Xuân.<br />Theo Tiziani Terzant tác giả cuốn sách " Giải phóng!: The Fall and Liberation of Saigon," người ký giả Ý bị trực xuất ra khỏi Việt Nam trước đó ít lâu và vừa mới trở lại Sàigòn sau khi ông Thiệu từ chức, thì lễ bàn giao được thông báo với báo chí là sẽ diễn ra vào lúc 10 giờ sáng, sau đó lại được hoãn đến 3 giờ chiều và cuối cùng thì dời lại lúc 5 giờ chiều. Terzani nói rằng sở dĩ có sự trì hoãn như vậy là vì Dương Văn Minh gặp khó khăn trong việc thành lập tân chính phủ. Sau khi có tin Dương Văn Minh lên thay Cụ Trần Văn Hương, giới quan sát tại Sài gòn tiên đoán rằng hai<br />*186: tuần báo Diễn Đàn Phụ Nữ số 161 năm 1997<br />người có thể được ông Minh chỉ định làm thủ tướng là Nghị sĩ Vũ Văn Mẫu theo phe Phật giáo Ấn Quang hay là Nghị sĩ Vũ Văn Huyền, thuộc phe Thiên chúa giáo. Cả hai người ai cũng muốn làm thủ tướng. Cuối cùng thì Dơng Văn Minh chọn Nghị sĩ Vũ Văn Mẫu vì ông Mẫu là người có nhiều liên hệ đến phe Hoà giải Hoà Hợp Dân Tộc của Phật giáo Ấn Quang, còn Luật sư Nguyễn Văn Huyền thì làm Phó Tống thống.<br />Theo bài phóng sự tường thuật lễ bàn giao tổng thống tại Dinh Độc Lập chiều 28 tháng 4 năm 1975 của Đài Phát thanh Sài gòn thì buổi lễ bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều với sự hiện diện của khoảng 200 người gồm đại diện Thượng và Hạ Viện, Tối Cao Pháp Viện, Giám Sát Viện và một số tổng bộ trưởng trong chính phủ Nguyễn Bá Cẩn. Trong buổi phóng sự truyền thanh cuối cùng này của đài Phát Thanh Sài gòn, phóng viên của đài nói rằng: " Thưa quý thính giả, vào lúc này thì bên ngoài Dinh Độc Lập, chúng tôi nhận thấy trời đã bắt đầu mưa và Sài gòn đang trải qua một buổi chiều u ám như hoàn cảnh hiện tại của đất nước. " .<br />Trong bài diễn văn cuối cùng, Tổng thống Trần Văn Hương nói:<br />" Thưa quý vị<br />“Bữa nay là cái ngày đã từ lâu rồi quý vi phải có mà ngày nay đã có, tức là đã đáp ứng nguyện vọng của tôi từ lâu rồi.<br />"Kbi tổng thống tiền nhiệm trao nhiệm vụ cho tôi, tôi vẫn biết sức già, dầu muốn dầu không, tuổi trời đã cao, sức đã mòn, tất nhiên là không thể nào đảm trách đựơc một nhiệm vụ lớn lao trong khi mà nước nhà đã trải qua một buổi khó khăn vô cùng không thể trưởng tượng được. Bởi vậy cho nên trong lòng tôi vốn mong mỏi rằng dầu thế nào cũng phải có đựơc một người ra lãnh cái trách nhiệm này để lo cho việc nước. Gọi là cú vét phần nào, cái gì gọi là quyền lợi, cái gì gọi là danb dự của nước Việt Nam Cộng Hoà của chúng ta.<br />“Khi tôi đến trao đổi ý kiến với Đại tướng Dương Văn Minh, điểm làm tôi thắc mắc là điểm pháp lý bởi vì nếu tự nhiên tôi đem cái quyền của tôi trao lại cho Đại Tướng thì nư vậy, về phương diện pháp lý, không hợp lý chút nào. Điểm đó, tôi cùng Đại tướng đã có thảo luận. Sau khi ra ngoài lưỡng viện tôi cũng có trình bày và lưỡng viện, sau khi thảo luận hai ngày thì đã tìm ra được giải pháp mà đây tôi tin là giải pháp đáp lại chỗ mong mõi của mọi người.<br />“Thưa quý vị, điểm thắc mắc về pháp lý hết rồi thì về mặt đó chúng ta không còn băn khoăn chi nữa, thì dầu muốn dầu không cái chuyện lớn lao hiện giờ không còn là chuyện pháp lý nữa, thì việc làm sao cho nước VNCH dầu tình hình có kbó khăn đến đâu đi nữa, thì cũng phải giữ phần nào cái danh dự của tổ tiên chúng ta.<br />"Thưa với Đại Tướng, dù muốn dù không, một chương lịch sử đã giờ qua rồi, những chương sẽ viết tới đây sẽ do nơi tay Đại Tướng mà bây giờ có hỏi ngay ra rằng Đại Tướng sẽ viết những gì, tôi thấy là Đại Tướng cũng băn khoăn, không thể trả lời. Nhưng tôi biết rằng với thiện chí của Đại Tướng đã sẵn có, thế nào việc làm sau này không đến nỗi phụ lòng tin cậy của tất cả đồng bào, của quốc hội đã hoàn toàn đặt nơi Đại tướng. Đường đi nó có khác, nó đã khác, bởi vì triều đại đã thay đổi. Chúng ta bây giờ không nghĩa là phải luôn luôn đổ xương máu, chúng ta không phải nghĩ là chúng ta phải đánh tới người chiến sĩ cuối cùng, tới viên đạn cuối cùng khi mà còn có một biện pháp nào, một giải pháp nào có thể đem lại hoà bình mà không đến nỗi tổn thương quá sức danh dự của nước nhà: Bởi vậy cho nên đường lối có lẽ là ở trong khuôn đặt sẵn như thế đó .<br />"Thưa với Đại Tướng, nhiệm vụ của Đại Tướng rất là nặng. Khi Đại tướng ra gánh vác việc này tôi thấy rõ ràng là Đại Tướng không những có một thiện chí không mà thôi, Đại Tướng còn phải có những can trường gì mới dám đảm nhận như vậy và tôi cũng mong mỏi thế nào cbo Đại Tướng thành công. Vả lại, đặt lại vấn đề, giải pháp chiến đấu để giữ giải pháp dung hoà, ôn hoà, nghiã là quên hết tất cả những gì gọi là căm thù để đem lại trước hết sự hoà giải, hòa hợp rồi tới hoà bình để cùng nhau sống yên mưu đồ chuyện tái tạo nước nhà. Theo tôi nghĩ, con đường là con đường đó.<br />“Thưa với Đại Tướng, xoá hận căm thù không phải là căm thù đối với ở ngoài, mà tôi cũng xin phép nói là chúng ta cũng nên xoá căm thù tất cả những gì gọi là căm thù ở bên trong. Trước kia, có lẽ những chỗ sai biệt đâm ra nếu là người Việt Nam thành thật thương nước, thì tất nhiên người đó dù muốn dù không cũng phải lo cho nước, yêu nước. Nhưng tiếc có một nỗi đồng sàng mà có nhiều khi dị mộng,cho nên nghĩ như vậy mà cái lòng nó nghĩ khác nhau. Việc làm khác nbau nên sinh ra xích mích, sanh ra đến cái chỗ có thể gọi là căm thù, thì tôi thành khẩn yêu cầu Đại Tướng bao nhiêu những việc gì có thể gọi là căm thù nội bộ, Đại Tướng vui lòng ráng thế nào xoá bỏ hết. Vả lại trong bộ máy của chế độ nào đều có những người phụng sự cbo chế độ đó. Nếu chế độ kế tiếp mà còn nghĩ đến những việc trước, tìm ra chuyện ân oán giang hồ gây chuyện thù nữa, thì những người bất kỳ ở chế độ nào, tôi nghĩ làm sao mà dám tận tâm với chề độ đó khi nghĩ đến chề độ sau này có thể trả thù trả oán.<br />“Cái chỗ mong mõi của tôi là như thế và tôi cũng hết sức thành khẩn yêu cầu Đại Tướng nên nghĩ đến tiền đồ của nước nhà, nên nghĩ về sinh mạng, sống còn của đất nướớc này, làm thế nào cho việc hoà giải khởi sư trước ở trong nước này trước khi ra nước ngoài.<br />“Còn một điểm nữa có lẽ là điểm chót. Tất nhiên là Dại Tướng sẽ mang hết sức mình mà làm, nhưng tôi cũngnhìn nhận lòng mình dầu có thiện chí đến đâu nhưng sức mình nó có hạn. Đại Tướng cũng là người, Đại tướng không phải là một vị thiêng liêng nao có phép mầu cho nên chỉ ph án một lời là mọi chuyện đều đấy như ý muốn được. Tất nhiên là Đại tướng phải ráng sức, chuyện Đại Tướng ráng sức mà thành công hay không thành công, đó là một việc tôi tưởng phần lớn không phải tùy nơi Đại Tướng. Nhưng nếu Đại tướng thành tâm vì nước để lo cho nước, ráng vãn hồi hoà bình lại để dân sống được yên, làm thế nào cho máu đừng đổ, thịt đừng rơi thì cái công của đãi tướng đối với hậu thế sẽ lưu lại đời đời. Dầu thế nào, tôi thiết nghĩ rằng không bao giờ mà đất nước này người ta có thể quên đại tướng.<br />“Tôi xin cám ơn quý vị”. *187<br />Đó là bài diễn văn cuối cùng của Cụ Trần Văn Hương, hai lần làm đô trởng Sài gòn, hai lần làm thủ tướng chính phủ, cựu phó tổng thống và cách đó chừng một phút là vị tổng thống cuối cùng của chế độ Đệ Nhị Cộng Hoà. Nghe bài diễn văn trao quyền của Cụ, người ta nghĩ rằng Cụ không nói với ông Dương Văn Minh vì ông Minh lên làm tổng thống thì dù là không hợp hiến đi nữa, ông ta cũng không thể xem những người đã “phụng sự chế độ cũ” là kẻ thù. Cụ Trần Văn Hương có lẽ cũng như hầu hết người dân Miền Nam vào lúc đó đều biết rằng Cộng sản Bắc Việt sẽ thắng trong vài ba ngày sắp tới thì cái chính phủ của ông Dương Văn Minh cũng không thể tồn tại, cho nên khi Cụ nói đến việc "xoá bỏ hận thù, hoà giải, hoà hợp rồi tới bòa bình", Cụ đề cập đến việc không trả thù những người đã phục vụ trong chế độ cũ, thì đó là những điều Cụ muốn<br />*187 Nhật Báo Ngời Việt, số 5990 ngày 2 tháng 5 năm 2002<br />mượn bài diễn văn cuối cùng trong đời của Cụ để nhắn nhủ với những người Cộng sản khi mà "tiều đại đã thay đổi".<br /><br />Dương Văn Miinh Không Chịu<br />Treo Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Hòa<br /><br />Khi cựu tổng thống VNCH Trấn Văn Hương đọc xong bài diễn văn và trở về chỗ ngồi, tất cả quan khách, các đài truyền hình, các đài phát thanh và đại diện báo chí đều hướng nhìn về con người của giờ thứ hai mơi lăm, cựu Đại tướng Dương Vãn Minh.<br />Tiziano Terzani, một trong hơn 100 ký giả đã chứng kiến buổi lễ giao quyền hôm 28 tháng 4 năm 1975 tại Dinh Độc Lập, đã tả lại như sau:<br />“Sau khi cựu TT Trần Văn Hương trở về chỗ ngồi, bục diễn đàn vẫn trống trơn. Dương Văn Minh vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích. Một người lính tiến vào dưới hàng đèn phản chiếu và gỡ hai lá cớ đem ra khỏi phòng. Sau đó anh ta trở lại và tháo gỡ quốc uy cũ của Việt Nam Cộng Hòa gắn trước bục diễn đàn rồi một người lính khác mang đến gắn huy hiệu mới của Dương Văn minh, đó là hình hoa mai năm cánh nằm trong dấu hiệu âm dương của người Trung Hoa, tượng trưng cho hai yếu tố đối nghịch tạo thành sự đồng nhất trong vũ trụ.<br />“Có nhiều tiếng xì xào trong hội trường. Nền Cộng Hòa đã thay đổi bộ mặt. Dương Văn Minh đứng dậy từ từ tiến về bục diễn đàn, mặt ông ta tỏ ra nghiêm trọng. Ngay lúc đó hai tiếng sét nổ thật lớn ở ngoài trời và tiếp theo là tiếng sấm kéo dài như để đánh dấu ý nghĩa lịch sử của giớ phút đau<br />thương nầy ..”*188<br />Trong cuốn Cruel Avril, nhà báo Oliver Todd cũng tường thuật buổi lễ này tương tự như vậy " một ngời lính trẻ tháo gỡ lá quốc kỳ sau bục diễn dàn rồi gỡ quốc huy của VNCH và thay thế bằng huy hiệu mới của Dương Van Minh”. *189<br />Trong cuốn những Ngày Cuối Cùng Của VNCH, tác giả Nguyễn Khắc Ngữ đã viết rằng " Cùng lúc ấy, một binb sĩ vào phòng, bật đèn cho sáng thêm rồi lấy hai lá cờ lớn đi. Sau đó, anh ta trở lại gỡ huy hiệu hai con rồng của tổng thống cũ gắn trên bục diễn đàn mang đi. Liền sau đó, một người lính khác mang huy hiệu mới có bông mai 5 cánh màu trắng vẽ trên nền xanh, ở giữa có vẽ dấu hiệu âm dương”*190<br />Cả ba tác giả nói trên đều không hề nhắc nhở gì đến việc ông Dương Văn Minh tuyên thệ nhậm chức như Phó Tổng Thống trần Văn Hương đã làm khi ông lên thay thế cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu cách đó đúng một tuần lễ và nhiều nhân chứng dự buổi lễ " trao quyền" hôm đó đã xác nhận rằng ông Dương Văn Minh chỉ có đọc diễn văn mà không hề tuyên thệ "trung thành với Hiến Pháp Việt Nam Cộng Hoà", điều đó có nghĩa là tân "Tổng thống' Dương Văn Minh không còn công nhận bản Hiến Pháp l967 của nền Đệ Nhị Cộng Hòa.<br />Như vậy, cho tháo gỡ hai lá quốc kỳ trước khi đọc diễn văn và không thèm tuyên thệ khi nhậm chức tổng thống VNCH, phải chăng ông Dương Văn Minh muốn gián tiếp nói với phe Cộng sản rằng ông ta đã xé bỏ bản Hiến Pháp năm 1967 của Việt Nam Cộng Hoà, không còn liên hệ gì đến chế độ Đệ Nhị Cộng Hòa nói riêng và cà lịch sử ba mươi năm<br />*188: Tiziano Terzani: sđd. trang 40-41.<br />*189: oliver Todd: sđd, trang 354<br />*190: Nguyễn Khắc Ngữ: Những Ngày cuối Cùng Của VNCH, Nhóm Nghiên Cứu Sử địa xuất bản, Montréal, Canada 1979, trang 350<br />chống lại Đảng Cộng sản Việt Nam để bảo vệ tự do cho những người Việt Nam không chịu sống chung với Cộng sản từ miền Bắc cho đến Miền Nam sau này nói chung. Phải chăng ông Dương Văn Minh muốn nói với "người anh em bên kia" rằng tân tổng thống Miền Nam" Dương Văn Minh, "tân phó tổng thống Nguyễn Văn Huyền và "tân thủ tướng" Vũ Văn Mẫu đều là những người thuộc "thành phần thứ ba", không có liên hệ gì đến cả hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà mà tượng trưng là lá cờ vàng ba sọc đỏ vừa được ông cho gỡ xuống cất đi?<br />Một điểm hơi khá mâu thuẫn là tuy không còn công nhận lá cờ vàng 3 sọc đỏ là quốc kỳ, tuy không còn công nhận hiến pháp VNCH năm 1967 nữa, ông Dương Văn Minh lại vẫn còn thích dùng danh xưng "tổng thống” và ông đã sử dụng danh xưng này với tất cả mọi người trong khi trên thực tế thì lúc đó chính phủ của ông không phải là một chính phủ hơp pháp do dân bầu lên (dejure) mà chỉ là một chính phủ thực tại (defacto), do đó ông chỉ có thể tự xưng là "quốc trưởng” mà thôi.<br />Trong Decent Interval, Frank Snepp cho biết trong cuốn Đại Thắng Mùa Xuân, Văn Tiến Dũng nói rằng "chiều 28 tháng 4 bộ tư lệnh chiến dịcb Hồ chí Minh phân tích tình hình toàn bộ ờ Sài Gòn và thấy rằng phe địch rất hoang mang, bộ chỉ huy mất trật tự trong hai ngay đầu của chiến dịch, các mũi tiến qân của ta vẫn hoạt động theo đúng kế hoạch. Do đó Văn Tiên Dũng ra lệnh cho cuộc tổng tấn công phải được khởi sự vào sáng ngày 29/4 để tiến về Sài Gòn. Lệnh này đã được gởi đến mọi dợn vị cũng như thông báo cho Hà Nội. Tối bôm đó Lữ đoàn Chiến xa 203 của CSBV với nhiệm vụ tiến thẳng vào thủ đô Sài Gòn đã được lệnh xuất từ Biên Hoà, tắt đèn tiến theo quốc lộ số 1 hướng về Sài Gòn”* 191<br />Trong khi Dương Văn Minh đang chuẩn bị tổ chức lễ trao quyền tại Dinh Độc Lập thì Cộng sản đã ra lệnh cho cựu trung úy không quân Nguyện thành Trung, người sĩ quan phản bội đã lấy phi cơ A-37 oanh tạc Dinh Độc Lập vào hồi đầu tháng 4 rồi lái phi cơ theo Việt Cộng, hướng dẫn một đoàn năm chiếc phản lực cơ A-37 từ Nha Trang bay vào oanh tạc Sài gòn. Việc này có nghĩa là tuy đã được biết Dương Văn Minh sắp sửa lên nhận chức tổng thống để thương thuyết theo sự đòi hỏi của Cộng sản như ông ta đã rêu rao, những "người anh em bên kia" của ông vẫn ra lệnh cho phi cơ của chúng bay vào oanh tạc Sài gòn. Trong cuốn Đại Thắng mùa Xuân, Văn Tiến Dũng đã nói rằng “đó là một cuộc tấn công được phối hợp một cách tuyệt vời".<br />Ngay sau khi Dương Văn Minh trở thành tổng thống VNCH, ngoài việc phi cơ của Cộng sản oanh kích, một cơn giông bão lớn chưa từng thấy đã trút xuống thành phố Sài Gòn với những tiếng sấm nổ còn lớn hơn cả tiếng pháo kích của hoả tiễn 122 ly của Cộng sản. Người dân Sài Gòn lúc đó nhiều người đã cho rằng đó là điềm trời, đó là “ông trời cũng khóc cho số phận của Miền Nam”.<br />Trong khi những người ủng hộ tân " Tổng Thống Dương Văn Minh đang rất lạc quan với viễn ảnh người được xem là một trong những nhân vật lãnh đạo hàng đầu của “lực lượng thứ ba" sẽ bắt đầu những cuộc thương thuyết với những " người anh em bên kia" để đem lại hòa bình cho phần còn lại của miền Nam thì Hà Nội lại xem ông Minh "không còn là dại diện cho lực lương thứ ba" nữa. Ngay hôm đó, Bộ Chính Trị Đảng Lao Động đã gửi cho "anh Sáu Dân" tức là ông Võ Văn Kiệt cùng "P.10 và các Khu ủy, B.76, N. 50* là các Ban, Ngành" một bức điện văn khẩn Số 505/TV<br />*191: Frank Snepp: sđd, trang 470<br />đề ngày 28 tháng 4 năm 1975 nói về việc Dương Văn Minh lên làm "tổng thống” như sau:<br />“1. Trước nguy cơ thất bại hoàn toàn, quân dân ta sắp đánh thẳng vào sào huyệt cuối cùng của chúng, đế quốc Mỹ đã thay Thiệu, nay thay Hương đưa Dương Văn Minb lên làm tổng thống với ý đồ thương lựơng với ta hòng cứu vãn phần còn lại của chế độ Sài Gòn.<br />Dương Văn Minh ra nhận chức tổng thống trong lúc này không còn là đại diện cho lực lượng thứ ba... việc làm của Dương Văn Minh nằm trong âm mưu của Mỹ, đồng thời cũng phù hợp với lập trường chính trị của phe nhóm Minh là không muốn cho chế độ Sài Gòn sụp đổ hẳn, muốn ngăn cản thắng lơị quang vinh của dân tộc trong giờ phút lịch sử hiện nay.<br />“ý đồ này đã thể hiện rõ trong nội dung bản tuyên bố của Dương Văn Minh khi nhận chức tổng thống lúc 16 giờ 50 ngày 28 tháng 4 trong đó không đả động gì đến Mỹ, không đề cập đến 2 yêu cầu cơ bản của ta nêu trong bản tuyên bố của Chính phủ cách mạng lâm thời ngày 26 tháng 4, lại kêu gọi ngừng bắn ngay tức khắc các cuộc tấn công lẫn nhau ", kêu gọi quân đội ngụy “giữ vững hàng ngũ, giữ vững vị trí” để hoàn thành nhiệm vụ mới là bảo vệ phần đất còn lại.<br />“kêu gọi ngừng tấn công, hòa giải, hòa hợp đòi thi hành hiệp định Pari một cách chung chung lúc này là thực hiện âm mưu của Mỹ, ngăn chận quân dân ta đánh sụp đỗ hoàn toàn chế độ thối nát Sài Gòn hiện nay.<br />2. Như thông tri số 10/TT.75 ngày 27 tháng 4 năm 1975 của Thường Vụ đã vạch rõ: “trong tình hình ngụy quyền đang trước nguy cơ sụp đổ loàn toàn, bất cứ tên tay sai nào lên ... dù có tuyên bố thi hành Hiệp định Pari, hòa bình, hòa hợp dân tộc hay thế nào đi nữa đều phục vụ cho âm mưu Mỹ, trở thành tay sai Mỹ”.<br />Toàn Đảng, toàn quân, toàn dân kiên quyết thực hiện quyết tâm không gì lay chuyển của ta là đánh bại hoàn toàn Mỹ-Ngụy, đánh sụp chế độ thối nát Sài Gòn, công cụ của chủ nghĩa thực dân mới của Mỹ, giải phóng toàn bộ miền Nam, thống nhất đất nước yêu quý của chúng ta. Chúng ta kiên quyết đẩy mạnh tân công và nổi dậy đến toàn thắng theo kế hoạch đã định, không có gì thay đổi.<br />Tình hình Hương đổ, Minh lên ..., bọn tay sai và bộ máy kèm kẹp bên dưới càng hoang mang rệu rã chính là điều kiện rất thuận lợi cho ta dể dành toàn tbắng.<br />..Chỉ có một con đường đi đến hòa bình độc lập thật sự tự do dân chủ, cơm áo và hòa bình dân tộc là đập tan mọi âm mưu của Mỹ và lật đổ hoàn toàn ngụy quân, ngụy quyền, dành toàn bộ chính quyền về tay nhân dân”*192<br />Trong khi tân "Tổng Thống” Dương Văn Minh đang thành lập tân nội các để chờ đợi nói chuyện với "người anh em bên kia" thì ông ta không biết rằng Cộng sản đã không còn xem ông ta như là đại diện của "lực lương thứ ba và tệ hại cho ông hơn nữa là họ xem việc ông nhận chức "tổng thống” như là "phục vụ cho âm mưu của Mỹ, trở thành tay sai của Mỹ và muốn ngăn cản thắng lợi quang vinh của dân tộc trong giờ phút lịch sử hiện nay”.<br />Cũng trong ngày Dương Văn Minh nhậm chức, tại Hà Nội, "anh Văn" tức ỉa Võ Nguyên Giáp đã đại diện cho Bộ Chính trị và Quân ủy Trung ương gửi điện văn số 135B/TK ngày 28 tháng 4 năm 1975 đến các cán bộ, chiến sĩ, đảng viên và đoàn viên tại miền Nam như sau:<br />“1. Các anh chuyển lời động viên vắ sau đây đến cán<br />* Ghi chú: P.10 là Sài Gòn-Gia Định, B.76 là Tây Ninh và N.50 là Bình Phước (Long An.)<br />*192 văn Kiện Đảng: trang 320-321.<br />bộ và chiến sĩ, đảng viên và đoàn viên:<br />“Bộ Chính tri và Quân Ủy Trung ương gởi lời chào quyệt thắng đến toàn thể cán bộ và chiến sĩ, đảng viên và đoàn viên, các đồng chí hãy anh dũng tiến lên giành toàn thắng cbo chiến dịch lịch sử mang tên Bác Hồ vĩ đại "<br />2.Trong giờ phút lịc sử này, thường vụ Quân ủy chúc các anh khỏe và giành toàn thắng cbo chiến dịch.<br />VĂN*193<br />Cộng sản Hà Nội không hề nhắc đến việc thương thuyết với tân " Tổng Thống” Dương Văn Minh của miền Nam cả.<br />*193 văn kiện Đảng: trang 323.</span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-48191679381878166022010-04-20T17:41:00.000-07:002018-04-26T20:17:11.911-07:009 Ngày Thứ Ba 29.4.1975<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhhSo32CC0qsx-GSkQQfqkLiWaHvYCG00KkjSZ4qlvLozZ-rBHPVo20hpB03k1HlHbq_LUlwRdc1ISFJR4mgUUzf6IsGtMpKlQzsnIfwiPu-je71kWCOuZrlIRRq7HaWtBb7FghRFAGU_c/s1600/helicopters%2520land%2520on%2520roof%2520of%2520embassy.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 280px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhhSo32CC0qsx-GSkQQfqkLiWaHvYCG00KkjSZ4qlvLozZ-rBHPVo20hpB03k1HlHbq_LUlwRdc1ISFJR4mgUUzf6IsGtMpKlQzsnIfwiPu-je71kWCOuZrlIRRq7HaWtBb7FghRFAGU_c/s400/helicopters%2520land%2520on%2520roof%2520of%2520embassy.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462462310159249506" border="0" /></a><br /><strong>NGÀY THỨ BA,<br />29 THÁNG 4 NĂM 1975<br />Vào lúc 4 giờ Sáng ngày 29, Cộng quân pháo kích nhiều trái đạn đại bác 13O ly và hoả tiễn 122 ly vào khu vực phi trường Tân Sơn Nhứt, Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực VNCH và Bộ Tư Lệnh Hải Quân ở Bến Bạch Đằng. Cuộc pháo kích này đã gây nhiều tổn thất quan trọng tại phi trường Tân Sơn Nhứt: một chiếc C-13O của Không Lực Hoa Kỳ bị trúng đạn khi sắp sửa cất cánh, hai chiếc C-13O khác chở người ty nạn may mắn đã cất cánh trước đó chừng vài ba phút vâ hai binh sĩ Thủy Quân lục Chiến Hoa Kỳ, hạ sĩ Darwin Judge và bạ sĩ Cbarles McMahon, vừa mới được đưa đến Sài Gòn cách đó 10 ngày để phụ trách về an ninh cho chiến dịch di tản Mỹ kiều, bị tử thương trong vòng đai phòng thủ phi trường. Hai binh sĩ này là hai người Mỹ cuối cùng bị thiệt mạng trong lịch sử Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam trong hai thập niên.<br />Một điều đáng chú ý là dường như McMahon là một cái tên định mệnh: người Mỹ đầu tiên bị chết tại Việt Nam là Trung Tá Peter Dewey, nhân viên của cơ quan tình báo OSS, là một người Mỹ rất ủng hộ Việt Minh, ông ta đã nhiều lần lên tiếng phản đối người Pháp và tiếp xúc trực tiếp với các đại diện của Việt Minh, do đó đã bị người Pháp yêu cầu phải rời khỏi Sài Gòn. Vào ngày 26 tháng 9 năm 1945, Trung Tá Dewey phải trở về Ấn Độ, tuy nhiên vì máy bay bị trục trặc, ông từ phi trường Tân Sơn Nhứt lái xe trở về Sài Gòn ăn trưa và đã bị tự vệ của Việt Minh tưởng lầm là người Pháp cho nên bắn chết tại cầu McMahon, lúc đó người Việt Nam gọi là cầu "Bạc Má Hồng," sau này là cầu Công Lý. Đúng 3O năm sau thì người Mỹ cuối cùng bị giết chết tại phi trường Tân Sơn Nhứt vì đạn pháo kích của quân Cộng sản Bắc Việt vào rạng sáng ngày 29 tháng 4 năm 1975 là một hạ sĩ quan Mỹ cũng mang tên là McMahon, cái tên mà người Việt ngày xưa đã gọi là " bạc má hồng “.<br />Sau trận pháo kích này, kế hoạch di tản người Mỹ và người Việt ty nạn bằng phi cơ C-13O xem như là bị huỷ bỏ hoàn toàn vì phi trường Tân Sơn Nhứt đã bị hư hại nặng nề.<br />Đến 10 giờ 3O sáng, Tướng Homer Smith, Tuỳ Viên Quân Lực tại Sài Gòn, gọi điện thoại cho ĐÔ Đốc Noel Gayler, Tổng Tư Lệnh Quân lực Hoa Kỳ tại Thái Bình Dương tại Honolulu báo cáo rằng phi trường Tân Sơn Nhứt không còn ở trong tình trạng sử dụng được nữa. Tin này được trình lên cho Bộ Trưởng Quốc Phòng James Schlesinger đang tham dự phiên họp đặc biệt của Hội Đồng Nội Các tại Bạch Cung và ông ta đã phúc trình ngay cho Tổng Thống Ford.<br />Vào lúc 7 giờ sáng tại Washington tức là 7 giờ tối tại Sài Gòn, Hội Đồng An Ninh Quốc Gia đã triệu tập một phiên họp khẩn cấp dưới quyền chủ toạ của Tổng Thống Gerald Ford với sự hiện diện của Ngoại Trưởng Henry Kissinger, Bộ Trưởng Quốc Phòng James Schlesinger, Đại<br />Tướng George Brown, Chủ Tịch Bộ Tham Mưu Liên Quân (Jcs) và ông William Colby, Tổng Giám Đốc Cơ Quan Tình Báo CIA. Phiên họp đặc biệt này nhắm vào việc tìm giải pháp hữu hiệu để di tản những người Mỹ còn lại ở Sài Gòn. Ngoại trưởng Kissinger bác bỏ đề nghị sừ dụng khu trục cơ để hộ tống cho phi cơ vận tãi C-13O, ông nói rằng nên thận trọng không có những hành động tấn công gây hấn để gây hiểu lầm cho Hà Nội trong lúc này. Sau cùng thì hội đồng chấp thuận đề nghị dung hoà của Đại Tướng George Brown, đó là thử dùng 7 phi cơ C-13O từ Phi Luật Tân và Thái Lan bay đến phi trường Tân Sơn Nhứt, nếu những phi cơ này còn đáp xuống được thì chiến dịch di tản bằng phi cơ có cánh sẽ tiếp tục, tuy nhiên trong trường hợp phi đạo không còn sử dụng được thì phải quay sang sử dụng kế hoạch cuối cùng, đó là kế hoạch "Frequent Wind: Option-IV”.<br />Đến 9 giờ 45 sáng, Tổng Thống Ford đã triệu tập một phiên họp đặc biệt của Hội Đồng Nội các tại Bạch Cung. Mở đầu phiên họp, Tổng Thống Ford nói rằng “trong hai tuần lễ vừa qua, Hoa Kỳ đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Tuy cho đến giờ này thì việc di tản đang diễn ra một cách tốt đẹp nhưng chúng ta cũng vẫn chưa thoát ra đước những khó nhăn có thể xảy ra. Mục tiêu của chúng ta là ngăn không để cho hốn loạn xẩy ra tại Nam Việt Nam rồi sẽ gây ra nguy hiếm cho việc di tản của người Mỹ, ngăn chận những hoạt động của Bắc Việt và gữ cho tình hình đựơc ổn địnb nhằm hoàn tất cuộc di tản.<br />“Ngoại trưởng Kissinger phúc trình rằng cho đến giờ này (9 giờ 45 tối tại Sài Gòn), chỉ còn có khoảng tư 300 đến 400 người Mỹ còn đang hoạt động trong khuôn viên toà đại sứ Hoa Kỳ và trong hơn hai ngày qua, có bơn 4,650 người đã được di tản ra khỏi Sài Gòn, nâng tổng sổ người đựơc Hoa Kỳ di tản lên đến con số gần 45, 000 người, trong số này chỉ có từ 500 đến 60O là người Mỹ.<br />“Bộ trưởng Quốc phòng James Schlesinger báo cáo rằng còn có khoảng 700 người tại trụ sở của Văn Phòng Tùy Viên Quân Lực Hoa Kỳ tại Tân Sơn Nhứt nhưng phi cơ vận tãi C 13O không thể đáp xuống được nữa, do đó phải di tản bằng trực thăng từ trên sân trhựơng của toà đại sứ. Ông cho biết thêm rằng vấn đề này cũng gặp phải khó khăn vì chỉ có hai chiếc trực thăng có thể đáp xuống cùng một lúc và quân Bắc Việt đã bắn vào trực thăng di tản.<br />“Ngoại Trưởng Kissinger nói rằng mặc dù Tổng thống Ford đã ra lệnh là chỉ di tản người việt Nam nếu các phi cơ vận tãi C-130 còn đáp xuống đựơc phi trường Tân Sơn Nhứt và trong trường hợp không còn sử dụng phi cơ C-130 nữa thì chỉ di tản người Mỹ mà thôi, tuy nhiên tại Sài Gòn Đại Sứ Martin và thiếu Tướng Homer Smith đã quyết định vẫn tiếp tục di tản cả những người Việt Nam còn đang có mặt trong toà đại sứ Hoa Ky.<br />“Tổng Thống Ford nhấn mạnh rằng ông muốn phải di tản ít nhất là tủ 43,OOO cho đến 45,000 người Việt Nam ra khỏi miền Nam Việt Nam.<br />“Bộ Trưởng Morton hỏi Tổng thống Ford: "những người Việt Nam đựơc di tản này sẽ đựợc đưa đi đâu và trong số này có bao nhiêu người là thuộc thành phần “chuyên nghiệp và có học” (white collar)?<br />Tổng thống Ford trả lời rằng Bộ ngoại Giao đang lo giải quyết vấn đề này và sẽ có 3 căn cứ quân sự tại Hoa Kỳ đang đựợc chuẩn bị để đón người tỵ nạn. Tổng thống Ford cũng cho biết rằng theo Ngoại trưởng Kissinger thì một số các quốc gia khác đã đựơc Hoa Kỳ tiếp xúc để đón tiếp một số người ty nạn, tuy nhiên có lẽ Hoa Kỳ sẽ đón nhận 90 phần trăm số người này.<br />“Ngoại trưởng Kissinger nói rằng cũng khó mà biết rõ được số người tỵ nạn có đủ trình độ Nghề nghiệp” và “học vấn” là bao nhiêu tuy nhiên ông đoán chắc rằng có lẽ con số này cũng khá cao. Về đề nghị của Bộ Trưởng Norton dự định đưa một số khoảng 5,OOO người tị nạn Việt Nam sang Lãnh Thổ Giám Hộ tại Thái bình Dương (Pacific trust Territories) của Hoa Kỳ, nơi đó có lẽ sẽ cần đến tài năng của những người ty nạn này thì Ngoại Trưởng Kissinger nhận xét rằng “đó có vẻ là một ý kiến bay”.<br />Đó là những chi tiết về phiên họp đặc biệt của Hội Đồng Nội Các Hoa Kỳ sáng ngày 29 tháng 4 năm 1975 và Tổng Thống Ford tuyên bố bế mạc phiên họp vào lúc 10 giờ rưỡi sáng, tức là 10 giờ rưỡi tối tại .Sài Gòn, khoảng hơn 12 tiếng đồng hồ trước khi Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng" *194<br />Sáng ngày 29 tháng 4, '”thủ tướng” Vũ Văn Mẫu đã đọc đi đọc lại liên tục trên Đài Phát thanh Sài Gòn một bản thông cáo của tân Tổng thống Dương Văn Minh yêu cầu người Mỹ rút ra khỏi Việt Nam trong 24 tiếng đồng hồ. Bản thông cáo đó là Văn thư Số O33-TT/VT của Phủ Tổng Thống nguyên văn như sau:<br />“Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoà<br />Kính gởi: ông Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam.<br />Thưa ông Đại Sư<br />Tôi trân trọng yêu cầu ông Đại Sư vui lòng chỉ thị cho nhân viên của Cơ Quan Tùy Viên Quân Sự DAO rời khỏi Việt Nam trong 24 tiếng đồng hồ kể từ ngày 29 4-1975 để vấn đề Hoà bình Việt Nam sớm được gỉai quyết.<br />Trân trọng kính chào ông Đại Sư<br />SAIGON, ngày 28 tháng 4 năm 1975<br />Ký tên và đóng dấu:<br />Việt Nam Cộng Hoà-Tổng Thống<br />Đại Tủớng Dương Văn Minh "<br />*194: "cabinet Meeting Minutes. April 29. 1975. Giải mật ngày 12 tháng 10 năm 1990. Tài liệu "Box 4, James E. Connor Files," lưu trữ tại Thư<br />Viện Gerald Ford tại Grand Rapids, tiểu bang Michigan.<br />Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin đã phúc đáp như sau:<br />“Thưa Tổng Thống,<br />Tôi đã nhận được văn thư nói trên và tôi đã ra chỉ thị thi hành đúng như lởi yêu cầu của Tổng Thống.<br />Tôi tin rằng Tổng thống sẽ ra lệnh cho các lực lượng quân đội của chính phủ cộng tác trên mọi phương diện để giúp cho sự triệt thoái của các nhân viên Tòa Tuỳ Viên Quân Lực được dễ dàng và trong an toàn.<br />Tôi cũng xin bày tỏ sự hy vọng rằng Tổng thống sẽ can thiệp với phía bên kia để họ có thể cho phép các nhân viên Toà Tuỳ viên Quân Lực Hoa Kỳ được ra đi trong sự an toàn và trật tự.<br />Xin chúc Tổng thống đươc mọi sự lành.<br />Grabam Martin<br />Đại sứ Hoa Kỳ "<br />"Tổng thống“ Dương Văn Minh hân hoan đuổi được người Mỹ ra đi và hy vọng rằng sẽ có triển vọng để nói chuyện với “người anh em bên kia" của ông thì vào lúc 10 giờ sáng ngày hôm đó, Lê Duẩn đã gửi một điện văn "gửi anh Sáu, anh Bảy, anh Tuấn, anb Tư, đồng điện anh Tấn" như sau:<br />"Bộ Chính Trị và Quân Ủy đang họp thì được tin Dương Văn Minh ra lệnh ngưng bắn. Bộ Chính Trị và Quân ủy Trung ương chỉ thị:<br />1-Các anh ra lệnh cho quân ta tiếp tục tiến công vào Sài Gòn theo kế hoạch; tiến quân với khí thế hùng mạnh nhất, giải phóng và chiếm lĩnh toàn bộ thành phố, tước vũ khí quân đội địch, giải tán chính quyền các cấp của địch, đập tan triệt để mọi sự chống cự của chúng.<br />2. Công bố đặt thành phố Sài Gòn-Gia Định dưới quyền của ủy Ban Quân Quản do tướng Trần Văn Trà làm chủ tịch. '<br />Sẽ có điện tiếp, nhận được điện trả lời ngay.<br />BA *195<br />Như vậy thì Bộ Chính Trị Cộng sản Bắc Việt đã có quyết định "giải tán chính quyền các cấp của tổng thống "Dương văn Minh và đập tan triệt để mọi sự chống cự của chúng " chứ không hề nói đến hai chữ " ban giao” mà ông Dương Văn Minh cùng với nhóm Hòa Giải Hòa Hợp của ông đang mong đợi. .<br />Sau khi phúc trình về Bộ Tổng Tư Lệnh Thái Bình Dương tại Hawaii, Tướng Smith trình cho Đại sứ Martin biết về vấn đề phi trường Tân Sơn Nhứt không còn có thể sử dụng được cho phi cơ vận tãi C-13O và ông Martin cuối cùng phải nhượng bộ vì cho đến ngày 29 tháng 4, ông đại sứ vẫn cương quyết chống lại lệnh di tản tức khắc tất cả người Mỹ ra khỏi Việt Nam của Bộ Ngoại Giao. Thâm ý của Đại sứ Martin là giữ người Mỹ lại để di tản càng nhiều người Việt Nam ra khỏi Sài Gòn thì càng tốt chừng đó. Đại sứ Martin gọi điện thoại thông báo cho Ngoại Trưởng Kissinger và ông Kissinger trình ngay cho tổng Thống Gerald Ford. Chỉ trong vòng vài phút, TT Ford ra lệnh cho thi hành Chiến dịch "Frequent Wind Option IV” tức là kế hoạch di tản toàn bộ người Mỹ ra khỏi Việt Nam vào lúc 10 giờ 51 phút sáng tại Sài Gòn.<br />Trước đó, vào lúc 1 giờ sáng giờ Washington tức là<br />*195: văn kiện Đảng: trang 324.<br />khoảng 1 giờ trưa ngày 29 tháng 4, Đại sứ Martin nhận được bức điện văn "thựơng khẩn" số White House 50782 ngày 29 tháng 4 nguyên văn như sau:<br />“Nơỉ gửi: White House<br />Nơi nhận: Toà Đại Sứ Hoa Kỳ-Saigon<br />Ngoại trưởng Henry A . Kissinger<br />Gửi đến: Đại Sứ Graham Marizn<br />1."Tổng thống đã chủ tọa một phiên bọp của Hội đồng An ninh Quốc Gia và đã có những quyết định sau đây:<br />A.Nếu ngày hôm nay mà phi trường Tân Sơn Nhứt còn có thể sử dụng đựơc cho các loại phi cơ có cánh (phi cơ vận tãi C-13O) thì ông Đại sứ được phép cho di tản những người Việt Nam được xếp vào thành phần có thể bị nguy hiếm đến tính mạng. Cho đến cuối ngày hôm nay ông đại sứ phải cho di tản tất cả nhân viên người Mỹ tại phi trường Tân Sơn Nhứt cũng như là tất cả những nhân viên ngoại giao tại tòa đại sứ, ngoại trừ một thiểu số tối cấn thiết cho nhiệm vụ di tản.<br />B.Ông Đại Sứ không đựơc tiết lộ cho ai biết rằng hôm nay là ngày cuối cùng loại phi cơ vận tãi C-130 sẽ được sử dụng để di tản từ phi trường Tâ Sơn Nhứt.<br />C.Nếu phi trường trở thành bất khiển dụng đối với phi cơ vận tãi và trở thành nguy hiểm nếu bị Cộng sản pháo kích, ông Đại Sứ phhải tức khắc cho di tản tất cả - lặp lại: tất cả- người Mỹ tại văn phòng Tùy Viên Quân Lực DAO và toà đại sứ bằng phương tiện trực trăng. Nếu cần thì các phi cơ chiến đấu vì các phi cơ chiến đấu sẽ yểm trợ và hoả lực sẽ được sử dụng để phòng vệ trong trường hợp các trực thăng bị tấn công trong khi thi hành việc di tản.<br />2. Đô Đốc Gayler, Tư lệnh Hoa Kỳ tại Thái Bình Dương, sẽ nhận được lệnh tương tự từ Bộ Quốc Phòng.<br />Trân trọng<br />Henry A . Kissinger. *196<br />Trong khi bản thông cáo của "Tổng Thống “ Dương Văn Minh đòi người Mỹ phải triệt thoái nhân viên của DAO được "Thủ Tướg” Vũ Văn Mẫu đọc đi đọc lại nhiều lần trên đài phát thanh Sài Gòn thì trên đài phát thanh của Quân lực Hoa Kỳ tại Việt Nam được gọi tắt là AFRS, vào buổi trưa một ngày cuối tháng 4 nóng bức, người xướng ngôn viên đọc đi đọc lại nhiều lần lởi nhắn: "Motber wants you to call home” (Mẹ muốn con gọi về nhà) và người dân Sài Gòn được nghe bản nhạc “I’m Dreaming of a White Christmas “ (Tôi mơ một Giáng Sinh Đầy Tuyết Trắng) phát đi phát lại liên tục trong ngày hôm đó. Lời nhắn và bản nhạc này là mật hiệu báo cho tất cả mọi người Mỹ tại Sài Gòn biết rằng Chiến Dịch Frequent Operation IV đã khởi đầu và tất cả mọi công dân Hoa Kỳ đều phải đến những điểm hẹn đã ấn đinh sần từ trước để được di tản ra khỏi Việt Nam.<br />Trong ngày 29 tháng 4, hàng trăm trực thăng C-53 và C-46 đã từ Hạm Đội Thứ Bảy ngoài khơi bờ biển Việt Nam bay đến Sài Gòn di tản hàng chục ngàn người Mỹ và người Việt Nam đang tập trung tại các địa điểm như Văn Phòng DAO ở Tân Sơn Nhứt, các cao ốc của người Mỹ và nhất là toà đại sứ Hoa Kỳ trên đại lộ Thống Nhất. Đại sứ Graham Martin không chịu di tản vì ông muốn ở lại toà đại sứ để<br />*196: "Secretary of State Henry Kissinger's Cable on President Ford's Decisions on the Saigon Evacuation, April 29, 1975." (Công Điện của Ngoại Trưởng Henry Kissinger về Quyết Định của Tổng Thống Ford trong việc Di Tản Sài Gòn ngày 29 tháng 4 năm 1975). Tài liệu giải mật ngày 10 tháng 1 năm 2000, lưu trữ tại Thư Viện Gerald Ford, Grand Rapids, Michigan.<br />kéo dài thời gian nhằm di tản thêm một số người Việt Nam dù rằng Ngoại trưởng Kissinger đã nhiều lần ra lệnh cho ông phải ra đi càng sớm càng tốt.<br />Vào lúc 11 giờ 40 tối 29 tháng 4, một toán chuyên viên chất nổ của Thuỷ Quân lục chiến Hoa Kỳ đã phá nổ toàn bộ Toà Tuỳ Viên Quân Lực DAO, tức là Bộ Tư Lệnh Quân Lực Hoa Kỳ tại Việt Nam gọi tắt là MAC-V trước năm 1973, nơi mà trong hơn 10 năm đã từng là biểu hiệu của sự cam kết của Hoa Kỳ với trên nửa triệu quân nhằm chống lại âm mưu thôn tính Miền Nam Việt Nam của Cộng sản Bắc Việt. Sự phá huỷ cơ sở này, trước đây được giới báo chí gọi là "Ngũ giác Đài Phương Đông” (Pentagon East) là dấu hiệu cho biết rằng đối với người Mỹ, chiến tranh Việt Nam đã kết thúc.<br />Cựu Tổng Thống Trần Văn Hương<br />Không Chịu Di Tản<br />Trong ngày 29 tháng 4, dù rất bận rộn trong việc di tản hàng chục ngàn người Mỹ và người ty nạn Việt Nam, Đại sứ Martin cũng đã tìm cách đến gặp Cụ Trần Văn Hương, cựu Tổng Thống VNCH tại Phủ Phó Tổng Thống trên đường Công Lý lần chót. Theo Giáo sư Nguyễn Ngọc An, bạn thâm giao của Cụ Hương thì cuộc gặp gỡ này đã diễn ra như sau:<br />"Cũng ngày đó, 29 tháng 4 nam 1975, Đại sứ Hoa Kỳ, ông Martin đến tư dinh đường Công Lý với một tham vụ sứ quán nói tiếng Pháp Đại khái đại sứ nói:<br />“Thưa Tổng Thống, tình trạng hiện nay rất nguy hiểm. nhơn danh chính phủ Hoa Kỳ, chúng tôi đến mời Tổng Thống rời khỏi nước, đi đến bất cứ xứ nào, ngày giờ nào với phương tiện nào mà Tổng Thống muốn. Chánh phủ chúng tôi Cam kết bảo đám cho Ngài một đời sống xứng đáng với cương vị tổng thống cho tới ngày Tổng Thống trăm tuổi già. "<br />Tổng Thống Trần Văn Hương mỉm cười trả lời:<br />"Thưa Ngài Đại Sứ tôi biết tình trạng hiện nay rất là nguy hiểm. Đã đến đỗi như vậy Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó. Nay ông đại sứ đến mời tôi ly hương, tôi rất cám ơn ông đại sứ. Nhưg tôi đã suy nghĩ kỷ và quyết định dứt khoát ở lại nước tôi. Tôi cũng dư biết rằng Cộng sản vào được Sài Gòn, bao nhiêu đau khổ nhục nhã sẽ trút xuống đầu dân chúng miền Nam. Tôi là người lãnh đạo đứng hàng đầu của họ, tôi tình nguyện ở lại để chia xẻ với họ một phần nào niềm đau đớn tủi nhục, nổi thống khổ của người dân mất nước.<br />Cám ơn ông Đại Sứ đã đến viếng tôi”.<br />Khi nghe câu: “les États Unis ont aussi leur part de responsibilités (Hoa Kỳ cũng có phần trách niệm trong đó), Đại Sứ Martin giựt mình nhìn trân trân Ông Trần Văn Hương.<br />Năm 198O, ông thuật lại với tôi: “Dứt câu chuyện, on se sépare sans même se serrer la main” (chúng tôi từ giã nhau mà cũng chẳng có hề bắt tay nhau). *197<br />Đây không phải là lần đầu tiên cụ Trần Văn Hương từ chối lời mời di tản ra ngoại quốc. Trong cuốn hồi ký "Saigon et Moi", cựu đại sứ Pháp Mérillon cho biết rằng trước ngày 28 tháng 4 năm 1975, ông ta có chuyển lời mời cụ Trần Văn Hương sang sinh sống ở Pháp sau khi giao quyền lại cho Dương Văn Minh thì cụ đã trả lời như sau:<br />"Ông đại sứ à, tôi đâu có ngán Việt Cộng. Nó muôn đánh, tôi sẽ đánh tới cùng. Tôi chỉ sợ mất nước, sống lưu đày ở xứ người ta. Nếu trời hại nước tôi, nước tôi mất, tôi thề sẽ ở lại đây và mất theo nước mình”.<br />*197: G.S. Nguyễn Ngọc An: "Cụ Trần Văn Hương" đăng trên Báo Thời Luận, không rõ ngày.<br />Cựu Đại úy Nguyễn Văn Nhựt, sĩ quan tùy viên của Phó Tổng Thống Trầ Văn Hương cho người viết biết vào những ngày cuối cùng trong tháng 4 năm 1975, Cụ Trần Văn Hương đã nói với các anh em phục vụ tại Phủ Phó Tổng Thống rằng “thấy các em còn trẻ tuổi mà phải chịu hy sinh gian khổ vì chiến tranh “qua” rất thương, tuy nhiên sổ phận của đất nủớc mình là như vậy, mình phải đánh cho tới cùng."<br />Sau khi bàn gian chức vụ tổng thống cho Dương Văn Minh, tối 28 tháng 4, cụ Trần Văn Hương dã dọn ngay về tư gia ở trong đường hẻm đường Phan Thanh Giản, tuy nhiên qua sáng ngày hôm sau, 29 tháng 4, cụ phải trở lại Dinh Phó Tổng Thống ở đường Công Lý một lần cuối cùng để tiếp kiến đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin khi ông Martin đến từ giã cụ.<br />Trong một cuộc tiếp xúc với Bác sĩ Nguyễn Lưu Viên, cựu phó thủ tướng Việt Nam Cộng Hòa tại Westminster vào cuối năm 2005, Bác sĩ Viên có cho người viết biết rằng vào sáng ngày 29 tháng 4 năm 1975, ông và bà Trần Văn Văn có đến thăm Cụ Trần Văn Hương một lần cuối và Cụ Hương đã nói với hai người rằng hai vị đại sứ Pháp và Hoa Kỳ có đến mời ông đi tị nạn nhưng ông đã từ chối lòi mời của họ.<br />Vào năm 1978, khi Việt Cộng trả lại "quyền công dàn" cho Dương Văn Minh, các anh em đang bị tù “học tập cải tạo” đều bị đi xem hình ảnh và phim chiếu lại cảnh cựu "Tổng thống” Dương Văn Minh đang hồ hỡi hân hoan đi bầu quốc hội " đảng cử dân bầu" của Cộng sản.<br />Cụ Trần Văn Hương cũng được Cộng sản trả lại “quyền công dân" nhưng cụ đã từ chối. Cựu Tổng Thống VNCH Trần Văn Hương đã gửi bức thư sau đây đến các cấp lãnh đạo chính quyền Cộng sản:<br />" .. hiện nay vẫn còn có mấy trăm ngàn nhơn viên chế độ cũ, cả văn lẫn võ, từ Phó Thủ tướng, Tổng Bộ trưởng, các tướng lãnh, quân nhân công chức các cấp các chính trị gia, các vị lãnh đạo tôn giáo, đảng phái đang bị tập trung cải tạo, rĩ tai thì ngắn hạn mà cho đến nay vẫn chưa thấy được được Vê'.<br />"Tôi là người đứng đầu hàng lãnh đạo Chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa, xin lãnh hết trách nhiệm một mình. Tôi xin chính phủ mới thả họ về hết vì họ là những người chỉ biết thừa hành mạng lệnh cấp trên, họ không có tội gì cả. Tôi xin chính phủ mới tha họ về sum họp với vợ con, còn lo làm ăn xây dựng đất nuớc.<br />“Chừng nào những nguời tập trung cải tạo được về hết, chừng nào họ nhận được đầy đủ quyền công dân, chừng đó tôi sẽ là người cuối cùng, sau họ, nhận quyền công dân cho cá nhân tôi".<br />Cụ Trần Văn Hương không hề nhận “quyền công dân” của Cộng sản và cho đến khi từ trần vào năm 1981 thì cụ vẫn còn lâ công dân của Việt Nam Cộng Hòa</strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-30062671789612816862010-04-20T17:31:00.000-07:002018-04-26T20:17:12.243-07:0010 Ngày Thứ Tư 30.4.1975 / Ngày Cuối Cùng<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEge2KjPrp1wE8T6tlrYwDucN8aZbOUifiRPtGTCzV7RndP06iXX8-T5mpJjmigi_5HLsa2t1SnFwuynU610IR3rwH8pfh-ReeMl0VdJAHCQTJjuiVIfJ4RfEHoSaG1A4r2Yd5zeuDkmsF4/s1600/NW002055.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 271px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEge2KjPrp1wE8T6tlrYwDucN8aZbOUifiRPtGTCzV7RndP06iXX8-T5mpJjmigi_5HLsa2t1SnFwuynU610IR3rwH8pfh-ReeMl0VdJAHCQTJjuiVIfJ4RfEHoSaG1A4r2Yd5zeuDkmsF4/s400/NW002055.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462462828917752818" border="0" /></a><br /><strong><span style="color: rgb(0, 0, 102);">Cuối Cùng<br />NGÀY THỨ TƯ,<br />3O THáNG 4<br />Cuộc di tản vẫn tiếp tục trong đêm cho đến rạng ngày 30 tháng 4, tuy nhiên con số người Mỹ còn lại ở Sài Gòn vẫn còn nhiều. Vào lúc 1 giờ 30 sáng, Ngoại trưởng Kissinger ra lệnh cho Tòa đại sứ Mỹ phải kết thúc việc di tản vào lúc 3 giờ 45 sáng, giờ Sài Gòn, và Đại sứ Martin phải ra đi trên chuyến trực thăng trước chuyến bay cuối cùng. Tuy nhiên đến 3 giờ 45 sáng, vẫn còn có trên 400 người tại toà đại sứ Mỹ trong đó có cả Đại sứ Martin. Vào lúc 4 giờ 20 sáng, Đô Đốc Gayler đã quyết định kết thúc cuộc di tản và tất cả các phi công đều nhận được lệnh như sau: "Đây là lệnh của Tổng thống Hoa Kỳ và lệnh này phải được chuyển lại bởi bất cứ phi công trực thăng nào liên được với Đại Sứ Graham Martin. Chỉ có người Mỹ mới được phép di tản và Đại Sứ Martin phải đáp chuyến trực thăng đầu tiên. Phi cơ chở đại sứ Martin phát đi ám hiệu “Tiger, Tiger, Tiger" để báo cho biết rằng ông Martin đã được di tản".<br />Vào lúc 4 giờ 58 sáng ngày 30 tháng 4, Đại Sứ Martin"bị hộ tống” lên trực thăng mang tên là Lady Ace 09, trên chiếc trục thăng này một phân đội Thuỷ Quân Lục Chiến đã được lệnh bắt giữ ông đại sứ để áp tãi lên phi cơ nếu ông ta còn chống lại lệnh di tản. Đại Sứ Hoa Kỳ Graham Martin đã cố tình cưỡng lại lệnh của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ nhưng ông lại là ân nhân của một số người Việt Nam vì nếu không có ông thì họ không có may mắn được di tản ra khỏi Sài Gòn trong những ngày cuối cùng của tháng 4 năm 1975. Theo Ngoại Trưởng Kissinger thì Đại Sứ Martin đã phối hợp di tản được 6,000 ngời Mỹ và trên 50,000 người Việt Nam ra khỏi Sài Gòn.<br />Sau khi Đại Sứ Martin bị hộ tống lên trực thăng, trong toà đại sứ lúc đó vẫn còn gần 200 người Mỹ mà trong số đó có 170 người là lính Thuỷ Quân Lục Chiến có nhiệm vụ bảo vệ cho chiến dịch di tản. Cuộc di tản vẫn tiếp tục cho đến đúng 7 giờ 53 phút sáng ngày 3O tháng 4 năm 1975 thì chiếc trực thăng CH-46 cuối cùng mới rời khỏi sân thượng của toà Đại Sứ Hoa Kỳ ở Sài Gòn mang theo Trung sĩ Juan Valdez, người lính Mỹ và cũng là người Mỹ cuối cùng rời khỏi Việt Nam.<br />Chuyến phi cơ trực thăng cất cánh khỏi sân thượng của tòa đại sứ Mỹ vào hồi 7 giờ 53 phút sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975 này đánh dấu sự kết thúc của chính sách “ủng hộ miền Nam Việt Nam chiến đấu chống lại sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng sản trong vùng Đông Nam Á của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ qua 5 đời tổng thống: Eisenhower, Kennedy, Johnson, Nixon và Ford trong hơn 20 năm. Đối với người Mỹ, cuộc chiến tranh đã chấm dứt nhưng đối với một số người Việt Nam thì cuộc chiến vẫn chưa tàn. Vào ngày 30 tháng 4, có một số chiến sĩ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vẫn còn tiếp tục chiến đấu dù rằng trong vô vọng.<br />Duơng Văn Minh Ra Lệnh Đầu Hàng<br />Vào lúc 10 giờ 24 sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, "Tổng thống” Dương Văn Minh đã đọc nhật lệnh trên đài phát thanh Sài Gòn ra lệnh cho tất cả mọi quân nhân thuộc Quân Lực VNCH phải buông súng đầu hàng. Ông Dương Văn Minh đã tuyên bố như sau:<br />"Đường lối, chủ trương của chúng tôi là hòa giải và hòa hợp dân tộc để cứu sinh mạng đồng bào. Tôi tin tưởng sâu xa vào sự hòa hợp hòa giải gữa người Việt Nam để khỏi phí phạm xương máu của người Việt Nam. Vì lẽ đó, tôi yêu cầu tất cả các anh em chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa hãy bình tĩnh ngưng nổ súng và ở đậu thì ở đó.<br />“Chúng tôi cũng yêu cầu anh em chiến sĩ Chính Phủ Cách Mãng Lâm Thời Cộng Hòa miền Nam ngưng nổ súng, vì chúng tôi ở đây đang chờ gặp Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam để cùng nhau thảo luận lễ bàn giao chính quyền trong vòng trật tự, tránh sự đổ máu vô ích cho đồng bào."<br />“Thủ tướng “Vũ Văn Mẫu cũng đọc lời kêu gọi mọi tầng lớp dân chúng hãy chào mừng "ngày Hoà bình cho Dân tộc Việt Nam" và ra lệnh cho mọi công chức phải trở về nhiệm sở. Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh, Tổng Tham Mưu Phó Quân Lực VNCH nhân danh Trung tướng Vĩnh Lộc, Tổng Tham Mưu trưởng (vắng mặt), ra lệnh cho tất cả mọi quân nhân các cấp phải nghiêm chỉnh thi hành lệnh của " tổng thống" Dương Văn Minh về vấn đề hưu chiến.<br />Dương Văn Minh cũng đưa ra lời kêu gọi những "người anh em bên kia" hãy ngưng mọi hoạt động gây hấn và ông ta nói rằng chính quyền của ông đang chờ đợi được gặp gỡ chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam để cùng thảo luận về " buổi lễ bàn giao quyền hành và để tránh đổ máu cho nhân dân." Dương Văn Minh không hề đề cập đến cũng như không đưa ra lời kêu gọi nào với Cộng sản Bắc Việt, lúc đó dường như ông cố tình làm như không biết việc chính Cộng sản Bắc Việt mới là những người lãnh đạo hàng ngũ những " người anh em bên kia" của ông.<br />Ông Dương Văn Minh chỉ kêu gọi những “người anh em bên kia" trong cái gọi là "chính phủ cách Mạng lâm thời Miền Nam Việt Nam", chắc là ông ta đã nghĩ đến những người lãnh đạo trong cái chính phủ này như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh tấn Phát, Nguyễn Thị Bình v.v, nhưng ông ta không biết rằng những người mà ông ta kêu gọi đó không hề có một quyền hành nào, còn những kê có quyền hành lúc đó như Lê Đức Thọ, Ván Tiến Dũng, Phạm Hùng, ba ủy viên Bộ Chính trị đại diện cho Hà Nội đang thực sự nắm toàn quyền trong chiến dịch Hồ Chí Minh thì ông ta không có đả động tới.<br />Thượng Tướng Bắc Việt Văn Tiến Dũng, Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội Nhân Dân Bắc Việt và đồng thời cũng là Tư Lệnh Chiến trường Miền Nam Việt Nam lúc đó đang nghe lời kêu gọi của Dương Văn Minh trên đài phát thanh Sài Gòn. Ngay sau đó, thay vì tiến về Sài Gòn để "bàn giao” như lời kêu gọi của Dương Văn Minh, Văn Tiến Dũng đã ra lệnh cho "tất cả các quân đoàn, các vùng quân sự và mọi đơn vị các cấp phải tiến càng nhanh càng tốt đến các mục tiêu đã được chỉ định ở sâu trong các đô thị cũng như các tỉnh, kêu gọi địch quân đầu hàng, giao nạp vũ khí và bắt giữ tất cả các sĩ quan từ cấp thiếu tá trở lên; đập tan ngay tức khắc mọi mưu toan kháng cự. "<br />Ông "Tổng Thống” Dương Văn Minh không thể nào biết được rằng trưa ngày hôm đó, Bộ Chính Trị và Quân ủy Trung ương đã gửi điện văn số 516/TV ra lệnh cho các cấp lãnh đạo Chiến dịch Hồ Chí Minh phải "bắt địch đầu hàng vô điều kiện":<br />"vấn đề hiện nay là bắt địch đầu hàng không điều điện chứ không phải cử người thương lương với địch để ngưng bắn tại chỗ như có nơi đã làm.<br />Những nơi địch chịu đầu hàng: ta kéo quân vào bắt địch, hạ vũ khí và tước vũ khí của chúng, giải tán quân đội và bộ máy chính quyền của địch, phát động quân chúng truy kích, tiêu diệt bọn gian ác và phản động còn ẩn nấp chống lại ta.<br />Những nơi địch không chịu đầu hang: ta cần phát động quần chúng nổi dậy, kêu gọi binh sĩ khởi nghĩa kết hợp với mũi tấn công đánh vào các điểm then chốt của địch, tiêu diệt những đơn vị ngoan cố chống lại ta, buộc chúng phải đầu hàng không điều kiện.<br />Phải đặc biệt chú ý chiếm lĩnh, khống chế các sân bay không để chúng sử dụng các máy bay để chống lại ta và tẩu thoát".*198<br />Ngoài bức điện văn nói trên, chính Võ Nguyên Giáp thay mặt cho Bộ Chính Trị và Quân ủy Trung ương cũng đã gửi bức điện văn số 151 ngày 3O tháng 4 năm 1975 gửi cho "anh Sáu” tức là Lê Đức Thọ, "anh Bảy” tức là Phạm Hùng, "anh Tuấn" tức là Văn Tiến Dũng, "anh Tư” tức là Trần Văn Trà và "anb Tấn" tức là Lê Trọng Tấn nội dung như sau:<br />“Theo ý kiến của Bộ Chính Trị và Quân ủy trung ương,<br />1.việc chỉ đạo Ủy Ban Quân Quản Sài Gòn-Gia định (kể cả những mệnh lệnh, tuyên bố) giao cho Trung Ương Cục và Quân Ủy Miền phụ trách.<br />2.Hôm nay sẽ ra một lời kêu gọi của Bộ Chỉ Huy Quân giải Phóng. Chúng tôi đang dự thảo và cho phát.<br />3.Có thể dùng Dương Văn Minh để kêu gọi các đơn vị của địch hạ vũ khí, nhưng không phải với tư cách Tổng thống mà chỉ với tư cách một người đã sang hàng ngũ nhân dân.<br />*198: Đại Thắng Mùa Xuân, trang 329-331.<br />4. Sẽ tuyên truyền lớn về thắng lơi giải pbóng Sài Gòn-Gia Định, nhưng nhấn mạnh cuộc chiến đấu đang tíếp tục nhằm hoàn toàn giải phóng miền Nam. Đã chỉ thị chuẩn bị ngày mừng chiến thắng, sau khi hoàn thành việc giải phóng miền Nam sẽ tổ chức thống nhất cả nước. Anh Tố Hữu sẽ có điện cho các Anh.<br />5. Mười một giờ đã nhận được tin ta cắm cờ trên Dinb Độc Lập.<br />Gửi các anh lời chúc đại thắng lơi.<br />Các anh Bộ chính Trị rất vui, rất vui . . .<br />VĂN*199<br />Như vậy thì trước khi xe tăng của Cộng sản Bắc Việt ủi cổng sắt- đã được mở rộng- để vào chiếm Dinh Độc Lập, nơi mà ông "Tổng thống” Dương Văn Minh cùng với các ông "phó Tổng thống” Nguyễn Văn Huyền, "thủ tướng" Vũ Văn Mẫu cùng với một số nhân viên trong "nội các” của họ để chờ “bàn giao” cho Cộng sản thì các giới lãnh đạo ở Hà Nội đã quyết định không coi ông như là "tổng thống” mà chỉ là "một ngưới đã sang hàng ngũ nhân dân," tức là một kẻ đầu hàng, "đầu hàng không điều kiện" như đã nòi trong văn thư số 505 cùng ngày. Các sĩ quan Cộng sản cấp dưới cũng đã nhận được lệnh này cho nên đối với họ thì những người tự nhận là tổng thống, phó tổng thống, thủ tướng v.v. đang ngồi trong Dinh Độc Lập chỉ là những kẻ đầu hang mà thôi. .<br />Bởi vậy, vào lúc 12 giờ 15 trưa ngày 30 tháng 4, khi chiến xa mang số 879 của Lữ Đoàn Thiết Giáp 203 của quân<br />*199: văn kiện Đảng: trang 332-333.<br />đội cộng sản Bắc Việt ủi sập hàng rào sắt tiến thẳng vào Dinh Độc Lập, "Tổng thống" Dương Văn Minh thấy vị sĩ quan Cộng Sản đeo đầy sao vàng trên cầu vai nền đỏ, vì không biết cấp bậc của quân đội Nhân dân miền Bắc nên ông Minh tưởng rằng đang đứng trước một tướng lãnh cao cấp:<br />“Thưa Quan Sáu, tôi đã chờ ông từ ban sáng để trao quyền cho ông”.<br />Viên sĩ quan Bắc Việt chỉ huy đoàn chiến xa này là Thượng Tá Bùi Tùng đã dùng danh từ "mày tao “ xằng giọng hách dịch và đanh đá lên tiếng:<br />“Mày dám nói trao quyền hả? Mày chỉ là một kẻ cướp quyền và một bù nhìn. Mày làm gì có quyền nào để trao cho tao? Chúng tao lấy được quyền đó bằng khẩu súng này đây.<br />Ngoài ra tao xác nhận với mày là tao không phải là tướng mà chỉ là một trung tá ủy viên chính trị của một đơn vị chiến xa. Kể từ bây giờ tao cấm mày bông được ngồi xuống!” *2OO<br />Người thuật lại những lời đối thoại trên là cựu Đại Tá Dương Hiếu Nghĩa, một người rất thân cận với ông Dương Văn Minh. Vào năm 1963 ông là Thiếu Tá ngành Thiết giáp, đã theo tướng Dương Văn Minh đảo chánh Tổng Thống Ngô Đình Diệm và đã được Dương Văn Minh tin cậy cử vào phái đoàn đi vào Chợ Lớn "đón” ông Diệm. Trên đường về Bộ Tổng Tham Mưu, Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Cố vấn Ngô Đình Nhu đã bị giết trên xe thiết vận xa M-113<br />*200 Dương Hiếu nghĩa : "Hồi Ký Dang Dở," kể lại theo lời của Trung Tá Nguyễn Văn Binh, cựu Quận Trưởng Gò Vấp, cựu dân biểu, có mặt tại Dinh Độc Lập vào trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi quân Bắc Việt chiếm Sài Gòn. Xuân Thời Luận, Califonia 2004, trang 141.<br />và từ đú cho đến nay, có nhiều người vẫn còn có nghi vấn là ông Dương Hiếu Nghĩa có thể là một trong những người có trách nhiệm trong cái chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Chắc chắn rằng ông Dương Hiếu Nghĩa không phải là kẻ thù hay có hiềm khích với ông Dương Văn Minh mà đặt điều viết lại sự đối thoại trên đây nếu chuyện đó không có thật.<br />Chiều hôm đó, Cộng sản không cho phép Dương Văn Minh đọc lởi đầu hàng tại Dinh Độc Lập tức là Phủ Tổng Thống của VNCH, họ đã áp giải ông đến đài phát thanh Sài Gòn để đọc lời kêu gọi như sau:<br />"Tổng Thống chính quyền Sài Gòn kêu gọi Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hạ vũ khí, đầu hàng vô điều kiện quân Giải phóng Miền Nam Việt Nam. Tôi tuyên bổ chính quyền Sài Gòn, từ trung ương đến địa phương phải giải tán hoàn toàn. Từ trung ương đền địa phương trao lại cho chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam".<br />Ngay buổi chiều ngày 30 thỏng 4, Đài Phát Thanh Giải Phóng loan báo kể từ nay, thành phố Sài Gòn được cải danh là " thành Phố Hồ Chí Minh”.<br />Kể từ ngày hôm đó, ngày 30 tháng 4 năm 1975, Sài Gòn đã mất tên, Sài Gòn không còn nữa.<br />Kể từ ngày hôm đó,<br />Quốc gia Việt Nam Cộng Hoà không còn nữa.<br />Và cũng kể từ ngày hôm đó, tại Miền Nam Việt Nam Tự Do cũng không còn nữa.<br /></span></strong>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-30788566475426591492010-04-19T22:19:00.001-07:002010-04-19T22:48:51.551-07:00Khi người Mỹ quyết định 'giùm'<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgkOO_g9BACUu6RWjp1-ooiPLIZqCWu_7rcOrRvnntnaq85stRGLclLJPhntzmu8w6F6iJdf1gpdJywYLGZy9svakBU6ti1FfSpHH-zRyOUUuyZ6PbXYyBpfJ-NWfJUwCFjL1olEyExy-g/s1600/fortindiantowngap2.jpg"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 300px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgkOO_g9BACUu6RWjp1-ooiPLIZqCWu_7rcOrRvnntnaq85stRGLclLJPhntzmu8w6F6iJdf1gpdJywYLGZy9svakBU6ti1FfSpHH-zRyOUUuyZ6PbXYyBpfJ-NWfJUwCFjL1olEyExy-g/s400/fortindiantowngap2.jpg" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462092541099405538" border="0" /></a><br /><span style="color: rgb(153, 0, 0);font-family:Tahoma;font-size:100%;" times="" new="" roman="" ><span style="font-family:Verdana;"><strong>Viên Linh (hồi ký và dịch tài liệu CIA)<o:p></o:p></strong></span></span><span style="font-weight: bold; color: rgb(153, 0, 0);font-family:Verdana,Arial,Helvetica,sans-serif;font-size:100%;" > <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Ngày 18 tháng 4, 1975: Tổng Thống Gerald Ford thành lập Ủy Ban Ðặc Nhiệm Liên Bộ, Interagency Task Fork- itf, và Operation New Arrivals phụ trách di tản cứu cấp di dân tị nạn Việt Nam - ba ngày sau, 21 tháng 4, 1975: Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu lên tivi từ chức - trong 4 ngày, Bill Johnson của CIA dùng Air America chở 144 nhân viên “nhà số 7” và gia đình họ, 1,000 người, ra Phú Quốc - từ Sài Gòn ra Phú Quốc, từ Guam tới Fort Indiantown Gap cùng Thanh Nam-Túy Hồng, Xuân Vũ, Vũ Huyến, Mai Lan - 2009: trở về thăm trại cũ. (trích hồi ký)<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal" align="center"><img src="http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/articlefiles/111701-big_vienLinh_01_BW1.jpg" align="absMiddle" border="0" /></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal" align="center"><i style=""><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Trang nhất nhật báo New York Times ngày 22 tháng 4, 1975 với hình TT Thiệu chụp qua Tivi, hình Tướng Federic Weyand, tổng tư lệnh Quân Ðội và Henry Kissinger. Tựa lớn nhất, tám cột: “Thiệu Từ Chức, Kêu Mỹ Không Ðáng Tin; Chỉ Ðịnh Người Kế Vị Tìm Cách Thương Thuyết Việc Rút Tất Cả Người Mỹ Ðã Ðược Cân Nhắc.” (Hình: Viên Linh cung cấp)<o:p></o:p></span></span></i></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">I.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Trở về <st1:city st="on"><st1:place st="on">Santa Ana</st1:place></st1:city>, để trả lời câu hỏi của các con (về chuyến di tản sang Hoa Kỳ của gia đình), những “Dữ kiện Tháng Tư” bắt đầu được tìm thêm, được thu thập dàn trải, sắp xếp kiến trúc lại thành sơ đồ “chuyến đi.”<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Lúc ấy cuốn “Decent Interval” của Frank Snepp mua cả chục năm trước mới được đọc kỹ hơn. Cuốn sách thuật lại những tháng sau cùng của Mỹ ở Việt Nam. Tác giả Frank Snepp - trưởng ban Phân tích Chiến lược của CIA ở Việt Nam - khoảng hơn một năm sau khi miền Nam sụp đổ đã rời khỏi Cơ quan Tình Báo Hoa Kỳ, đã viết ra những bí mật ngoại giao mà ông biết, tình hình miền Nam nhìn từ Tòa Ðại Sứ là nơi ông phục vụ hơn bốn năm, cuộc di tản mà ông vừa là một thành viên, vừa là một chứng nhân. Ông bỏ ra 18 tháng để viết cuốn Decent Interval, đã xuất bản ngay năm 1977. (1) Ngay khi đó, chưa đọc được nhiều, tôi vẫn viết cho tác giả một lá thư. Không thấy tăm hơi. <table bg="" style="color: rgb(255, 255, 204);" align="right" border="0" cellpadding="2" cellspacing="0" width="300"> <tbody> <tr> <td> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><i><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">I did it because the people would have been killed and I'm proud of it. (Tôi đã làm chuyện đó [đưa hàng ngàn người Việt <st1:country-region st="on"><st1:place st="on">Nam</st1:place></st1:country-region> ra đi - NV] vì nếu không, họ sẽ bị giết. Và tôi hãnh diện đã đưa được họ ra đi.)<o:p></o:p></span></span></i></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Gerald Ford, Tổng thống Hoa Kỳ tuyên bố như vậy khi bị chỉ trích đã vi phạm luật khi ông để cho trực thăng bốc 5,595 người Việt từ khuôn viên Tòa Ðại Sứ Mỹ ở Sài Gòn trong 18 tiếng đồng hồ chót mà không được phép của Quốc Hội. Trong một buổi điều trần sau đó trước Quốc Hội, cựu Ðại Sứ Graham Martin cho biết riêng tại Sài Gòn trong tháng 4, 1975, trực thăng quân đội Mỹ đã bốc được 51,888 người, trong đó chỉ có 6,763 người Mỹ.<o:p></o:p></span></span></p></td></tr></tbody></table><o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Thật là bất ngờ, những điều Frank Snepp viết về cuộc di tản nhân viên Việt Nam của Tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ trong đó lại có gia đình mình, bây giờ mới hiện lên trước mắt, sau bao nhiêu năm. Theo ông thì một phần của cuộc di tản ấy thành công được là do những quyết định của riêng ông Bill Johnson, một nhân viên CIA lâu đời, trưởng một bộ phận ở Sài Gòn. Ông đã khôn khéo làm theo ý mình mà không vi phạm các lệnh lạc của cấp trên.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Trước hết phải tóm lược một vài tài liệu, đôi nét thuật sự về những ngày đầu của tháng 4 1975. Một trong những tài liệu ấy là hồ sơ “Operation New Arrivals.” Ðây là tên chiến dịch thực hiện theo Công Bố của Tổng Thống Gerald Ford ngày 18 tháng 4, 1975. Tài liệu mở đầu bằng hai trang giấy khổ viết thư, đó là hai văn bản, một của Tổng Thống Gerald Ford, một của Henry Kissinger gửi cho 13 bộ, cơ quan, trong có Bộ Ngoại Giao, Bộ Quốc Phòng, và nhiều nữa. Theo lệnh tổng thống ngày nói trên, một Cơ cấu Ðặc Nhiệm Liên Bộ (Interagency Task Force, viết tắt là ITF) được thành lập để phối hợp hoạt động di tản, tiếp tế nhân đạo và giải quyết vấn đề khác của người tỵ nạn vào Hoa Kỳ. Ðại Sứ Dean Brown được chỉ định làm Giám Ðốc và Ðại diện Phối hợp Ðặc quyền. Ðọc hai văn bản ấy, nhiều người sẽ ngỡ ngàng: 18 tháng 4, 1975, Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa, ông Nguyễn Văn Thiệu, chưa từ chức, mà Tổng Thống Mỹ và Cơ Cấu Ðặc Nhiệm Liên Bộ cứu cấp người tỵ nạn đa thành lập xong rồi!<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Ngoài bìa của tập tài liệu có cái dấu STOP, và những hàng chữ:<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">OPERATION NEW ARRIVALS,<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">FORT INDIANTOWN GAP<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><i><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">May 20.1975 - Nov. 25.1975<o:p></o:p></span></span></i></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Bên trong có mấy dòng thêm:<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">(U.S. ARMY, HEADQUARTERS 46th SUPPORT GROUP, FORT BRAGG, N.C.)<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Nguyên văn dài gần hết trang, người đọc vội chỉ chép mấy chữ cần thiết, như sau, chép lại bằng tay, và chỉ chép những chữ chính, vì lúc ấy không có cách gì sao chụp lại:<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">THE PRESIDENT'S ADVISORY COMMITTEE<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">ON REFUGEES (BACKGROUD PAPERS)<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">INTERAGENCY TASK FORCE (ITF)<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><i><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Presidential Annoucement, April 18.75. “Ambassador Dean Brown, Special Representative and Director of ITF to coordinate all U.S. Government activities concerning the evacuation, humanitarian and refugees problems.”<o:p></o:p></span></span></i></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Ðây chỉ là bản báo cáo của Bộ Tư Lệnh thứ 46th (Sư đoàn? Trung đoàn?). Bộ Lục Quân Hoa Kỳ đồn trú ở căn cứ quân sự Fort Bragg ở tiểu bang North Carolina, nhưng đặc nhiệm phụ trách căn cứ Fort Indiantown Gap ở Pennsylvania từ tháng 5, 1975 để lo cho dân tỵ nạn. Như thế rõ ràng là ba ngày trước khi tổng thống Việt Nam Cộng Hòa lên truyền hình ở Sài Gòn tuyên bố từ chức và chỉ trích Mỹ, Washington đã huy động các bộ lập ra các trại tỵ nạn, đặc biệt là trại ở Fort Indiantown Gap, nơi tạm cư đầu tiên của chúng tôi tại Hoa Kỳ.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">II.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Máy bay chở gia đình tôi đáp xuống phi trường Harrisburg, tiểu bang Pennsylvania vào một ngày nào đó cuối tháng 5, hay đầu tháng 6 là cùng, 1975, sau khi được tàu thủy đưa đến Guam hôm 3 tháng 5 và ở đó vài tuần lễ. Tôi trở lại Harrisburg vào tháng 12, 2009 nhân đi thăm những người thân ở hai tiểu bang miền Ðông.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Harrisburg, không bao giờ tôi quên thành phố ấy, phi trường ấy, nơi đầu tiên ở Hoa Kỳ những người thân yêu và tôi đã đặt chân xuống. Không bao giờ tôi quên, khi máy bay nghiêng cánh lượn vòng để đáp xuống, hình ảnh dòng sông đục ngầu uốn mình giữa một bên là thành phố, bên kia là vùng núi đồi của bộ lạc Da đỏ Susquehannock. Không bao giờ tôi quên những người Mỹ bác ái, thẳng thắn, niềm nở, đã múc thức ăn đặt vào cái khay sắt chúng tôi xếp hàng chờ lãnh.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Chúng tôi, không phải chỉ là vợ và các con, Nam Long 6 tuổi, Anh Chiêu 5 tuổi, Y Lăng 17 tháng; chúng tôi ở đây còn là những người cùng đi với tôi một chuyến tàu vượt biển từ Phú Quốc như Thanh Nam, Túy Hồng, Nguyễn Ngọc Bích, chị em Hằng và Bùi Ngọc Tuấn, hay gặp nhau ở những barracks trong trại như Nghiêm Xuân Hồng, và rải rác trong các khu V, khu VI, thấy nhau tại khu Bưu Ðiện khu V, barrack 32, không quen nhưng biết, có những LM Cao Văn Luận, LM Nguyễn Thành Long, TT Thích Giác Ðức... hai người sau này tôi còn gặp lại ở Wahington, D.C. và Falls Church, Virginia, trong tiệm Phở Xe Lửa của Luật Sư Toàn - tức Toàn Bò.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Từ phi trường Harrisburg, người tỵ nạn được xe buýt chở thẳng tới Fort Indiantown Gap, cách đó 30 dặm. Căn cứ cách thành phố 23 dặm về phía Ðông, có tới 172 barracks, có lúc chứa tới 17,000 dân tỵ nạn. Vài tháng trước ngày kỷ niệm 35 năm ngày 30 tháng 4, 1975, tôi có cùng nhà văn Nguyễn Tà Cúc trở về thăm lại trại xưa, nhưng không còn nhận ra chốn cũ nữa. Cô cũng đến đây vào năm 1975. Dưới chân các barracks không còn những cây cột chống đỡ sàn trại, đứng bên này khum người xuống có thể nhìn thấy bên kia, mà đã được bịt kín bằng những vách gỗ sơn trắng.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Cổng vào từ xa lộ 73, quãng exit 81, là cổng trại có đắp trụ gạch, trên có tấm bảng lớn, ghi tên trại, và phía trên có thêm hàng chữ: National Guard Training Center. Xe chạy ngang dọc hai lần trong trại, tôi không còn cảm thấy gì, chỉ ghi nhận một chiếc máy bay vận tải và một chiếc trực thăng sơn màu rêu sạch sẽ, những chiếc xe tăng, thiết giáp sơn sạch sẽ, và ở trên một cái trụ tưởng niệm, chằng chịt nhiều chữ, có một dòng nhắc nhở tới năm xưa: nơi đây hiện cũng còn những đứa trẻ tị nạn Việt Nam nằm lại, dưới lòng đất: nghĩa địa trẻ em tỵ nạn Việt Nam từ trần trong trại, từ 35 năm trước. Tôi không rõ các em sinh ra trong trại và yểu mệnh trong trại, hay các em đã vượt trùng khơi rồi khi tới đây đã nằm lại vĩnh viễn?</span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;"><o:p> <table bg="" style="color: rgb(204, 255, 255); width: 503px; height: 492px;" align="left" border="0" cellpadding="2" cellspacing="0"> <tbody> <tr> <td> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><i><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">“<span style="font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);">Clearly, Henry Kissinger was the American who most directly affected the forces at work in </span><st1:country-region style="font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);" st="on"><st1:place st="on">Vietnam</st1:place></st1:country-region><span style="font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);"> as it emerged from the cease-fire. He negotiated the “peace” and shaped American policies in the aftermath. In both instances his handiwork was faulty and too hastily done. [...]Following the cease-fire, Kissinger erred again by placing his trust in Soviet and Chinese cooperation and in efficacy [...]Consequently, as his own attention became diverted by the Middle East and other problems, </span><st1:state style="font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);" st="on"><st1:place st="on">Washington</st1:place></st1:state><span style="font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);"> lost sight, and control, of its most enduring crisis.”</span><o:p style="font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);"></o:p></span></span></i></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt; font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);" class="MsoNormal"><i><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Rõ ràng, Henry Kissinger là người Mỹ ảnh hưởng trực tiếp nhất tới thế lực (Mỹ) hành sự ở Việt <st1:country-region st="on"><st1:place st="on">Nam</st1:place></st1:country-region> từ sau cuộc ngưng bắn. Ông ta đã thương lượng “hòa bình” và đã uốn nắn chính sách của Mỹ sau đó. Trong cả hai trường hợp công trình của ông ta lầm lỗi và quá hấp tấp. [...]Sau cuộc ngưng bắn, Kissinger lại lầm lỗi nữa khi đặt tin tưởng vào Soviet và Trung Cộng trong sự hợp tác và trong tính hiệu quả - ... Hậu quả là, khi sự chú tâm của ông ta bị phân tán bởi Trung Ðông và các vấn đề khác, Hoa Thịnh Ðốn đã mất hướng, mất kiểm soát trong cuộc khủng hoảng dai dẳng nhất của nó.<o:p></o:p></span></span></i></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt; font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">FRANK SNEPP (Trưởng ban Phân tích Chiến lược của CIA ở Việt <st1:country-region st="on">Nam</st1:country-region> - CIA's chief strategy analyst in <st1:country-region st="on"><st1:place st="on">Vietnam</st1:place></st1:country-region>)</span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;"><span style="font-weight: bold; color: rgb(51, 0, 0);">(Decent Interval, Postscript, p. 579)</span><o:p></o:p></span></span><o:p></o:p></span></span></p></td></tr></tbody></table></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">(Ghi chú: Frank Snepp, tác giả của “Decent Interval,” sinh tại <st1:state st="on"><st1:place st="on">North Carolina</st1:place></st1:state>. Theo truyền thống gia đình, Frank Snepp theo học ở <st1:place st="on"><st1:city st="on">Columbia</st1:city>, <st1:state st="on">New York</st1:state></st1:place>, tốt nghiệp năm 1965. Ba năm sau ông lấy cao học về Bang Giao Quốc tế, chuyên về chiến lược nguyên tử và NATO. Do đó, ông được mời vào làm việc tại Trung Ương Tình Báo. Trong tám năm ở đây, ông vừa là điệp viên hoạt động, vừa là nhà phân tích, một điều rất hiếm trong tổ chức này. Ông cũng là một chuyên gia về phân tích chính trị Bắc Việt Nam, đã hai lần phục vụ tại Miền Nam, 1969-1971 và 1972-1975. Là trưởng ban Phân Tích Chiến Lược ở Sài Gòn, Frank Snepp thường đụng độ với các thế lực trong Tòa Ðại Sứ, và trong Bộ Ngoại Giao, nên chỉ hơn một năm sau ngày miền Nam sụp đổ, ông ra khỏi CIA để viết Decent Interval.<o:p></o:p></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">Decent Interval, An Insider's Account of Saigon's Indecent End Told by the CIA's Chief Strategy Analyst in Vietnam, Random House New York, 600 trang, tháng 11, 1977. Ðây là cuốn sách đầu tiên của một tay trong (CIA và Bộ Ngoại Giao) thuật lại từ đầu những diễn biến, nhân sự, và sự kiện, nổi và chìm, trong sinh hoạt chính trị Hoa Kỳ liên hệ tới chiến tranh Việt Nam. Trong lúc dư luận thổi phồng Henry Kissinger, ông là người phê bình đương sự rất gay gắt, kể ra những lầm lỗi của tổng trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ trong những hành xử ưa trình diễn bề ngoài, thích hành tung bí ẩn, bị Liên Xô và Trung Cộng đưa vào tròng trong thời gian thương thuyết về chiến tranh Việt Nam. Frank Snepp luôn luôn nghĩ đến Việt Nam và người Việt trong thời gian 18 tháng viết cuốn sách, hoàn tất tháng 11, 1977: “Tôi cũng đã cố gắng đặc biệt để không phản bội danh tính những nhân viên Việt Nam mà Trung Ương Tình Báo Hoa Kỳ bỏ lại Việt Nam. <span style="">Ðiều cuối cùng mà tôi muốn làm là gây thêm đau đớn cho những người (Việt <st1:country-region st="on"><st1:place st="on">Nam</st1:place></st1:country-region>) đã từng lầm lẫn là đặt niềm tin nơi chúng ta.” (Frank Snepp, Decent Interval, Lời Tựa, trang X))<o:p></o:p></span></span></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><o:p></o:p></span></p> <p style="margin: 0in 0in 6pt;" class="MsoNormal"><span times="" new="" roman="" style="font-family:Tahoma;"><span style="font-family:Verdana;">(Kỳ sau: Ký ức về “nhà số 7” đường Hồng Thập Tự, Sài Gòn, cùng những nhân viên “đặc biệt.”)</span></span></p></span>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8710322422263741726.post-14563438788438319572010-04-18T22:22:00.001-07:002010-04-18T22:24:52.850-07:00<div style="text-align: center;"><a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj4p28wXDn52ulL2GYtXSAEpvC_F4WHWyF8Vp9C2CBi8oWpbW7JTwZIV4eCMIeSgsUPtKlIMAmitOadrX3UADMMUHMoQorpB-WbOKMhgCe4o2XWtFhJsctoV2d7yEzyJZqgmI1tIMs8ONs/s1600/P1020633.JPG"><img style="display: block; margin: 0px auto 10px; text-align: center; cursor: pointer; width: 400px; height: 300px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj4p28wXDn52ulL2GYtXSAEpvC_F4WHWyF8Vp9C2CBi8oWpbW7JTwZIV4eCMIeSgsUPtKlIMAmitOadrX3UADMMUHMoQorpB-WbOKMhgCe4o2XWtFhJsctoV2d7yEzyJZqgmI1tIMs8ONs/s400/P1020633.JPG" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5461714799940283138" border="0" /><span style="font-weight: bold;">SBTN Phỏng Vấn 18.4.2010 Chương Trình Huynh Đệ Chi Binh với Huy Phương</span></a><br /></div>SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCHhttp://www.blogger.com/profile/15469246837471332452noreply@blogger.com0